Việt Cơ

Chương 132: Cảnh sắc Dục điện (2)



Công tử Kính Lăng chôn mặt trong ngọc nhũ trắng tuyết của nàng, miệng phủ trên một hạt đỏ tươi, dùng răng mà ngậm, nhẹ kéo một cái, vừa làm động tác ấy, Vệ Lạc không còn nhịn được nữa, khóc rưng rức r3n rỉ cầu xin: "Đừng, đừng..."

Cảm giác được thân thể yêu kiều tuyệt vời đang run rẩy dưới thân mình, nơi cổ họng công tử Kính Lăng lại vang một chuỗi cười. Trong tiếng cười, bàn tay nắm bầu ng ực trái siết lại, kéo đỉnh đỏ tươi một bên khác mà x0a nắn.

Tức thì, một cơn đau khẽ kèm theo tê dại ập tới. Vệ Lạc đã không còn nhịn nổi, thân thể trượt xuống, từ cổ họng phát ra một tiếng r3n rỉ vô lực.

Cảm giác thân thể nàng nháy mắt đã nhũn như hóa thành một vũng xu@n thủy, hô hấp của công tử Kính Lăng gấp gáp thêm mấy phần. Hắn dùng đầu lưỡi khơi gảy đỉnh đỏ tươi trên thỏ ngọc trắng tuyết, m út vào, li3m cắn, tay trái cũng tăng thêm một phần lực, không ngừng x0a nắn.

Do bó người trong thời gian dài, bầu ng ực của Vệ Lạc cũng không lớn lắm, vậy nhưng đỉnh đồi lại dựng đứng cao vút, vô cùng dễ thương, quả thực khiến hắn yêu thích không buông tay.

Sau khi li3m ngực phải trắng tuyết đến ướt đẫm, hắn quay đầu, chôn mặt vào ngọc nhũ còn lại. Vệ Lạc vẫn cắn môi, cố gắng lơ đi từng trận tê dại vô lực trên người truyền đến, ra sức ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn đang vùi đầu trước ngực mình, bú m út liên thanh, gương mặt tuấn mỹ giăng đầy tình d*c.

Vệ Lạc gian nan duỗi hai tay ra, định đẩy đầu đối phương. Nhưng cánh tay vừa bám lên tay hắn, thì đã mềm oặt vô lực, đừng nói là đẩy ra, động tác không ngừng run rẩy, ấm áp mà ấp lấy mặt hắn, phảng phất đã thành vuốt v e.

Bấy giờ, công tử Kính Lăng cảm giác người ngọc dưới thân đã yếu ớt chịu không thấu, hắn ngẩng đầu lên trông Vệ Lạc.

Vừa nâng mi, hắn liền bắt gặp nàng đang cắn chặt môi anh đào, cánh môi căng mọng hằn những dấu răng.

Công tử Kính Lăng lại rướn cổ, hôn lên môi nàng, hắn che ở trên, môi mỏng trằn trọc, đầu lưỡi âu yếm khẽ li3m dấu răng ấy, lẩm bẩm ôn nhu: "Sao phải đến mức này? Tiểu nhi, ta nhất định sẽ thương tiếc nàng."

M út vào môi trên đầy đặn nở nang của nàng khoảng nửa khắc, hắn thả nàng ra, mưa hôn lại rơi xuống phía dưới.

Hắn một lần nữa vùi đầu vào song nhũ của nàng.

Theo đầu lưỡi kia li3m hôn gặm m út, Vệ Lạc chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn vô lực, một luồng điện dị thường từ giữa tuôn ra, thời khắc này, ngoại trừ từng cơn run rẩy, từng cơn tê dại dâng rút như thủy triều, nàng đã chẳng còn cảm nhận được gì khác.

Lý trí của nàng lúc này đã hoàn toàn lạc mất.

Bất tri bất giác cánh tay của nàng ôm lấy cổ hắn. Nàng khom người, để ngọc nhũ của mình càng xâm nhập vào sâu trong miệng hắn, hai chân nàng bắt đầu nâng lên, thân thể như rắn cọ sát vào vật thể hình trụ đang nóng hừng hực.

Tất cả những việc này, chỉ là hành động vô thức của nàng.

Nhưng những hành động vô thức ấy, lại tự nhiên đến thế, yêu mị đến thế, nhiễu loạn tâm cốt người khác đến thế.

Công tử Kính Lăng đã không kiềm được nữa, từ nơi cổ họng rung lên một tiếng gầm nhẹ, tay trái như cắt kéo váy dưới của nàng xuống. Chiếc váy dính ướt dán trên đùi nàng, khiến hắn kéo mãi không xong. Hắn lại gầm lên, tay phải dùng sức, "Xoẹt xoẹt" hai tiếng xé vải, nháy mắt chiếc váy liền bị lôi giật đi, tay vung lên vứt ra xa.

Thoáng chốc, Vệ Lạc thân không một mảnh vải.

Cảm thấy trên người chợt lạnh, Vệ Lạc mở hai mắt, cúi đầu nhìn xuống.

Vừa làm thế, nàng liền đối diện với thân thể hoàn toàn tr@n truồng của bản thân và hắn.

Vệ Lạc mặt sung huyết, run rẩy không ngớt.

Hai chân của hắn chen vào giữa hai ch@n của nàng, chân hai người quấn vào nhau, nơi riêng tư dán khít lấy. Cũng may sóng nước dập dờn, thoạt nhìn cũng không quá rõ.

Cảm giác nàng tỉnh táo hơn một chút, công tử Kính Lăng ngẩng đầu, theo ánh mắt nàng xuôi về phía hạ th@n hai người, nhẹ nhàng mỉm cười, âm giọng từ tính trầm dày mang khàn khàn vang lên: "Tiểu nhi đang đ ộng tình?"

Trong tiếng cười, hắn vùi đầu xuống dưới, môi lưỡi lướt qua vùng rốn của nàng, nhẹ nhàng li3m li3m.

Vệ Lạc lần nữa không dằn được run bắn.

Cảm giác thân thể như nước của nàng đang ngọ nguậy, công tử Kính Lăng lại cười khẽ. Trong tiếng cười, hai cánh tay hắn dùng lực, chậm rãi mang thân thể tr@n truồng của Vệ Lạc ra khỏi mặt nước.

Vệ Lạc ngượng chín.

Nàng quýnh quáng giãy dụa, nhưng vừa động, hai chân hắn liền kẹp lại, mạnh mẽ hữu lực, như thế, vật hình trụ nóng rát kia càng chọc vào chỗ riêng tư của nàng, cạ cạ!

Vệ Lạc cứng đờ, lập tức bất động.

Công tử Kính Lăng thỏa mãn mỉm cười, hai tay nâng cánh tay Vệ Lạc, bế nàng hoàn toàn nổi khỏi mặt nước. Nhẹ nhàng đặt nàng trên thành hồ bằng ngọc thạch lạnh buốt, hai mắt của hắn thẳng tắp đánh giá hạ th@n nàng.

Hắn nhìn rất chăm chú, rất chăm chú. Nhìn lại nhìn, mái đầu đen bóng của hắn bắt đầu di chuyển xuống dưới, chỉ chốc lát, Vệ Lạc liền cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn phả vào vị trí riêng tư nhất của mình.

Nàng run rẩy cả người.

Trong cơn hoảng loạn ngượng ngùng tê nhuyễn khôn tả, công tử Kính Lăng thở dài lẩm bẩm, "Đến hôm nay mới biết, nơi này của phụ nhân lại mỹ diệu vô hạn."

Hắn vừa nói thì hơi thở ấm áp liền phả vào chốn e thẹn của nàng. Vệ Lạc run lên, cố gắng khép chặt chân lại, giãy dụa định ngồi dậy. Theo động tác vặn vẹo người của nàng, mái tóc thật dài liền xõa ra quấn quanh tấm lưng ngà.

Công tử Kính Lăng ngẩng đầu, liếc mắt quan sát Vệ Lạc mặt hiện sắc phấn hồng, môi anh đào khẽ nhếch. Đã đến bước này, mà khi đối diện ánh mắt của hắn, trong con ngươi mặc ngọc mơ màng của nàng vẫn giữ được một tia quật cường.

Bắt gặp nàng như thế, chẳng hiểu vì sao, công tử Kính Lăng lại ngẩng đầu, môi mỏng đậu lên hai mắt nàng, sẽ giọng vỗ về: "Đừng sợ, đừng sợ."

Dứt lời, ánh mắt hắn lại chạy xuống dưới, không hề chớp mắt nhìn vào chỗ riêng tư của phụ nhân. Chỗ này, trước đây hắn xem thường. Bởi vì đây là chỗ chí âm, cũng là nơi ô uế nhất.

Nhưng hắn nhìn một hồi, không ngờ lại có kích động muốn tiến lên hôn.

Hắn hít sâu một hơi, mạnh mẽ dằn nỗi kích động xuống. Nâng người, hắn hơi tách hai chân Vệ Lạc ra, sau đó đỡ phân thân của mình lên.

Hắn vừa làm động tác này, bên ngoài liền dồn dập một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, một giọng kiếm khách sang sảng từ ngoài điện truyền đến, "Bẩm công tử, trong cung đột nhiên phát hỏa lớn, nhiều chỗ trong cung điện bị cháy, làm bị thương Tịch phu nhân và Ngụy phu nhân. Quân hầu cũng bị kinh động, hiện đã nằm trên giường, cho đòi công tử mau chóng đi qua."

Thân thể công tử Kính Lăng cứng đờ.

Trên gương mặt tuấn tú của hắn vẫn còn ửng hồng, hô hấp dồn dập, tay cũng đang đỡ vật hình trụ kia.

Nhưng hắn đã cứng đờ cả người.

Bấy giờ, tiếng kêu sang sảng bên ngoài lại tăng thêm, "Chư công tử đều đã vội vã vào cung, xin công tử định đoạt!"

Tiếng kêu rất vang, rất vang, truyền thẳng đến bên tai.

Công tử Kính Lăng từ từ, từ từ buông tay ra, chậm rãi giương mắt lên.

Hắn vừa bắt gặp trên khuôn mặt nhỏ đang ửng đỏ của Vệ Lạc, cặp mắt mông lung dần trở nên thanh tỉnh, liền thở dài một hơi.

Nhẹ nhàng đưa nàng vào lòng, hắn lần nữa bế Vệ Lạc vào trong hồ nước. Ôm lấy thân thể kiều nhỏ, công tử Kính Lăng in lên giữa hàng mày của nàng một nụ hôn, sau đó, áp mặt vào bên gáy nàng, không nhúc nhích, chỉ thở hổn hển.

Lúc này, âm thanh bên ngoài lại truyền đến, "Công tử,"

Vừa nghe đến đó, công tử Kính Lăng tức thì quát ầm, "Ta sẽ đến ngay."

Tiếng quát cực kỳ vang dội, cực kỳ dữ tợn, đằng đằng sát khí! Chúng nhân bên ngoài đồng thời rùng mình một cái, liếc mắt lẫn nhau.

Công tử Kính Lăng chôn mặt bên gáy Vệ Lạc, hít thở sâu vài hơi, sau đó kề sát bên tai nàng, nỉ non: "Tiểu nhi, ở Hàn uyển chờ ta trở về." Dừng một chút, hắn lại dịu dàng, dùng một thứ ngữ khí an ủi mà rằng: "Đừng hoảng sợ, ta sẽ thương nàng tiếc nàng."

Hắn nói tới đây, cúi đầu, ngậm lấy đỉnh đỏ tươi trên ngực trái trắng tuyết của nàng m út một cái, sau đó quả quyết tách người ra, xoay mình bước lên khỏi hồ. Hắn vừa mặc y phục vừa thét: "Người đâu!"

Bốn mỹ nhân hầu tắm đang tránh ở Thiên điện tích tắc theo lệnh xuất hiện.

Giọng công tử Kính Lăng khàn khàn, "Hầu hạ Nguyệt cơ tắm rửa thay y phục, thu xếp cho nàng ở Hàn uyển." Bốn nữ tỳ ngẩn ra, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hiển nhiên vẫn chưa rõ ý.

Công tử Kính Lăng hơi nhướng mày, lạnh lùng phán: "Tối hôm nay, các ngươi đến Hàn uyển hầu hạ Nguyệt cơ."

Lần này bốn nữ tỳ bừng tỉnh, đồng thời đáp: "Vâng."

Bốn nữ tỳ này là cực phẩm từ mỹ nữ bốn nước đưa tới, vạn người chọn một mà ra, được bố trí trong dục trì để công tử Kính Lăng tận hoan, cho tới nay, các nàng cũng chưa từng hầu hạ người nào ngoài hắn. Vì thế khi nãy nghe được lệnh hắn, mới có chút không hiểu và do dự.

Công tử Kính Lăng hiển nhiên quen với việc tự mình mặc quần áo, chỉ một lát sau, hắn đã ăn vận chỉnh tề. Lúc gần đi, hắn ngoảnh đầu trông về phía Vệ Lạc, thấy tiểu nhi quay lưng với hắn trốn trong hồ nước không nhúc nhích. Mái tóc đen nhánh kia của nàng, sóng lưng tuyết trắng lóa mắt kia của nàng chính là tuyệt mỹ chói ngời như thế. Nhìn một hồi, lòng hắn lại ngứa ngáy, hạ th@n vừa ổn định tức thì căng cứng, đứng thẳng như lúc đầu.

Công tử Kính Lăng khẽ rên một tiếng, kéo kéo y phục xuống dưới, nhanh chân bước ra khỏi Dục điện.