Việt Cơ

Chương 134: Cộng Chẩm Đồng Miên



Kiếm Cữu nhận ra Vệ Lạc lưỡng lự, gương tuấn tú đanh lại, nghiêm túc nhìn nàng: "Kiếm Cữu ta đường đường trượng phu, một lời nói ra, ngàn vàng khó sánh. Lần này hại nàng để lộ thân phụ nhân, đương nhiên sẽ bù đắp. Nàng theo ta rời khỏi phủ đi, muốn đến nước nào, cứ mở miệng là được."

Hắn ta nói đến đây, dường như lo lắng Vệ Lạc suy nghĩ lung tung, lại đổi giọng lãnh đạm mang một tia nghiêm nghị rằng: "Tuy nàng có phong thái khuynh thành, song Kiếm Cữu chẳng phải trượng phu tầm thường, sẽ không cưỡng ép h@m muốn nàng. Thân phận công chúa nước Việt của nàng, Kiếm Cữu ta cũng vĩnh viễn không tiết lộ cho kẻ khác, nàng có thể yên tâm."

Lời hắn vô cùng ngạo khí, âm thanh tuy nhạt, nhưng sự nghiêm túc từ trong xương lộ ra ấy khiến Vệ Lạc không tự chủ được mà tin tưởng.

Có điều, hiện tại không phải là lúc nên tin hắn ta.

Tâm tư Vệ Lạc chuyển vần, nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Kiếm Cữu, nôn nóng kêu lên: "Ngươi mau đi đi!"

Thấy Kiếm Cữu không rõ nhìn mình, tốc độ nói của Vệ Lạc tăng nhanh ba lần, bổ sung: "Một mình ngươi nhanh rời đi đi! Mặc dù đêm nay ta nhập phủ chúng kiếm khách trực đêm đều biết. Song thu xếp ta đến Hàn uyển thì tuyệt đối không lộ ra ngoài. Ngươi vừa hỏi liền biết, chắc chắn là bẫy!"

Vệ Lạc nói đến đây, gương mặt tuấn tú của Kiếm Cữu trở nên ngưng trọng.

Vệ Lạc bắt gặp hắn vẫn đang chần chờ, lại thêm: "Ta và công tử Kính Lăng tiếp xúc đã lâu, biết hắn ta làm việc tỉ mỉ chu toàn, cực ít sơ hở. Sợ rằng Hàn uyển này đã giăng thiên la địa võng, nếu ngươi muốn mang ta đi, chỉ có thể thân sa nơi này. Mau rời khỏi đi."

Giải thích một hơi tới đây, Vệ Lạc quan sát cặp mắt sáng rực dị thường dưới ánh trăng của hắn, than thở: "Bằng vào dung mạo của ta, hắn sẽ không làm khó ta đâu."

Lúc Vệ Lạc nói, mày kiếm của Kiếm Cữu vẫn nhíu chặt, vẻ mặt trầm tư. Hắn nghe đến đó thì hơi gật đầu, thấp giọng: "Công tử Kính Lăng đúng là đáng sợ!"

Vừa dứt lời, thân thể hắn bay vọt lên không, đang khi Vệ Lạc chớp mắt lần nữa, hắn đã biến mất tăm.

Hắn ta đi rồi!

Vệ Lạc thở phào một hơi.

Nàng mới thở được một nửa thì đột nhiên, từ góc sân phía Tây vang lên một giọng quát to, "Đừng để tặc tử chạy thoát!"

Cùng với tiếng quát, bất thình lình, vô số ánh đuốc cháy bùng lên, tích tắc, bốn phương tám hướng trong Hàn uyển đã xuất hiện bốn mươi năm mươi cây đuốc. Đám đuốc dày đặc kia bao quanh một vòng Hàn uyển.

Vệ Lạc chỉ thoáng nhìn qua, rồi ngoảnh đầu lại, không quan tâm chi nữa.

Nàng biết, với cao thủ cấp bậc như Kiếm Cữu, chỉ cần tranh được một chút chủ động là sẽ không thể bị kẻ khác vây giết. Hắn ta được mình nhắc nhở đi trước một bước, vậy những người này sẽ không ngăn được hắn.

Vệ Lạc bước ra, khiêng bốn mỹ nhân bị Kiếm Cữu chặt ngất từng người đặt lên tháp phòng ngoài, lại đắp chăn cho họ. Sau đó, nàng trở về giường của mình.

Mà lúc này, phía ngoài đã ánh lửa ngút trời, chiếu sáng khắp nơi tựa ban ngày. Dù vậy, lại không có tiếng sắt thép va chạm truyền đến, xem ra tất cả như nàng dự liệu, những người này căn bản không hề giao thủ với Kiếm Cữu.

Vệ Lạc ngã xuống giường, thân thể lộn một vòng, vung chăn lên, người co còng lại, bất động.

Nàng một chút buồn ngủ cũng không.

Trên mặt nàng, trên môi, trên mắt, trên ngực, trên rốn, vẫn đang hâm hấp, âm ấm, phảng phất còn vương nhiệt độ bờ môi mỏng của nam nhân.

Vệ Lạc trở mình, để ánh đuốc xuyên qua màn sa chiếu lên mặt. Nàng nhắm nghiền hai mắt, hơi chút ngượng ngùng, nhưng lại cũng có chút thương cảm nghĩ: Vệ Lạc, đó là nam nhân ngươi thích, ngươi thích hắn, trong lòng ngươi luyến tiếc hắn. Thế nhưng chỉ cần có bất kỳ cơ hội nào, ngươi sẽ rời khỏi hắn. Nếu như sớm muộn cũng rời đi, vậy hãy cố mà hưởng thụ thời khắc này.

Nàng nghĩ đến khoảng trống giữa mình và công tử Kính Lăng, cách trở không chỉ xa như ngân hà. Đối với mình mà nói, thà rằng chết,  cũng sẽ không trở thành một cơ thiếp trong phủ của hắn. Thất thân cũng được, sinh con cũng được, đều chẳng phải lý do để nàng ở lại bên hắn, trở thành một trong những cơ thiếp của hắn.

Mà công tử Kính Lăng tôn quý nhường ấy, cả đời này, hắn cũng sẽ không hiểu chấp nhất của mình.

Bởi vậy, đây nhất định chỉ là một giấc mộng xuân luyến ái mà thôi. Là hoa chăng, hay giọt sương, đêm tìm đến, sáng đôi đường. Đến tựa mộng xuân hằng ấp ủ, đi như mây sớm chẳng vấn vương. Giữa nàng và hắn, chính là hoa đấy, sương đấy, thời gian tồn tại ngắn ngủi xiết bao, mà lúc tan biến cũng sẽ triệt để khôn cùng, phảng phất như chưa từng lưu lại bất cứ dấu vết gì trên thế gian này.

Trong lúc miên man suy nghĩ, Vệ Lạc từ từ thiếp đi.

"Gà gáy không dứt, giờ không còn nhiều, xin công tử dừng việc nghỉ ngơi."

Vừa khi xe ngựa dừng lại trong viện, chúng hiền sĩ chắp hai tay, đồng thời thi lễ với công tử Kính Lăng, rồi từng người thối lui.

Công tử Kính Lăng đầy mặt mệt mỏi.

Hắn duỗi tay xoa trán, lắng nghe tiếng gáy càng ngày càng vang, khàn khàn ra lệnh: "Đi Hàn uyển!"

"Dạ."

Sau đó công tử Kính Lăng đi tới, bước chân có chút vội vàng.

Đến cửa viện thì hắn khoát tay áo một cái, dặn dò chúng nhân lui ra ngoài xong, thản nhiên tiến vào tẩm phòng Hàn uyển.

Vừa tới ngoài cửa gỗ, bước chân của hắn liền khựng lại.

Hắn thả nhẹ bước, đẩy cửa gỗ ra.

Dưới ánh đèn lồ ng mông lung, hắn lập tức trông thấy bóng người ôm chăn ngủ say kia.

Hắn nhanh chân tiến qua.

Trên giường, Vệ Lạc ngủ rất say, nàng cuộn tròn người, nghiêng vào phía trong, ôm chăn, hơi thở dìu dịu, chân mày trên gương mặt tuyệt mỹ nhíu lại.

Hắn cởi ngoại bào, tháo đai ngọc, bỏ giày, nằm lên giường.

Hắn vừa nằm xuống, liền ôm lấy Vệ Lạc đang ngủ hết sức ngon lành, vơ cả nàng và chăn riết vào lồ ng ngực mình, nhắm hai mắt lại.

Rất nhanh, hắn liền thiếp đi.

Vệ Lạc bị nóng nực làm tỉnh giấc.

Trong mơ, bên hông, trên chân nàng đều bị xích sắt khóa chặt lấy. Một đám lửa lớn cháy phừng phừng đặt bên cạnh, khiến nàng làm sao cũng đá không đi, chuyển không được.

Nàng vừa mở mắt, liền phát hiện trước mặt là một lồ ng ngực dày rộng, bản thân thì đang rúc dưới nách hắn, gối lên cánh tay hắn, mặt dán vào chỗ trái tim hắn.

Hơi thở này, thân hình này, đây, đây, rõ ràng là công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc từ từ, từ từ ngẩng đầu lên. Lúc nàng ngẩng đầu, tóc đen cọ cọ vào mũi hắn, khiến hắn cau mày, đưa tay gãi gãi lên sóng mũi cao thẳng.

Vệ Lạc vội vã bất động.

Qua nửa khắc sau, thấy hắn cũng không tỉnh lại, Vệ Lạc nhẹ nhàng tuột xuống, sau đó, lại lặng lẽ, lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Nàng đối diện với khuôn mặt tuấn tú đến khó tin ấy.

Nam nhân đang say giấc nồng, hàng mày rậm trói chặt, mặt lộ vẻ mệt mỏi. Hơi thở hắn phả ra ấm áp, làm tóc nàng bay bay, mỗi một lần bay lên, đều sẽ phất qua khuôn mặt của hắn. Mà mỗi lần lướt qua, hắn sẽ không nhịn được nhíu nhíu mày.

Vệ Lạc khẽ khàng đưa tay ra.

Nàng muốn bắt về lọn tóc dài của mình đang xõa trên cánh tay và bên mặt hắn.

Nhưng, không rõ vì sao, sau khi nàng vươn tay ra, lại tự động quay sang hướng khác, yên lặng dán lên gò má hắn.

Bàn tay nhỏ của nàng ấp lấy gò má hắn rồi, liền không dám động đậy nữa.

Vệ Lạc chớp chớp mắt, cứ thế dán tay nhỏ bé vào mặt đối phương, gang tấc mà cảm giác hơi thở của hắn phả vào tay mang xúc cảm ngưa ngứa.

Sau đó, nàng lại se sẽ nghiêng đầu.

Nàng nhè nhẹ đem mặt mình, một lần nữa áp lên ngực hắn.

Chỗ này, là nơi trái tim hắn.

Nàng dán mặt vào chốn ấy, cảm thụ nhịp tim trầm ổn khoan thai kia.

Vệ Lạc lại lần nữa, lặng lẽ kề sát mặt thêm chút.

Rốt cục, nàng đem trọn khuôn mặt nhỏ nhắn, chạm vào trái tim hắn.

Lúc này, nàng cách trái tim của hắn rất gần! Chưa bao giờ gần như vậy!

Bất tri bất giác, Vệ Lạc thốt ra một tiếng lầu bầu thỏa mãn.

Nhịp tim trầm hổn ôn hòa của hắn xướng lên bên tai nàng, hô hấp hắn bình thản ung dung, thổi vào tay nàng ngưa ngứa.

Vệ Lạc chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên, thầm nghĩ: Hóa ra, hạnh phúc chính là như vậy.

Nàng nhắm hai mắt lại, hơi rụt người, để cả bản thân đều nằm trọn trong ngực hắn, sau đó không nhúc nhích nữa.

Hương cơ thể hắn gần như quấn quanh từng tấc da thịt của nàng, nhịp tim của hắn đang hòa cùng nhịp tim của nàng. Người đang nhắm mắt trước mặt đây, chỉ là một nam nhân, một nam nhân nàng có thể yêu.

Nhưng khi hắn mở mắt ra, tất cả sẽ khôi phục về như cũ.

Vì thế, thời khắc này vô cùng quý giá. Vệ Lạc nghĩ đi nghĩ lại, mặt lại sít gần thêm một chút. Nàng kề rất sát, thiếu điều muốn dồn mặt mình thành một cái bánh.

Vệ Lạc cuộn tròn người, cố gắng rúc mình chui vào trong ngực hắn, sau đó thỏa mãn thiếp đi.