Công tử Kính Lăng vừa đi, bốn nữ tỳ đồng thời quỳ trên đất, run giọng nói: "Chúng nô vô lễ, xin phu nhân tha cho!"
Vệ Lạc ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía bọn họ, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Nàng vừa định mở miệng hỏi thăm thì lại nhớ ra, lắc đầu: "Đứng lên đi, về sau không thể vậy nữa."
Bốn nữ tỳ cả mừng, các nàng liếc qua nhau, vui sướng thu lại lệ đang ngấn nơi viền mắt. Với thân phận nô tỳ như bọn họ, vốn nên hầu hạ Vệ Lạc ngủ xong mới có thể ngủ.
Nhưng lần đầu hầu hạ chủ tử, các nàng lại thiếp đi trước, thậm chí công tử vào phòng cũng chẳng hay gì cả. Tội như vậy, ở nơi khác đã bị ban chết.
Các nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Vệ Lặc lại khoan dung đến thế.
Giữa nỗi bùi ngùi vô hạn, bốn nữ tỳ đồng thời dập đầu, khóc thút thít: "Phu nhân nhân từ, dù chết cũng khó lòng báo đáp."
Vệ Lạc hững hờ phất tay cho các nàng đứng dậy.
Tối hôm qua họ bị Kiếm Cữu điểm huyệt đạo, việc này có thế nào cũng chẳng thể trách móc họ được. Có điều Vệ Lạc tất nhiên sẽ không giải thích, cứ để bọn họ cảm kích mới là đúng lẽ.
Bốn nữ tỳ rót nước dùng hệ số đến cho nàng, Vệ Lạc theo thói quen bảo bọn họ đặt xuống trước, sau khi người rời khỏi đây thì mới lập tức ngộ ra bản thân đã không cần dịch dung nữa.
Nàng đã để lộ hết diện mạo rồi.
Khẽ thở dài một tiếng, sau khi dùng nước rửa mặt xong, nàng bước chậm ra ngoài phòng.
Hiện tại nàng mặc, vẫn là bộ bào phục đỏ rực kia. Công tử Kính Lăng thu xếp cho nàng cũng lại là một bộ bào phục đỏ rực khác. Dù nàng có thay, cũng chỉ độc một sắc đỏ rực mà thôi, đơn giản chính là như ánh đuốc bùng cháy, dưới ráng chiều trên cao, sáng lòa chói mắt.
Tóc huyền như mực, da ngọc lấp lánh, hồng bào tựa lửa. Mỗi khi bốn mỹ nhân đưa mắt trông qua, đều là kinh diễm vô cùng.
Các nàng cũng là mỹ nhân vạn người chọn một, đối với dung mạo của mình vẫn luôn kiêu ngạo. Nhưng sự tự tin này, khi đối diện Vệ Lạc liền biến mất hoàn toàn.
Vẻ đẹp của Vệ Lạc, chí thanh chí quý chí lãnh chí diễm, quả không phải thứ các nàng có thể sánh bằng.
Vệ Lạc thả bước trong Hàn uyển, nàng chỉ dạo sơ một vòng, liền phát hiện nơi đây vẫn được bày bố thiên la địa võng như cũ, nàng có chắp cánh cũng chạy không thoát.
Nàng lững thững tiến về phía hậu hoa viên.
Trong hậu hoa viên vẫn là khe suối róc rách, hoa đào mãn cành, hoa lê rung rinh như xưa.
Vệ Lạc ngồi trên tảng đá lớn lần trước đã từng ngồi qua, hai tay nàng ôm đầu gối, xuyên qua rừng hoa muôn hồng nghìn tía, thưởng thức mây trắng lửng lơ không trung.
Nàng lúc này, mặc dù nói là vẻ mặt rất chăm chú, nhưng thực tế thì ánh mắt thẫn thờ, trong đầu một khoảng trống rỗng.
Nhìn rồi nhìn, Vệ Lạc cuộn tròn người bên tảng đá, lại tiến vào chiêm bao.
Giấc mơ ngoài thiên nhiên này cũng chẳng ngọt ngào gì, luôn có vô số tâm tư tranh cãi trong đầu nàng, khiến đầu nàng váng vất nặng trĩu, tựa như không ngủ, mà cũng như đang ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy trên đầu nhẹ đi, một bàn tay dịu dàng m ơn trớn, một luồng hương cơ thể quen thuộc quấn quanh.
Bàn tay dịu dàng, hơi thở quen thuộc?
Là hắn! Công tử Kính Lăng trở về rồi!
Vệ Lạc tức thì mở choàng hai mắt.
Quả nhiên, công tử Kính Lăng đang ngồi quỳ chân trên tháp bên tảng đá, hắn hơi rướn người, ôm đầu nàng vào cánh tay hắn.
Bắt gặp Vệ Lạc mở mắt, công tử Kính Lăng cong môi, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nét cười sung sướng. Hắn cúi đầu nhìn Vệ Lạc đăm đăm, âm thanh khàn khàn: "Tiểu nhi, ta đã trở về."
"Ừm" đáp lại một âm đơn này xong, Vệ Lạc liền nuốt hai ngụm nước miếng, trái tim bắt đầu thình thịch nhảy loạn không ngớt.
Công tử Kính Lăng hai mắt thăm thẳm ngắm nàng trong tay, ánh mắt từ mái tóc chuyển đến khuôn mặt nàng, lại chuyển tới người nàng.
Nhìn một hồi, buông một tiếng thở dài: "Tiểu nhi của ta, thật là quốc sắc."
Hai ngày nay, lời tán tụng này không biết hắn đã nói bao nhiêu lần.
Vệ Lạc chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc thầm nghĩ: "Khuôn mặt của thân thể này tuy đẹp, nhưng cũng không phải thế gian hiếm thấy. Với thân phận của hắn, tất nhiên đã từng gặp qua tư sắc tương đương mình. Sao hắn lại cứ khen mãi thế nhỉ?"
Nàng không hiểu điều này, mà nếu thật sự có hỏi công tử Kính Lăng, hắn cũng sẽ chẳng nghĩ ra.
Ánh mắt công tử Kính Lăng si ngốc nhìn nàng, tay trái duỗi ra, kéo thúc phát của nàng xuống, làm suối tóc huyền trút hết ra rồi, hắn thỏa mãn nở nụ cười, nhẹ giọng rằng: "Tiểu nhi dung mạo hoa quý, thực sánh duyên với bào phục đỏ rực này."
Hắn nói tới đây, cúi đầu, sẽ sàng hôn lên trán nàng.
Hắn chỉ là muốn hôn phớt thôi. Bởi vậy, hắn vừa in môi lên, liền ngẩng đầu rút về. Nhưng hắn mới rời khỏi không đến hai tấc, lại cúi đầu, đi về phía mắt nàng, ngậm lấy hàng mi của nàng mà m út vào.
Li3m hôn mắt mặc ngọc một lúc sau, hô hấp của hắn rõ ràng đã thô hơn, gương mặt tuấn tú cũng bắt đầu nóng hực, môi mỏng lướt tới, đậu lên đoá môi anh đào của nàng, đầu lưỡi vươn ra, lập tức chen qua hàm răng cùng chiếc lưỡi đinh hương của nàng đùa giỡn.
Những động tác của hắn đột nhiên từ ôn hoà biến thành cuồng mãnh.
Mãi đến khi hắn ngậm lấy đầu lưỡi nàng không ngừng trêu đùa, hơi thở nam tính nồng say tràn ngập toàn bộ xoang mũi nàng, mãi đến khi hắn ôm nàng vào lòng, vật hình trụ nóng rực kia chọc vào mông nàng thì Vệ Lạc mới hiểu ra, hắn lại đ ộng tình.
Hắn đ ộng tình, lần này chạy trời không khỏi nắng, hơn nữa Vệ Lạc cũng không muốn trốn.
Gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cánh tay nàng ôm sát cổ hắn, lưỡi đi ra cùng lưỡi hắn triền miên quấn quýt.
Vệ Lạc chủ động khiến công tử Kính Lăng ngây người.
Tim hắn loạn nhịp ngừng lại mưa hôn, hai tròng mắt tựa màn đêm híp lại, nghi ngờ đánh giá Vệ Lạc.
Vệ Lạc ngửa đầu nhìn hắn, mắt huyền dợn sóng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ mơ hồ hây đỏ, ánh mắt mê ly.
Bắt gặp hắn nghi hoặc, hai tay Vệ Lạc lại siết lấy, nở nụ cười mê hoặc.
Nụ cười ấy chính là hoa mỹ dường vậy, tao mị dường vậy khiến người ta ngứa ngáy đến tận xương.
Công tử Kính Lăng không chịu nổi nữa, hắn dán trên gáy ngọc của nàng nặng nề th ở dốc, ôm sát vòng eo của nàng, hô hấp dồn dập: "Về phòng đi." Dứt lời, hắn ôm Vệ Lạc toan đứng dậy.
Hai chân Vệ Lạc cặp lấy thân thể hắn, hai tay vòng trên cổ hắn, suối tóc quấn quanh cả người nàng và hắn. Nghe vậy, nàng lắc đầu, hai tay lại siết chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát bên mặt hắn, hơi thở như lan nỉ non vào tai hắn: "Không cần. Xin quân thương tiếc."
Sáu chữ như ma chú! Là ma chú mãnh liệt nhất trần thế!
Tức thì, trong cổ họng công tử Kính Lăng bật ra một tiếng gầm trầm thấp, hắn nhào người tới, đặt Vệ Lạc lên tảng đá kia, vùi đầu vào trước ngực nàng, hai tay tuỳ tiện cởi áo báo của nàng, cũng không quay đầu lại quát: "Toàn bộ lui xuống!"
Một tràng tiếng bước chân lặt nhặt lộn xộn lui về phía sau.
Vệ Lạc căn bản không biết vẫn còn người ở đây. Trời ạ, nhiều người như vậy mà nàng lại không hề phát hiện, nàng lại còn nói những lời ấy.
Tích tắc nàng đã sượng chín người, Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập, ngay cả trong tai cũng đỏ au. Nàng rũ mắt, hướng mặt vào trong vạt áo hắn.
Công tử Kính Lăng đầu tiên là kinh ngạc, đảo mắt đã thấp giọng phì cười: "Tiểu nhi lại thẹn rồi."
Dứt lời, hắn cúi đầu, hôn lên vầng trán nàng, ngậm lấy vành tai đỏ au của nàng, thở dài kêu: "Tiểu nhi, tiểu nhi..."
Trong âm giọng đong đầy thoả mãn.
Vệ Lạc kề sát mặt vào ngực hắn.
Vừa nãy nàng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trời, nhất thời dã tâm xông lên, liền khẩn khoản không muốn về phòng. Hiện tại trí thông minh bị chôn mất quay lại, nàng đã tự ngượng vô cùng rồi.
Công tử Kính Lăng áp gương mặt nàng trên đá, hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt bé bỏng đỏ bừng, đôi mắt mặc ngọc trốn tránh của nàng.
Tóc xanh dán bên mặt ngọc phù dung, hồng bào như lửa. Một đỏ một đen một trắng này, càng làm tiểu nhi bật lên vẻ tuyệt sắc vô song, khiến thẳm sâu cõi lòng hắn lại bị một vật tựa lông vũ cọ vào, khiến hắn bất tri bất giác tuôn ra một tia thương tiếc, thoả mãn, hoan hỉ huyền diệu.
Tối hôm qua dù rằng là dưới ánh đèn sáng ngời, nhưng ánh đèn rốt cuộc cũng chỉ là ánh đèn, mà hiện lại là ban ngày, dương quang rực rỡ xuyên thấu qua rừng hoa đào chiếu lên người Vệ Lạc. Ban ngày ban mặt ngắm mỹ nhân vốn là một cảnh tượng chẳng ra gì, song tiểu nhi trước mắt vẫn như cũ không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không khiến người ta thương yêu.
Công tử Kính Lăng nhìn rất chăm chú, rất chăm chú.
Hồng bào rực lửa bay lên không trung, giây lát đã mềm mại nằm trên bãi cỏ.
Bấy giờ ánh mắt của hắn đã nóng hừng hực, hắn gấp gáp th ở dốc khiến lồ ng ngực phập phồng lên xuống. Lần này, động tác c ởi quần áo của hắn rất dứt khoát, cũng lưu loát hơn nhiều. Chỉ chốc lát, Vệ Lạc đã bị hắn lột s@ch sẽ chỉ còn dư lại tiểu y sát người. Mà tay hắn, đã chuyển đến váy dưới.
Kéo xoẹt lấy cái váy, hắn phủ nó lên Vệ Lạc đã tr@n truồng hơn nửa người, đứng dậy.
Hắn thẳng người, ánh mắt không hề chớp quan sát Vệ Lạc, hô hấp thô mà trầm, con ngươi tối tăm rực lửa bùng cháy. Tay hắn hơi run run, phải đến bốn năm lần dùng sức mới rút được đai ngọc, vứt xuống.
Vệ Lạc nằm ngửa trên tảng đá, hai chân l0ã lồ dính vào rêu xanh ở mặt bên, lành lạnh, khiến nàng bất giác co rúm lại.
Dù vậy, nàng vẫn nỗ lực mở tròn mắt mặc ngọc, nhìn nam nhân cao lớn hiên ngang trước người.
Nàng nhìn đến vô cùng chuyên chú, không hề chớp mắt. Trong mơ hồ, dung nhan tuyệt mỹ chảy tràn ý cười: Đây là nam nhân của nàng, chí ít, là vào thời khắc này!
Vì thế dẫu đã e lệ đến cực điểm, Vệ Lạc vẫn cố gắng mở to hai mắt, nhìn hắn cởi ngoại bào, cởi trung y, thường phục. Nhìn hắn lộ ra nửa người trên do trời xanh dao gọt rìu khắc mà thành màu nâu nhạt. Nam nhân nhìn nàng chòng chọc, bỏ đi tất cả y phục, lộ ra thân thể hoàn mỹ của hắn.
Nàng thực sự lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như sắp chảy máu, da thịt lộ ra ngoài đều đã biến thành sắc hồng phấn. Trong con ngươi mặc ngọc thuần khiết trong vắt ứ đầy hoảng loạn, e thẹn, hàng mi thật dài nhấp nháy, không chú ý là nàng sẽ nghiêng đầu tránh đi.
Song cho dù là vậy, nàng vẫn nỗ lực mở to mắt trông mình.
Điều này khiến công tử Kính Lăng rất vui sướng. Khoé miệng hắn hàm lấy một tia cười. Vừa cười hắn vừa nhặt ngoại bào màu đen lên, một lần nữa khoác vào, sau đó cả người nặng nề đè lên thân thể mềm mại của tiểu nhi.
Vừa tiếp xúc với ôn hương nhuyễn ngọc, phân thân hắn liền bật lên thẳng đứng, c ương cứng chọc vào nơi riêng tư của nàng.
Vật kia vừa tập kích, Vệ Lạc cũng không vờ trấn định nổi nữa. Nàng run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn lệch sang bên, không dám nhìn hắn.
Công tử Kính Lăng cười khẽ, hắn để lồ ng ngực tr@n trụi của mình ép lên nàng, đưa tay cởi món tiểu y cuối cùng của mỹ nhân. Khi được bàn tay to lớn ấm áp thô ráp của hắn m ơn trớn thì nàng liền run lẩy bẩy khắp người.
Hắn thấp giọng cười, nhanh như cắt xé tiểu y, lộ ra thân thể tựa bạch ngọc hoàn mỹ của nàng. Lúc này, hai người tr@n truồng quấn lấy nhau, da thịt dán vào nhau, mỗi một tấc không khí thở ra hít vào, đều là khô nóng, ngậm chứa tình d*c.