Việt Cơ

Chương 141: Tận Hoan



Công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc đã nhễ nhại mồ hôi, sóng mũi cao ghé vào cổ nàng ngửi ngửi, cười nhẹ rằng: "Chua quá!"

Đây rõ ràng là đang trả thù lần trước Vệ Lạc chế nhạo.

Vệ Lạc mím môi cười, đôi mắt mặc ngọc của nàng chớp chớp, hai tay đưa lên ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi áp lên gương mặt tuấn tú dùng sức mà cọ.

Nàng vừa làm động tác này thì khuôn mặt tuấn lãng uy nghiêm của công tử Kính Lăng liền ướt nhẹp. Trong đó có một giọt mồ hôi lăn về phía mắt hắn, mà hai tay hắn đang bận ôm Vệ Lạc nên nhất thời không lau đi được, chỉ đành nhắm mắt trái lại, để giọt mồ hôi kia không thấm vào trong.

Mắt trái hắn vừa khép, tức thì vẻ trẻ con liền lộ rõ. Vệ Lạc không nhịn được bật cười, nàng cầm tay áo của hắn lên nhẹ nhàng lau đi. Sau khi lau xong thấy hắn còn nháy mắt, hiển nhiên là hơi nhức, Vệ Lạc liền ghé miệng lại gần khẽ thổi một hơi.

Luồng khí thơm ngát phả vào mắt, vào mũi, càng khiến công tử Kính Lăng đờ đẫn.

Ánh mắt của hắn chỉ hơi ngẩn ngơ liền nhanh chóng dời đi.

Ra khỏi Hàn uyển thì hắn thả Vệ Lạc xuống, nắm tay nàng tiến về phía Dục điện.

Vừa đến trong Dục điện công tử Kính Lăng liền ôm lấy Vệ Lạc, lại cười nói: "Hôm nay hãy để bản công tử hầu tắm tiểu nhi."

Dứt lời, bàn tay lớn đã sờ s0ạng tới vạt áo của nàng.

Vệ Lạc lườm hắn một cái, xẵng giọng: "Ta tự mình làm."

Dứt lời, nàng xoay người.

Vừa nới được đai lưng thì Vệ Lạc đỏ bừng mặt quay đầu lại xẵng giọng: "Ánh mắt sáng như trộm ấy!"

Nàng lại dám nói vẻ mặt nhìn chằm chằm của hắn giống trộm ư?

Kính Lăng đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt đã đưa tay bắt lấy cánh tay của nàng, kéo phắt nàng vào lòng. Động tác của hắn vô cùng đột ngột, làm chiếc mũi nhỏ xinh của Vệ Lạc va mạnh vào lồ ng ngực rắn chắc của hắn.

Vệ Lạc bị đau, đưa tay che mũi ngọc, chỉ thoáng chốc nàng đã rưng rưng nước mắt.

Công tử Kính Lăng mặc kệ nàng có đau hay không, lập tức phá ra cười ha ha, hai tay bế bổng nàng lên, sau đó lại quăng nàng lên vai như quăng bao tải.

Tay Vệ Lạc còn đang bưng mũi, giây lát cả người đã bay lên không, định thần lại thì đã bị hắn vác trên vai.

Hắn vai rộng eo nhỏ chân dài, Vệ Lạc lộn ngược như thế chỉ mới đến ngang hông hắn.

Cái quăng của hắn khiến trâm cài tóc của Vệ Lạc rơi ra, trong nháy mắt, tóc mây đen nhánh của nàng trút hết xuống, tung tẩy một chỗ.

Đầu Vệ Lạc đập mạnh lên hông hắn, nàng vội la lên: "Thả ta xuống, thả ta xuống."

Công tử Kính Lăng không đoái hoài đến nàng, hắn vẫn còn đang cười ha ha, trong tiếng cười, hắn cũng chẳng cởi xiêm y, thả người nhảy vào hồ nước. "Đùng" một tiếng, hai vật thể lớn nặng nề rơi vào nước, làm bọt sóng bắn tung tóe, cánh hoa xoáy quanh thành dòng xiết.

Hắn nhảy xuống thì cũng không hề gì, chẳng qua bọt nước lại bắn lên khắp đầu Vệ Lạc, còn khiến nàng sặc dữ dội một trận. Vệ Lạc quýnh quáng đưa tay bưng miệng mũi, kêu to: "Thả ta xuống, thả ta xuống."

Lần này công tử Kính Lăng nghe lời, buông tay thả nàng ra. Vệ Lạc vừa đứng vững lập tức rời tay th ở dốc. Song miệng nàng vừa hé thì gương mặt tuấn tú đã áp thẳng xuống. Tích tắc, miệng nhỏ của nàng đã bị hắn ngậm lấy.

Công tử Kính Lăng m út chặt bờ môi nàng, hai tay đồng thời chuyển xuống dưới, vừa cởi đai lưng của nàng vừa sờ về phía ngực nàng.

Bàn tay lớn đưa vào bào phục, nháy mắt liền lần tới buộc ngực của nàng. Hắn vươn ngón tay cạy buộc ngực, nửa ngày mới chen được vào, không khỏi tức giận nói nhỏ: "Sao tiểu nhi lại mặc vật này?"

Hắn mở miệng Vệ Lạc mới có được cơ hội thở ra hơi. Nàng vội vã hút mấy ngụm khí, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vì thiếu dưỡng khí mà ửng lên một dải đỏ tươi, hai mắt càng thêm mông lung, hiển nhiên chẳng nghe lọt lời kêu ca của công tử Kính Lăng.

Thật vất vả thuận hơi rồi, Vệ Lạc liền cảm thấy trên người mát lạnh, là đai lưng và ngoại bào đều bị hắn kéo xuống, vứt ra thật xa.

Bắt gặp bàn tay lớn của hắn đang đưa tới, giữ trên đầu v* của mình nhẹ nhàng nắn b óp, Vệ Lạc không khỏi ưm một tiếng, nàng giơ hai tay ôm cổ hắn, khuôn mặt bé bỏng cọ cọ vào mặt hắn, run giọng cầu xin: "Về giường đi."

Công tử Kính Lăng đang muốn đưa tay mò về phía hạ th@n nàng, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc. Bắt gặp tiểu nhi mắt huyền trong veo tuyệt mỹ khôn kể, không khỏi nhẹ giọng than thở: "Cũng được."

Vệ Lạc nghe thấy tiếng thở dài thì ngẩng đầu đánh giá hắn. Gương mặt tuấn tú tựa điêu khắc tỉ mỉ mà ra trước mắt vẫn tươi cười, hai con ngươi như màn đêm vẫn thâm trầm như cũ, có là gì nàng cũng chẳng nhìn ra.

Sau đó, hai người liền c ởi quần áo tắm rửa.

Công tử Kính Lăng có chút nôn nóng, thấy Vệ Lạc ung dung lau suối tóc thì không khỏi kéo tay ôm nàng đang lõ a lồ vào ngực.

Hắn một tay ôm eo của nàng, một tay cầm khăn tắm lau qua loa cho nàng. Vội vã chà xát vài cái, công tử Kính Lăng mò Vệ Lạc từ trong hồ, nhanh chân nhảy ra khỏi mặt nước.

Sau đó, đương khi Vệ Lạc còn đang trợn tròn hai mắt thì hắn đã cầm lấy khăn, lau một lượt từ đầu đến chân cho nàng rồi khoác hồng bào rực đỏ lên người nàng, ra lệnh: "Nhanh mặc vào."

Vệ Lạc tiếp nhận ngoại bào, ánh mắt vừa chuyển liền liếc tới cái chày đang c ương cứng ngẩng cao của hắn. Thoáng chốc, mặt nàng liền đỏ tận mang tai.

Xoay lưng đi, nàng lần nữa che mình thật kín kẽ.

Nàng vừa mặc xong thì eo liền bị siết lại, công tử Kính Lăng ôm vòng eo nhỏ của nàng, lẩm bẩm bên tai: "Tiểu nhi, tiểu nhi."

Sau khi hô liền hai tiếng, hắn thở dài một hơi, ôm ngang hông nàng, xoay người bước ra Dục điện.

Trong ngoài Dục điện khắp nơi đều có thị tỳ và kiếm khách, chúng nhân bắt gặp công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc nhanh chân đi ra thì đồng loạt cúi đầu.

Công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc, khít khao đặt nàng vào lòng, nhanh chân đi đến tẩm điện của mình.

Tẩm điện của hắn rất lớn. Trong cung điện to như thế cách chưa tới mười bước chân lại treo hai tầng màn sa. Hai người vừa bước vào màn sa liền tung bay, phất phơ từng làn như mộng như ảo.

Trông thấy công tử Kính Lăng vội vã đi vào, chúng thị tỳ đồng thời vái chào, cúi đầu lui về phía sau. Trải qua những ngày tháng chung đụng, các nàng cũng đã rõ lúc này công tử Kính Lăng không thích nhất là có người ngoài quấy rối.

Xuyên qua một tầng lại một tầng màn sa nhẹ tựa sương, công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc, đi tới trước giường hắn.

Giường của hắn mang phong cách của chính hắn, toàn bộ đều sơn đen, gỗ lớn tối màu mà nặng nề.

Giường tháp được chạm trổ tinh xảo, lớn đến độ có thể chứa năm sáu người còn treo thêm màn sa và rèm châu tung bay bốn phía, làm cho nó tỏa ra một sự uy nghiêm và hoa quý dị thường, tựa như con người hắn vậy.

Mái tóc của Vệ Lạc rũ tới hông nàng, trút xuống như thác. Công tử Kính Lăng vừa thả nàng lên giường liền thấy sắc đen của giường và sắc đen của tóc quyện vào nhau, dung mạo trắng tuyết tựa đóa hoa nở rộ, ngoại bào đỏ rực như lửa chói mắt.

Nàng mắt huyền dợn sóng, hơi có chút thẹn thùng.

Thời khắc này, công tử Kính Lăng ngắm đến sững sờ.

Thời khắc này, hắn cảm giác ngực mình như bị một phát trống gõ mạnh!

Giữa mê đắm, hai tay hắn chống trên mép giường, cúi đầu liền rợp trên chiếc miệng nhỏ nhắn như cánh hoa của Vệ Lạc. Ngậm đôi môi anh đào ngào ngạt hương thơm, hắn lẩm bẩm than thở: "Dung sắc như vậy, đủ để khuynh thành. Bao Tự xưa kia cũng chỉ thế này thôi nhỉ?"

Câu than thở của hắn hết sức mơ hồ, thậm chí có thể nói hắn cũng chẳng biết vừa nãy mình đã thốt ra lời gì.

Chỉ có Vệ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn. Dưới môi hôn trằn trọc của cánh môi mỏng, nàng mở to mắt, chấp chới hàng mi thật dài, choáng váng thầm nghĩ: Cớ gì hắn lại so sánh mình với Bao Tự?

Ý nghĩ này chỉ là thoáng qua mà thôi, trong tích tắc thần trí Vệ Lạc liền bay cao.

Công tử Kính Lăng nặng nề hôn Vệ Lạc, đầu lưỡi truy đuổi cái lưỡi của nàng, hút m út ngậm li3m đôi môi của nàng, đưa tay cởi đai lưng ngoại bào rực lửa.

Giây lát, ngọc thể lung linh xuất hiện trước mắt hắn.

Đầu hắn di chuyển, hướng đến xương quai xanh của nàng. Vừa tinh tế dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng xương quai xanh, hắn vừa đưa tay nới đai lưng của bản thân, vài ba cái liền lộ ra thân thể hoàn mỹ rắn chắc.

Tiếp đó, hắn chồm lên trên giường, bộ ng ực rắn chắc lập tức đè ép lên nh* hoa của nàng.

Hắn cúi đầu, ngậm vào đỉnh ngực bên trái, hàm răng khẽ cắn, một cánh tay khác chậm rãi lướt trên vùng bụng trắng mịn của nàng.

Theo động tác của hắn, thân thể yêu kiều thơm mềm của Vệ Lạc bắt đầu run rẩy, bàn tay của hắn lướt qua nơi nào thì cơ bụng trắng mịn của nàng lại co thắt.

Chỉ chốc lát, hắn liền lần đến hạ th@n nàng.

Bàn tay lớn quen thuộc phủ trên lối vào, hắn một mặt vừa đưa ngón tay vào khẽ gảy, vừa dùng hàm răng thưởng thức đỉnh đồi nhẹ nhàng kéo cắn.

Mặt Vệ Lạc ửng hồng cả lên, nàng r3n rỉ thành tiếng.

Vươn hai tay ra, nàng cũng chẳng biết là muốn hất bàn tay đang làm loạn kia đi hay là muốn làm gì khác. Cuối cùng, tay nhỏ bé chỉ úp trên tay hắn, tiếng r3n rỉ nhỏ vụn dần biến lớn.

Trong cơn thổn thức, Vệ Lạc mở to mắt huyền mê ly, si ngốc nhìn hắn vùi trên người nàng, đang li3m hôn gặm c ắn đến cuồng say, chớp chớp vài cái, nàng duỗi hai tay quàng qua cổ hắn.

Nàng ưỡn thân trên, tách hai chân kẹp lên hông hắn, sau khi kề sát vị trí tư mật nhất với thứ hừng hực của hắn, Vệ Lạc rướn đầu qua ngậm lấy vành tay hắn, se sẽ lào khào khẩn khoản: "Xin đừng thương tiếc."

Công tử Kính Lăng ngẩn ra, chuyển hai tay đưa tới trói chặt eo nhỏ của nàng.

Sau đó, hạ th@n hắn tập kích, nặng nề, thẳng tắp chọc vào khe.

Theo hắn hung hăng đâm vào, Vệ Lạc bị đau khẽ hừ một tiếng, tiếng rên vừa bật khỏi miệng liền bị nàng cứng rắn nuốt xuống.

Vừa nãy tuy Vệ Lạc chủ động đòi hoan, nhưng trên thực tế phía dưới của nàng vẫn còn chưa đủ ướt, nam nhân thô lỗ chọc vào như thế tự nhiên khiến nơi khô khốc ấy đau nhói.

Vệ Lạc nuốt tiếng rên đau vào bụng, hai mắt nhắm nghiền, ôn nhu ngậm vào vành tai hắn, lẩm nhẩm, nỉ non mà kêu: "Phu quân, phu quân."

Đây là lần đầu tiên nàng gọi hắn như thế.

Công tử Kính Lăng chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ vào hôm nay, sẽ đúng lúc này, nghe được tiếng gọi đầy ôn nhu, âm thanh khàn khàn mà ngữ điệu bách chuyển thiên hồi của nàng.

Chớp mắt ấy, hạ th@n hắn trướng đến phát đau.

Hắn gắt gao giữ lấy eo nhỏ của Vệ Lạc, bắt đầu kịch liệt rút ra chọc vào.

Mỗi một lần va chạm hắn đều hết sức mạnh bạo, nóng rực của hắn sung huyết tới mức nàng c ăng trướng.

Vệ Lạc ngậm chặt vành tai hắn, cố gắng mở to hai mắt, không hề chớp mà ngắm gương mặt tuấn tú đỏ bừng kia, một tiếng lại một tiếng kêu: "Phu quân, phu quân."

Đây là phu quân của ta, nam nhân của ta, hắn ngay trong cơ thể ta, hắn bây giờ, không có mảy may khe hở nào với ta.

Vào giây phút này, hắn là của ta, là của ta.

Dưới từng tiếng gào thét trong im lặng, rất nhanh hạ th@n Vệ Lạc đã ướt đẫm, ướt như vậy nên hắn rút ra chọc vào đã không còn nhói nữa.

Dần dần, từng cơn tê dại khó diễn tả thành lời, một loại xúc cảm trống vắng nào đó được hoàn toàn lấp kín tràn ngập tâm tư nàng.

Dưới sự va chạm lặp đi lặp lại, từng tầng từng tầng màn sa tung bay, màn sa khẽ lay, như gió nhẹ phất qua thân thể lõ a lồ của nàng và hắn.

Giường tháp đang rung chuyển, giường dao động khiến màn sa bốn phía đồng thời tung bay, khiến rèm châu va vào nhau, phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh vui tai. Công tử Kính Lăng rút ra chọc vào một hồi sau, đột nhiên nhấc bổng hai chân nàng lên, gác đôi chân thon dài căng mịn đều đặn lên vai mình.

Cứ như vậy, phân thân của hắn liền đâm tới đáy hoa tâm của nàng.

Đâu là sự sung sướng cực hạn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Lạc đỏ thẫm, nàng nhắm chặt hai mắt, bắt đầu đong đưa thân trên, nàng bấu lấy cánh tay rắn chắc của hắn, phát ra từng chuỗi r3n rỉ khó tự kiềm chế.

Gương mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng đỏ chót, trên tấm lưng to rộng, trên sống mũi tuấn đ ĩnh của hắn ánh mồ hôi giọt lóng lánh. Trong con ngươi tựa màn đêm của hắn chỉ còn mừng rỡ như điên.

Hắn vừa xông tới vừa cúi đầu che môi mỏng trên chiếc miệng nhỏ nhắn căng mọng của Vệ Lạc, nặng nề trằn trọc đè ép, dùng sức mà ngậm m út, cắn li3m. Dưới động tác của hắn, đoá môi của Vệ Lạc giây lát đã trở nên vừa đỏ vừa sưng, còn lờ mờ dấu răng.

Hắn đưa lưỡi ra, thăm dò vào tận sâu trong khoang miệng thơm tho, thâm nhập từng ngõ ngách, thưởng thức tư vị làm người say mê kia.

Động tác của hắn càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng kịch liệt. Hắn tinh tường cảm giác được phân thân của mình thực sự đang bị trăm ngàn cái lưỡi đồng thời hút li3m m út bám, đây là một sự sung sướng cực hạn, một sự sung sướng hắn chưa từng được nếm trải trên thân thể bất kỳ nữ nhân nào.

Một nụ hôn lại tiếp một nụ hôn, hắn ngẩng đầu, bờ môi mỏng tách khỏi cái miệng bé xinh của nàng, theo hắn rời đi, một đường chỉ bạc từ trên khuôn miệng sưng đỏ, bóng nước hơi hé của nàng chảy ra.

Nàng nằm dưới bào phục đỏ rực, thân thể mềm mại nõn nà, suối tóc đen cùng mái tóc ẩm ướt của hắn quấn quýt, khuôn mặt tuyệt mỹ một dải ráng hồng, trong con ngươi mặc ngọc giảo hoạt tràn ngập mê ly tựa mù sương, nàng cứ thế nằm dưới thân mình, tuỳ ý mình rong ruổi. Nàng chính là tiểu nhi đấy, một tiểu nhi giảo hoạt lắm thay, một tiểu nhi luôn khiến hắn vừa tức vừa hận đến độ chỉ muốn hung hăng đè nàng xuống.

Những ý niệm này chỉ mơ hồ lướt qua.

Chìm đắm giữa nỗi hoan hỉ mê loạn, công tử Kính Lăng mỗi khi nhìn đến Vệ Lạc dưới thân thì ánh mắt đều vụt lên một tia thoả mãn. Phút chốc, trong sự thoả mãn kia lại thêm một thứ tâm tình phức tạp.

Mà tâm tình phức tạp này, càng khiến hắn như hổ như sói, hắn có một cảm giác, tiểu nhi dưới thân tựa hồ đã hoá ra một vũng xu@n thuỷ, nàng hoàn toàn có thể xâm nhập vào trong cơ thể mình, cùng mình hoà thành một thể.

Bởi vậy, hắn hết lần này đến lần khác thô bạo va chạm, hắn cầm lấy song nhũ của nàng, năm ngón tay mở ra nắm lại bóp nắn nó thành đủ loại hình dạng. Hắn muốn kêu lên, hắn muốn đem tiểu nhi cứ như vậy nhập vào cơ thể, muốn nghiền nát nàng, ăn tươi nuốt sống.

Sung sướng phảng phất như vô cùng vô tận.

Vệ Lạc trôi nổi giữa sự va chạm kịch liệt của hắn, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng khóc rưng rức, trong mơ hồ, nàng cảm giác được nam nhân trên người đột nhiên như đã biến thành dã thú không biết thoả mãn.

Chính lúc này, hạ th@n hắn rút ra, Vệ Lạc mới vừa cảm giác hư không bất chợt, hắn đã lật người nàng sang, đưa tay nhấc mông nàng lên, hạ th@n thẳng tắp, từ sau lưng nàng mạnh mẽ đâm tới.

Theo sự đâm cắm của hắn, Vệ Lạc "A..." một tiếng nhăn mày r3n rỉ kêu to.

Tiếng kêu của nàng hiển nhiên lấy lòng hắn, công tử Kính Lăng cười khẽ, liền duy trì tư thế gi@o hợp như vậy lui về sau tới mép giường, hắn đứng trên mặt đất, hai tay nâng m ông nàng, bắt đầu một vòng tấn công mới.

Giuờng tháp đang lắc rung dữ dội. màn sa bay tán loạn, từng chuỗi rèm châu lay mạnh đập vào mặt Vệ Lạc, đập lên thân thể nàng.

Nàng lúc này thực sự đã mê loạn, tiếng khóc của nàng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, rốt cuộc, nàng khóc oà thành tiếng, trong tiếng khóc, thân thể nàng bắt đầu co giật kịch liệt.

Nàng co giật thì động tác rút chọc của hắn cũng mạnh bạo thêm ba phần. Nơi căng chặt đến độ có thể xoắn đứt phân thân hắn kia vào đúng lúc này càng như trăm ngàn vách th1t, trăm ngàn cái lưỡi đang đồng thời cường lực hút lấy.

Đây là kh0ái cảm vô cùng mãnh liệt, không cách chi diễn tả bằng ngôn từ. Trong khoảng khắc ấy, hắn như thấy mình hoá thân thành Hoàng đế, đã thoát lý vũ hoá (thoát giày mọc cánh) thành tiên.

Cuối cùng, hắn gầm nhẹ một tiếng, trước mắt loé lên một tia bạch quang, thân thể cường tráng ngã nhào lên tấm lưng tuyết của nàng, không còn nhúc nhích.

Thẳng một hồi lâu, công tử Kình Lăng đã xụi lơ mới rút phân thân ra, nằm trở lại giường. Hắn ôm Vệ Lạc đã bất tỉnh vào lòng, cứ thế ngắm nhìn dung mạo của nàng đến ngẩn người.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chầm chậm vươn tay ra, ngón tay thô ráp phác hoạ sống mũi thanh tú của nàng, cánh môi căng đầy của nàng, lướt qua cằm, giữ trên đỉnh ngực nàng. Mãi nửa ngày sau hắn mới nặng nề nhắm hai mắt lại, hàng mày khoá chặt cũng lộ ra một sự mệt mỏi khôn cùng.

Hai mắt nhắm nghiền, hắn nặng nề chìm vào giấc sâu.