Viết Cho Cậu Những Bài Thơ Ngọt Ngào

Chương 10



Cà phê nghiêng đầu kêu "Meow!"

Mèo không biết nói, nên Ngu Thư Niên giúp nó gõ câu trả lời: "Chào buổi tối."

Bách Dịch trích dẫn tin nhắn trước đó của Ngu Thư Niên và trả lời: [Tôi về ký túc xá rồi, vừa nãy không có nhìn điện thoại.]

Ngu Thư Niên: [Quay lại là tốt rồi, tôi còn tưởng cậu đang ngủ.]

Bách Dịch Nhiên gửi một dòng tin nhắn: [Tôi không thể ngủ được. Tôi đang gấp rút hoàn thành bản kiểm điểm đây. Lần này ông Cá vô cùng tức giận. Tôi cảm thấy như ông ấy sẽ đếm từng chữ trong bản kiểm điểm của tôi bằng cách sử dụng một tiêu chuẩn thậm chí còn không tính đến dấu câu.]

Ngày thường viết bản kiểm điểm cũng không nghiêm khắc như vậy, có thể bởi vì lần này Bạch Dịch Nhiên không vạch mặt "đồng bọn" của mình.

Ngu Thư Niên: [không phải thứ hai tuần sau mới phát biểu dưới cờ à? Hôm nay chỉ mới thứ tư thôi.]

Bách Dịch Nhiên: [Tôi muốn hoàn thành sớm, nếu để sau, có lẽ tôi sẽ không có tâm trạng để viết mất. Hơn nữa, cuối tuần tôi có kế hoạch nên không có thời gian viết. Ông Cá điên rồi, nếu tôi không kịp thời nộp bản kiểm điểm, ông ấy sẽ tức giận.]

Bách Dịch Nhiên:【 Cũng không có gì to tát, tôi lên mạng tìm một đoạn rồi xáo trộn lên là được, sao cậu còn chưa ngủ? 】

Ngu Thư Niên: [Đang chuẩn bị đi ngủ, bản kiểm điểm để tôi viết cho, cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.]

Trong lúc chờ câu phản hồi của Bách Dịch Nhiên, viết tài liệu cũng là một cách để giết thời gian.

Bách Dịch Nhiên: [Không cần đâu, tôi là chuyên gia viết bản kiểm điểm mà, ngủ ngon nhé.]

Sau đó là một nhãn dán "Chúc ngủ ngon".

Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Ngu Thư Niên đóng máy tính lại.

Còn việc viết bản kiểm điểm...

Trước khi đi ngủ, Ngu Thư Niên cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm.

Cậu đã viết nhiều bài phát biểu khi nhận giải trong các cuộc thi, nhưng bản kiểm điểm thì chưa bao giờ tiếp xúc qua.

Sau khi đọc xong các kết quả tìm kiếm phía trước, cậu có cảm giác như đã hiểu ra điều gì đó.



Nghiên cứu về bản kiểm điểm kéo dài đến nửa đêm.

Thực hành được đặt vào giữa giờ học.

Sau khi kết thúc buổi học, Ngu Thư Niên bỏ bài tập thường làm, lấy một cuốn giấy kẻ viền đơn, viết cẩn thận.

"Thiên tài! Cậu đang viết cái gì vậy?" Tề Giai Đồng nhìn qua, đọc mấy chữ đầu đã làm cô mơ hồ, "Bản kiểm điểm? Cậu định viết bản kiểm điểm à?"

Người học giỏi về cả đức, trí, thể, mỹ, tại sao lại sử dụng cái thứ gọi là bản kiểm điểm này?



"Tùy tiện viết thôi." Ngu Thư Niên viết với sự khó khăn, cảm thấy viết bản kiểm điểm này còn khó hơn cả làm đề toán Olympic.

Tề Giai Đồng gãi gãi đầu, nghĩ rằng có lẽ đây là phương pháp mới để thiên tài nâng cao thành tích? Dù không hiểu, nhưng cô muốn học.

"Đúng rồi, cái xác nhận tham gia tự học này, cậu ký giúp tôi một cái, thầy giáo yêu cầu thu xếp trước giờ tự học." Tề Giai Đồng ôm một đống giấy, đi qua từng chỗ ngồi phát.

Học sinh trung học áp lực lớn, để giảm gánh nặng cho học sinh, những việc như tự học và học vào thứ Bảy đều sẽ có một tờ xác nhận, cũng như một tờ xác nhận từ chối tham gia tự học, nhưng thông thường... tờ từ chối không được in ra và phát cho học sinh, tối đa chỉ lưu trữ bản điện tử trên máy tính.

Mọi người đều tham gia tự học trên cơ sở tự nguyện.

Ngu Thư Niên cảm thấy tự học không quan trọng, không đến lớp cũng có thể tự dậy sớm và đi đến phòng tự học, chỉ khác chỗ thôi.

Đang chuẩn bị ký tên như thường lệ, Ngu Thư Niên chợt dừng bút trong tay lại, "Tề Giai Đồng, tự học này chỉ được học trong lớp này thôi à? Có thể đổi địa điểm khác không?"

Tề Giai Đồng mờ mịt: "A? Cái gì?"

Câu hỏi này hơi vô lý, trước khi Tề Giai Đồng kịp hỏi rõ, Ngu Thư Niên đã nhanh chóng lắc đầu nói: "Không có gì. Chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Tề Giai Đồng còn đang suy nghĩ, phản ứng chậm trễ nói: "Ừ? À..."

Ngu Thư Niên không vội ký vào tờ xác nhận, cậu suy nghĩ một chút, đứng dậy mang tờ xác nhận đi đến văn phòng giáo viên.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 đang uống trà, thoải mái dạo chơi qua các chỗ làm việc của các giáo viên khác, nhìn họ chấm bài và chữa bài mà mặt đỏ tía tái, đúng lúc mở miệng an ủi: "Đều là học sinh, sai một số câu là chuyện bình thường, công việc của chúng ta là làm việc vất vả để kiếm số tiền này. Dù sao cũng không phải tất cả học sinh đều như học sinh của lớp chúng tôi, tôi không cần phải lo lắng gì cả."

Chủ nhiệm của các lớp khác: "..."

Phương Lộ đi đi lại lại, cúi xuống xem bài trên bàn của họ, cười nói: "Ầy, câu hỏi này rất khó, tôi nhớ là chỉ có học sinh Ngu Thư Niên trong lớp chúng tôi mới giải được. Tôi đã suy nghĩ về câu hỏi này mất cả buổi trời, khi gặp em ấy, tôi sẽ hỏi em ấy nên làm thế nào."

Các chủ nhiệm lớp trong toàn khối đều có mặt ở đây, nghe được câu nói của Phương Lộ, trên mặt họ đều cười hì hì nhưng trong miệng lại nghiến răng cót két.

Không phải chỉ là một học sinh giỏi trong lớp mà các trường đại học tranh dành cho một suất học bổng đặc biệt, hận không thể ngay trong lớp 11 trực tiếp bế người về trường thôi sao!

Chẳng có gì đặc biệt cả!

Nhưng tôi vẫn muốn có một học sinh như vậy...

Phương Lộ lại khoe khoang một chút, hài lòng quay trở lại vị trí của mình. Vừa ngồi xuống, liền nghe thấy có người gõ cửa văn phòng, "Báo cáo."

"Vào đi." Phương Lộ nhấp một ngụm trà rồi nhìn lên, mặt tràn đầy nụ cười dịu dàng, "Ngu Thư Niên? Nhanh lên, nhanh lên, các thầy cô đang nói về em đấy, có việc gì tìm thầy à?"

Ngu Thư Niên trả lời ngắn gọn, "Em muốn chuyển lớp."

"Phốc... " Cốc trà của Phương Lộ vang lên và rơi xuống bàn, giọng điệu bất chợt cao lên: "Em nói gì?!"

- --

Vào ngày thứ Sáu, tâm trạng của học sinh đều khá bay bổng, sau cùng cũng sắp đến cuối tuần để nghỉ, mọi người trong buổi tự học sáng sớm đều không tập trung.

Khi giáo viên chủ nhiệm của lớp 7, Cát Phượng Cầm bước vào lớp, cô thấy học sinh khắp phòng đều nằm ngửa, đổ ra bàn bằng mọi cách có thể, còn có những người trực tiếp cúi đầu gục xuống, hai tay vẫy vùng dưới bàn bấm điện thoại di động.

"Mọi người im lặng một chút." Giáo viên nói xong, tiếng động trong lớp không hề giảm đi chút nào.

Cô 'tsk' một tiếng, gõ nhẹ bảng để tạo ra âm thanh, "Câm miệng, đừng nói chuyện nữa!"

Âm thanh ồn ào trong lớp dễ dàng át lên giọng của Cát Phượng Cầm, cô nhăn mày, "Lục Tân Tinh! Câm miệng! Nếu muốn nói chuyện thì ra ngoài nói với tôi."

"Mấy đứa ở hàng sau, gom bài tây vào, giờ là thời gian tự học!"

Cát Phượng Cầm gọi vài lần, âm thanh mặc dù chưa hoàn toàn biến mất, nhưng ít nhiều cũng đã giảm đi.

Đối diện với những học sinh này, Cát Phượng Cầm đã cảm thấy đau đầu từ khi bước vào lớp. Bây giờ nhìn họ, cô còn cảm thấy lười đến mức không muốn gọi tên, cô trực tiếp nói: "Sau khi thảo luận và thống nhất của toàn bộ giáo viên khối 11, quyết định triển khai hoạt động học tập giúp đỡ lẫn nhau giữa các bạn cùng học. Sẽ có những bạn xếp hạng cao trong khối lớp đến lớp chúng ta vào buổi tự học sáng và buổi tự học tối, giúp đỡ các bạn học kém nâng cao thành tích. Mọi người hãy nắm bắt cơ hội này, học tập chăm chỉ. Cơ hội này không phải lúc nào cũng có đâu."

"Nếu có bất kỳ vấn đề gì, thì đưa ra, nhưng hãy nhớ, thay đổi thái độ của các em và hãy thân thiện với những bạn đến giúp đỡ. Đặc biệt là đối với một số bạn học sinh cá biệt."

Cát Phượng Cầm không nêu rõ ai là những học sinh cá biệt đó, Bách Dịch Nhiên lười biếng nhíu mày, giơ tay lên nói: "Thưa cô, em có buổi tập luyện, không tham gia buổi tự học tối."

Cát Phượng Cầm: "Không phải tháng sau mới phải tham gia buổi tự học tối sao? Lúc đó lại tham gia. Các tuần này tham gia buổi tự học sáng trước đi."

"Được rồi, nếu không có vấn đề gì khác, mọi người hãy chuẩn bị, ngay sau đó sẽ có những bạn học sinh đến giúp đỡ. Về chỗ ngồi thì..." Cát Phượng Cầm nhìn xung quanh lớp đầy đủ chỗ ngồi, chỉ có chỗ trống bên cạnh Bách Dịch Nhiên, giọng điệu của cô dừng lại một chút, "Bách Dịch Nhiên, để..."



"Em không quen ngồi cạnh người khác." Bách Dịch Nhiên chỉ vào đống sách trên bàn và nói: "Đồ của em nhiều, không có chỗ để đặt."

Bất kể lý do gì, giáo viên chủ nhiệm có thể hiểu được ý tứ từ chối của hắn.

Cát Phượng Cầm nhìn tình hình rồi nói: "Thì trong giờ tự học ngồi một chút có sao."

Bách Dịch Nhiên tranh luận dựa trên lý lẽ: "Dọn sách đi lại rất phiền phức."

Cát Phượng Cầm không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi các bạn học sinh trong lớp đi lấy một cái ghế, khi đến giờ tự học, ngồi phía này của bục giảng cũng tiện dụng để sử dụng bảng đen.

Bách Dịch Nhiên ngáp một cái, không biết có chuyện gì mà giáo viên chủ nhiệm lại nổi hứng làm những việc này, nghe thôi đã thấy phiền phức rồi.

Với ý định không tham gia, Bách Dịch Nhiên không hứng thú, đã nằm xuống chơi điện thoại.

Đúng lúc đó, cửa lớp 7 được gõ, Bách Dịch Nhiên nằm nghiêng với cánh tay trái làm gối, khi nghe thấy tiếng đó, hắn nhìn thoáng qua một cái, sau đó quay đi vì không để ý, nhưng khi hắn nhận ra người đang đứng ở cửa lớp của họ là ai, đồng tử của hắn co lại, hầu như không thể tin được, hắn ngẩng đầu lên, bất ngờ đối mặt với Ngu Thư Niên.

Khoảnh khắc đó, hô hấp như đình trệ lại.

Phản ứng cử chỉ nhanh hơn rất nhiều so với suy nghĩ.

Bách Dịch Nhiên còn chưa ý thức được có chuyện gì thì hắn đã chủ động ngồi thẳng lưng, giấu chiếc điện thoại đang chơi trước mắt giáo viên dưới đống sách.

Cát Phượng Cầm nói: "Đây là bạn học Ngu Thư Niên của lớp 1, trong khoảng thời gian này, bạn ấy sẽ giúp đỡ mọi người trong lớp giải quyết những khó khăn trong học tập, mọi người hãy chào đón bạn nào."

Nói xong, Cát Phượng Cầm dẫn đầu vỗ tay.

Nhưng không có học sinh nào phía dưới đáp lại.

Việc Cát Phượng Cầm tự mình vỗ tay lại trở nên hơi ngượng ngùng.

May mắn là giáo viên đã trải qua nhiều chuyện, vẫn vỗ tay mà không thay đổi sắc mặt.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng học sinh phía dưới vỗ tay.

Đó là Bách Dịch Nhiên ngồi ở hàng sau.

Không chỉ vỗ tay, hắn còn ngồi thẳng lưng, ngẩng đầu, thẳng thắn và ngồi đúng tư thế.

Trong lòng Cát Phượng Cầm cảm thấy nhẹ nhõm một chút, dù Bách Dịch Nhiên có vẻ không đáng tin, nhưng khi quan trọng, hắn vẫn hiểu chuyện.

Có Bách Dịch Nhiên dẫn đầu, các học sinh khác cũng lần lượt vỗ tay theo.

Bầu không khí chào đón ngay lập tức diễn ra.

Trong tâm hồn Cát Phượng Cầm cũng tự nhiên mỉm cười, "Được, vậy bạn học Ngu Thư Niên đợi một chút, cô sẽ nhờ các bạn đến lấy một cái ghế mới cho em, em đợi một lát nhé."

"Không cần phiền phức vậy đâu cô." Ngu Thư Niên đi thẳng đến bên cạnh Bách Dịch Nhiên. "Em ngồi ở đây được."

Khóe miệng vừa được nhấc lên của Cát Phượng Cầm lại cứng đờ. "À, chờ..."

Cô tự nhiên đi xuống dưới, dự định ngăn lại truớc khi Bách Dịch Nhiên nổi giận, nhưng kết quả không như cô tưởng.

Bách Dịch Nhiên hoàn toàn không phản đối việc lãnh thổ của mình bị xâm phạm, thậm chí còn tự nguyện giúp đỡ chuyển những cuốn sách trên bàn sang bên cạnh, để trống chỗ cho Ngu Thư Niên.

Cát Phượng Cầm nhíu mày. "Vậy ngồi ở đây cũng được, nếu có việc gì thì đến văn phòng tìm cô."

Ngu Thư Niên gật đầu. "Dạ, em hiểu rồi."

"Mọi người cố gắng học tốt nhé, nếu có vấn đề thì tìm Ngu Thư Niên." Trước khi ra khỏi lớp, Cát Phượng Cầm nhắc lại.

Cô rời đi, cửa lớp được đóng lại, ngay lập tức lại trở nên sôi động.

"Cuối cùng cũng đi rồi."

"Đến đây, lấy bài ra, lượt này đến ai làm chủ tướng địa chủ? Tiếp tục, tiếp tục."

- "Aiz, tất cả đều trách Lão Cát, thừa nhận một con bài Vương Tạc không ra gì."

"Ừ, sau giờ học đi ăn gì nhỉ?"



"Không ăn, không ăn, buồn ngủ chết, ngủ bù!"



Lớp trưởng nhìn trái nhìn phải, nói với sự sợ sệt: "Mọi người, mọi người yên lặng một chút, có một số bạn lớp khác đến đây."

Âm thanh nhỏ nhẹ như muỗi không biết có bao nhiêu người nghe thấu, không ai quan tâm.

Bách Dịch Nhiên vỗ bàn, "Câm mồm!"

Trong chốc lát, mọi thứ im lặng.

Những người đang chơi bài, những lá bài đang được giơ lên chuẩn bị đánh xuống, nhưng sau khi Bách Dịch Nhiên hô lớn như vậy, cả tay giơ lên cũng run rẩy theo.

Bách Dịch Nhiên nhìn chằm chằm vào họ. "Học bài!"

Mấy người nhìn nhau, lặng lẽ đặt lá bài xuống, trong lòng vẫn đầy lo lắng.

Ngu Thư Niên không phải là người bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh. Cậu sắp xếp những quyển sách mình mang theo. "Phải tận dụng thời gian, làm bài tập đầu tiên buổi tự học sáng nay. Hai mươi phút, dù làm ra sao, cậu chỉ cần làm, làm xong tôi sẽ giảng từ đầu cho cậu."

Gương mặt nghiêm trang của Bách Dịch Nhiên trở nên dịu lại, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, "Được."

"Nhìn câu hỏi đó, Bách Dịch Nhiên lại cảm thấy không thể yên tĩnh, cũng có chút không hiểu, hỏi: " Cậu nói với giáo viên như thế nào mà đồng ý để cậu làm…

Làm gì, buổi tự học kiểu này giúp đỡ lẫn nhau mà.

Nghe có vẻ hơi kỳ quặc.

Giáo viên của lớp giỏi muốn tách riêng học sinh của họ, sợ rằng họ sẽ giao tiếp với học sinh của lớp kém và bị ảnh hưởng xấu.

Ngu Thư Niên thong thả ung dung lật một trang sách, "Nếu cậu cảm thấy việc đó khó thực hiện, thì đưa ra một vấn đề khó chấp nhận hơn, so sánh hai tình huống, giáo viên sẽ chọn tình huống nhẹ hơn và đồng ý để tôi tự học ở lớp 7."

Bách Dịch Nhiên sửng sốt bởi lời nói này, "Ví dụ như..."

"Ví dụ như tôi muốn chuyển lớp đến lớp 7 và tôi muốn tự học ở lớp 7."

Bách Dịch Nhiên: "..."

Thực tế, bất kể làm chuyện nào trong hai lựa chọn đó, bất kỳ giáo viên nào cũng sẽ đồng ý để cậu tự học ở lớp 7.

Bách Dịch Nhiên cuốn mép tờ giấy bằng ngón tay, không nhịn được hỏi cậu: "Tại sao bỗng dưng muốn tự học ở lớp 7?"

"Vì... Thời gian lâu lắm."

"Hả?"

"Đợi cậu thi vào lớp 1 tìm tôi cũng cần ít nhất vài tháng, cho nên..." Ngu Thư Niên nhìn sang người bên cạnh, khóe miệng cong lên một nụ cười dịu dàng, "Tôi sẽ đến lớp 7 tìm cậu trước, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau tới lớp 1."