Thiếu niên này vẻ chừng mười bảy mười tám tuổi, thân hình dong dỏng cao, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ. Vẻ tuấn mỹ của hắn hoàn toàn trái ngược với vẻ tuấn mỹ uy nghiêm đầy nam tính của công tử Kính Lăng.
Thiếu niên trước mắt lại là da thịt trắng mịn như làm từ nước, một đôi mắt hoa đào ướt rượt, môi cũng tinh xảo tựa cánh hoa.
Đây là một nét đẹp vô cùng nữ tính hóa, song bất kỳ ai nhìn vào hắn đều sẽ không cho rằng đó là một mỹ nữ. Bởi, thiếu niên này mày rậm, sống mũi cao thẳng, trong đôi mắt hoa đào chói lọi ánh sắc bén.
Chính vài điểm này đã khiến trong mười phần mỹ diễm của hắn hiện ra bảy phần cương nghị và sắc bén.
Mà dẫu cho là vẻ mỹ diễm hay cương nghị thì ở trên người hắn đều thể hiện hai chữ tột cùng. Hắn mỹ diễm đến quá mức, mà vẻ kiên nghị cũng cực kỳ.
Hai khí chất hoàn toàn khác nhau như thế lại hoàn mỹ tỏa ra trên người một người. Vì vậy bất cứ ai thấy hắn thì cảm giác đầu tiên chỉ là hắn rất đẹp, thế nhưng sẽ không một ai so sánh hắn với một phụ nhân mỹ lệ. Dầu là kiếm khách trọng huyết tính nhất tùy tiện nhất, đối mặt với hắn cũng sẽ cảm thấy kính nể.
Vóc người hắn rất cao, vai rộng eo thon chân dài. Người còn chưa đủ hai mươi nên vẫn chưa làm quan lễ. Hắn chỉ dùng bạch ngọc vấn tóc, mái tóc đen xõa xuống bờ vai, ánh chiếu gương mặt rõ ràng từng đường nét, mỗi lúc một rực rỡ.
Vệ Lạc lần đầu tiên phát hiện, thì ra màu trắng sẽ thích hợp với một người đến thế. Thiếu niên trước mắt một thân ngoại bào trắng nạm viền kim, cả người xinh đẹp hoa diễm, trong nghiêm nghị lại lộ ra mấy phần thoát tục.
Kỳ quái hết sức, đây thực sự đúng là một sự thoát tục. Tướng mạo của thiếu niên ấy bất kể là người nào khi chiêm ngưỡng lần đầu đều sẽ nghĩ đến hoa đào hoang dã yêu diễm mọc tràn khắp núi kia. Song trong sự lộng lẫy hoa diễm này, người này lại toàn thân trắng tinh, liền thêm mấy phần thoát tục.
Khóe miệng thiếu niên khẽ nhếch, trên mặt mang theo một nét cười trễ nải, nụ cười này, khi hắn nhìn người thì mắt hoa đào hơi đưa đẩy, ánh mắt như sóng nước lấp loáng tựa có tình mà lại cũng như vô tình, phảng phất chỉ cần một cái nhìn liền câu đi thần hồn người khác.
Mỹ thiếu niên dường vậy, chỉ luận bề ngoài thôi thì đã đủ sánh ngang với công tử Kính Lăng rồi. Thậm chí có thể nói, đối với thế nhân bình thường thì lực rúng động từ bề ngoài của thiếu niên còn vượt qua công tử Kính Lăng. Bởi rằng vẻ tuấn mỹ của công tử Kính Lăng mang tới quá nhiều sự cao quý và tôn nghiêm của kẻ bề trên, người bình thường không dám ngửa mặt trông hắn, tự nhiên cũng chẳng cách nào bình tĩnh cảm thụ sự tuấn tú của hắn.
Trong đại điện yên tĩnh, mỹ thiếu niên kia nhanh chân bước vào, khóe miệng hắn mỉm cười, khuôn mặt phơi phới gió xuân, một đôi mắt hoa đào liếc đến đâu thì chúng quý nhân đều không hẹn mà cùng rọi chòng chọc hắn, nhao nhao cười nụ đánh giá, ai ai cũng lộ ra ánh mắt sáng rỡ.
Mỹ thiếu niên vừa quay đầu liền đối diện với công tử Kính Lăng.
Sau khi quan sát công tử Kính Lăng một lát, hắn dời mắt, liếc về phía Vệ Lạc ở phía sau.
Hắn vừa quét qua Vệ Lạc nàng liền cảm giác ánh mắt hắn đông lại. Phải biết rằng Vệ Lạc đang ở chỗ tối, từ vị trí đèn đuốc sáng rực của hắn nhìn tới đây thì căn bản không trông được rõ ràng. Bởi vậy, ánh mắt ngưng đọng ấy khiến Vệ Lạc hơi mờ mịt.
Có điều khi Vệ Lạc nghênh đón ánh mắt đối phương thì hắn đã ngoảnh đầu đi.
Vệ Lạc cực kỳ hứng thú đánh giá mỹ thiếu niên nọ, âm thầm cảm thán trời xanh tạo người thì quả nhiên sẽ đem tinh hoa thiên về một số kẻ may mắn. Đương nhiên, bản thân thân thể này của nàng cũng là một trong những kẻ may mắn đó.
Mỹ thiếu niên kia thực sự quá chói mắt, nếu Vệ Lạc muốn ngẩng đầu nhìn lên thì sẽ cầm lòng không đậu mà bị hắn hấp dẫn. Không chỉ nàng, hầu như người cả điện đều như thế, vừa ngước mắt là sẽ không tự chủ được dõi về phía mỹ thiếu niên ấy.
Mỗi một vị sứ giả đến đây công tử Kính Lăng đều đứng dậy đón tiếp, đối với mỹ thiếu niên này thì hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ. Giữa lúc công tử Kính Lăng tiến lên nghênh tiếp thiếu niên thì chúng nhân cũng đã tỉnh lại từ trong mỹ sắc, bọn họ ai nấy an tọa, nhưng cũng không ít kẻ chen lên chào hỏi Nghĩa Tín Quân này.
Trong âm thanh huyên náo, Nghĩa Tín Quân mỉm cười lướt qua, cùng từng người trong đám hàn huyên, nửa ngày sau hắn ta mới đến hàng tháp kỷ đầu tiên bên cánh phải ngồi xuống.
Sau Nghĩa Tín Quân lại đến công tử và sứ giả mấy nước.
Chẳng mấy chốc đại điện với sức chứa sáu bảy ngàn người đã tụ tập vô cùng đông đúc. Hơn nữa những người đang tụ tập nơi đây đều vận hoa phục các quốc gia, rất nhiều là những người có thân phận.
Chờ đến khi hết thảy quý nhân và sứ giả đều an tọa thì trong đại điện đột nhiên vang dậy tiếng nhạc, đồng thời lũ lượt từng đoàn thị tỳ nối đuôi nhau mà vào, bày rượu thịt lên kỷ.
Trong một buổi thịnh yến như vậy, mỗi một thị tỳ đều phải ăn diện thật công phu, mặc trên người chính là y phục tơ lụa thượng đẳng, nơi vạt áo giao nhau đều thêu viền đỏ rực. Tóc của các nàng xõa xuống, chỉ đeo một vòng dây nạm ngọc quanh trán.
Đám thị tỳ vừa tiến vào, trong điện lập tức tràn ngập hương son phấn và rượu thịt.
Chúng sứ giả vừa an vị liền bắt đầu xì xào bàn luận. Trong tiếng nói cười, giọng Nam điệu Bắc chẳng phải là ít.
Xưa nay yến hội công tử Kính Lăng chủ trì đều vô cùng yên tĩnh, nhưng lần này lại không giống. Những khách nhân dị quốc này đại thể đều chưa đặt sự uy nghiêm của hắn vào mắt, đương nhiên, hắn cũng sẽ không ép buộc trong trường hợp thế này.
Có điều mãi đến bây giờ, phần đông sự chú ý vẫn đặt trên người Nghĩa Tín Quân.
"Kẻ này nhan sắc dường vậy, nghe đâu rất được Tề hầu trân trọng sủng ái, chưa bao giờ làm phật ý hắn. Chao, nước Tề đến nay chỉ còn tiếng nói của mình hắn mà thôi!"
"Haiz, cuối năm cập quan liền sẽ quyền khuynh một nước đây."
"Nghe kẻ này tuy lấy danh lộng thần mà chiếm chức trọng, nhưng rất giỏi dùng người. Bởi vậy Tề thần lắm kẻ tâm phục thay."
"Tâm ý trời xanh khó mà lường, kẻ này học thức không nhiều, nhưng quả thật lại có cái sáng suốt biết dùng người hiểu người. Vạn lần không thể khinh khi!"
...
Trong tiếng bàn luận biến hóa không ngớt về mỹ thiếu niên, Vệ Lạc cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì nàng phát hiện Nghĩa Tín Quân nọ đã lần thứ tư nhìn về phía nàng.
Nghĩ rằng hiện tại nàng cũng chỉ là một cơ thiếp bình thường của công tử Kính Lăng đang ngồi chắp tay ngoài chỗ tối, thật sự không rõ hắn ta nhìn gì nữa? Nên biết sau lưng Vệ Lạc không hề có một ai. Hắn ta nhìn về phía bên này, chỉ có thể là trông đến nàng thôi.
Bấy giờ, trong điện tiếng nhạc đã thay đổi, biến thành nhạc khúc hoan nghênh tân khách trong thiên hạ.
Trong tiếng nhạc hùng hậu, trong gian điện thơm hương, công tử Kính Lăng cầm chén rượu đứng dậy. Hắn thi lễ với chúng nhân xung quanh, cao giọng rằng: "Trời quý cao, đất quý rộng. Yến hội ngày hôm nay, khắp điện đều là sĩ, Kính Lăng xiết bao vui mừng, mời uống!"
Dứt lời, hắn ngửa cổ, một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Hắn vừa ngồi xuống thì Sở công tử Bất Ly đang ngồi trên tháp kỷ hàng đầu cánh trái liền đứng lên trước tiên.
Hai tay hắn ta nâng chén xanh tứ phương, sau khi thi lễ với công tử Kính Lăng thì mắt sáng ngời chiếu khắp xung quanh, cao giọng nói: "Người Tần man dũng (liều lĩnh dại dột), lại đi làm chuyện ám sát. Công tử Kính Lăng khởi binh phạt Tần, có thù báo thù, quả là cử chỉ chính trực, xưng một chữ nghĩa. Vương của Bất Ly lệnh cho Bất Ly chúc mừng công tử đại thắng trở về!"
Người đương thời khi hành sự thì rất thích dựa vào mấy chữ nhân đức thiện nghĩa. Nếu như không hợp bốn chữ này mà xuất chinh thì khó tránh khỏi miệng lưỡi thế nhân.
Việc công tử Kính Lăng phạt Tần chính là báo tư thù, chỉ có thể miễn cưỡng vin vào một chữ nghĩa.
Bởi vậy làm đại diện của nước Sở cường đại nhất thiên hạ, công tử Bất Ly liền ca tụng Kính Lăng như thế.
Công tử Bất Ly ngồi xuống, Tề Nghĩa Tín Quân liền đứng lên. Thiên hạ hiện thời, nước Sở mạnh nhất, Tề Tấn Tần thực lực tương đương. Tụ yến lần này người Tần không đến, đến lượt thứ hai đứng lên thì chính là đại diện nước Tề – cũng là cường quốc Nghĩa Tín Quân.
Nghĩa Tín Quân cũng hai tay nâng chén xanh tứ phương thi lễ một cái, thanh thanh cất lời: "Binh giả, kim dã! Kim chủ nổi ý tàn sát, dậy lên ắt phong vân biến sắc. Công tử lấy thù oán báo thù oán, lấy giết chóc ngăn giết chóc, thực hợp tâm ý trời xanh, Tề hầu lệnh ta chúc mừng công tử đại thắng trở về."
Nghĩa Tín Quân vừa mở miệng, âm thanh xì xầm bàn tán khắp điện lắng đi không ít. Chẳng hề cho rằng hắn nói xuôi tai, Vệ Lạc lại cảm thấy lời chúc mừng vừa rồi vô cùng gượng ép, kém xa với lời chúc của Sở công tử Bất Ly. Nhưng mà, giọng của hắn thật dễ nghe đó, thanh mà lạnh, như băng ngọc va chạm. Chỉ cần nghe hắn nói thôi phảng phất đã là một sự hưởng thụ rồi.
Nghĩa Tín Quân nói xong, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén. Dòng rượu vàng đục chảy qua cánh môi đỏ hồng, qua chiếc cằm tựa bạch ngọc của hắn chảy về phía hầu kết. Mơ hồ, Vệ Lạc nghe được một loạt tiếng nuốt nước miếng.
Vệ Lạc mím môi nhịn cười, thầm nghĩ: mình trước đây cải trang nam tử so ra vẫn còn hơi kém Nghĩa Tín Quân kia một chút. Nam nhân này lớn thành dáng dấp thế ấy, thực sự là yêu nghiệt mà.
Chờ đến khi Nghĩa Tín Quân ngồi xuống rồi, các công tử sứ giả chín nước khác cũng nhất nhất chúc mừng.
Sau khi chúng nhân luân phiên chúc mừng thì nhạc âm lại chuyển, trở nên nhẹ nhàng. Công tử Kính Lăng bắt đầu rời tháp, cùng chúng sứ giả công tử chung chén.
Rượu quá ba tuần thì Việt công tử Ấn đứng dậy. Hắn ta thi lễ thật sâu với công tử Kính Lăng, nói: "Nghe rằng công tử tâm niệm Tứ muội của ta, đến nay vẫn chưa cưới vợ, có đúng vậy chăng?" Thời này rất nhiều người tính cách thẳng thắn, Việt công tử Ấn rõ ràng vô cùng để ý đến chuyện này, cũng không hàn huyên vài ba câu mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Lại nhắc tới nó. Gương mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng lạnh xuống, hắn nhấp một hớp rượu trong chén, nhàn nhạt trả lời: "Việc Kính Lăng cưới vợ đã có tính toán, không nhọc công tử hỏi thăm."
Trong ngữ khí mang theo nhàn nhạt bất mãn.
Việt công tử Ẩn nghe vậy thì ngẩn ra, thoáng chốc hơi gượng gạo cười.
Cười rồi, hắn ta chuyển tầm nhìn, rơi xuống trên người Vệ Lạc vẫn đang yên lặng ngồi ngay ngắn trong bóng tối. Hắn ta híp mắt đánh giá nàng, đột nhiên to giọng hỏi: "Cơ này bầu bạn công tử trong thịnh yến như vậy, có phải là thê tử công tử đã lấy? Cũng chẳng hay là công chúa nước nào?"
Câu hỏi của Việt công tử cực kỳ vang dội, lập tức dẫn đến mấy chục người đều nhìn về phía Vệ Lạc.
Giờ phút này, Vệ Lạc đang cúi đầu, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt chén rượu. Nàng nắm vô cùng chặt, đến nỗi trên cổ tay đã nổi gân xanh.
Không chỉ nàng, hiền sĩ thực khách của công tử Kính Lăng đang trong đại điện cũng nhìn về phía hắn. Từng ánh mắt sáng quắc, chỉ chờ câu trả lời của hắn.
Công tử Kính Lăng sững ra.
Hắn từ từ ngoảnh đầu lại, liếc qua Vệ Lạc đang an tọa sau lưng cách mình năm bước chân.
Lúc quay trở về thì hắn đã nở nụ cười, âm thanh nhàn nhạt đáp: "Phụ nhân này là cơ thiếp ta mới nạp, dung nhan của nàng hoàn hảo hoa lệ, ta đã phong làm Nguyệt cơ. Nàng không phải thê tử của ta!"
Đây hoàn toàn là đáp án trong dự liệu! Hoàn toàn trong dự liệu! Tất cả đã sớm thấu suốt đáy lòng. Ấy vậy mà Vệ Lạc đang nhắm nghiền hai mắt lại phảng phất như nghe được có thứ gì đó vỡ nát.
Bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt chén rượu nhẹ buông lơi, suýt chút nữa thì đánh rơi chén xuống đất. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, nó lại được nàng vững vàng, thật vững vàng nắm lấy.