Xe ngựa chạy về phía dịch quán sứ giả nước Tề. Theo làn gió thơm dần bay xa, trong buồng xe lại chìm vào yên tĩnh.
Vệ Lạc kinh ngạc nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài. Qua một hồi lâu, nàng thấp giọng hỏi: "Tố, sao ngươi biết Nguyệt cơ chính là ta?"
Từ Vệ Lạc trở thành Nguyệt cơ, từ nam nhân biến thành nữ nhân, biến hóa của nàng chẳng thể nói là không lớn, Nghĩa Tín Quân chỉ một cái liếc liền nhận ra, thực sự khiến nàng nghĩ mãi không thấu.
Tố cười cười, giọng nói lành lạnh vang lên trong buồng xe yên tĩnh, "Lần này ta đến Tân Điền chính là vì nàng. Kinh Bất Ly dùng kiếm mà Xử phu chế tạo để đánh cược nàng, trước đây không lâu muốn tặng nàng hai mươi lượng vàng, đều là ta sai khiến."
Hắn nhìn vào đôi mắt mặc ngọc của Vệ Lạc, trên gương mặt mỹ diễm nghiêm nghị tràn ra nụ cười ôn nhu như nước, "Lạc, tự năm đó, ta đã ngờ nàng là nữ nhi."
Đối diện vẻ ngạc nhiên của Vệ Lạc, hắn cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Nghiêng người về trước, hắn đưa tay xoa mắt nàng, thủ thỉ: "Lạc có đôi mắt mặc ngọc thiên hạ vô song, bất kể nàng biến thành diện mạo gì, bất luận khi nào, ta đều có thể nhận ra nàng. Hơn nữa", hắn thần bí mỉm cười, hàm răng lóe sáng dưới ánh đèn lay động trong buồng xe, "Phủ công tử Kính Lăng dù cao thủ như mây, nhưng Nghĩa Tín Quân ta muốn thu dùng vài kiếm khách thị tỳ làm việc cho ta, thay ta bảo vệ Lạc của ta, cũng là chuyện bình thường."
Nghe đến đó, Vệ Lạc phát hiện trong mắt của mình có chút chua xót, nàng vội vã buông mắt.
Lúc này, Nghĩa Tín Quân đưa hai tay ra, nhẹ nhàng vòng qua eo mỹ nhân, ôm nàng vào lồ ng ngực.
Đối với hành động thân mật này của hắn, Vệ Lạc vô cùng thuận theo. Trên thực tế, sau khi hắn trả giá hai tòa thành để đổi lấy nàng thì bất kể là ai, cũng đều nghĩ Vệ Lạc đã trở thành nữ nhân của riêng hắn. Đừng nói chỉ một cái ôm, cho dù hiện tại muốn nàng, cũng là thiên kinh địa nghĩa.
Mà Vệ Lạc dưới ảnh hưởng của quan niệm thâm căn cố đế, nếu hắn thật sự cầu hoan nàng, nàng có lẽ sẽ chống cự, song chắc chắn sẽ không quá phản cảm hành động ôm ấp thế này.
Nếu như ngay cả ôm cũng từ chối, thì trong mắt người khác, nàng chính là kẻ quá không biết điều, quá ngu xuẩn. Về lâu mưa dầm thấm đất, Vệ Lạc không khỏi cũng sẽ có cảm giác ấy.
Dẫu cho hắn là Tố! Dẫu cho hắn đối với nàng vô cùng ôn nhu thuận theo, nhưng nàng cũng sẽ không phản kháng vào lúc này, sẽ không đi khiêu chiến với điểm mấu chốt của sự khoan dung nơi nam nhân thời đại này.
Vì thế, nàng ngoan ngoãn mặc hắn ôm mình vào lòng, mặc hắn tì cằm lên tóc của nàng, dịu dàng cọ cọ.
Nghĩa Tín Quân ôm Vệ Lạc lên đầu gối của mình, bờ môi đỏ như cánh hoa hôn lên mái tóc nàng: "Lạc, ta có nàng là đủ rồi. Chuyện hai tòa thành cứ để nó qua thôi. Nước Tấn cũng vậy, công tử Kính Lăng cũng thế, hãy để nó thành quá khứ đi."
Vệ Lạc nghe đến đó, trong lòng trong mắt đều ngập tràn cảm động. Nàng khẽ chấp chới rặng mi thật dài, khẽ đáp: "Ừm."
Mới đáp xong một chữ, nàng lại nói: "Song, ta không cam lòng. Tố, ta thực không cam lòng."
Nàng nói đến đây, phía sau Nghĩa Tín Quân khẽ thở dài một tiếng. Đảo mắt, hắn lại vui vẻ nói: "Tất cả theo ý Lạc."
Vệ Lạc bất động rúc trong lòng hắn, dù thân thể của nàng có chút cứng đờ, vậy nhưng trái tim lại vô cùng ấm áp.
Trước đây, nàng đã từng ở chung với Tố một thời gian, song những ngày tháng ấy đối với nàng mà nói chỉ là mây khói thoáng qua. Khi hắn đi rồi, nàng chỉ nhớ nhung mấy ngày đầu, sau đó cũng chưa từng đoái hoài tới, trong ký ức ngay cả khuôn mặt đối phương cũng biến mất vô tung. Vệ Lạc thật không ngờ, chuyện thế gian sẽ kỳ diệu như thế, cậu bé trai trước giờ nàng chưa từng dụng tâm, chưa từng để ý đến sẽ có một ngày đạp mây đến cứu nàng, giúp nàng.
Vệ Lạc thầm thở dài một tiếng, nghĩ: Ở thế giới này, cuối cùng thân mình cũng là tơ liễu bọt bèo. Người kia, trước giờ mình đâu dám trông mong. Nếu trời xanh đã phái Tố đến bên cạnh mình, vậy nhất định phải cố gắng quý trọng hắn mới được. Mình phải hoàn toàn quăng người kia ra sau đầu, từ nay trở đi, chỉ nghĩ về Tố! Nàng lặp đi lặp lại ý nghĩ ấy trong lòng, hết lần này đến lần khác.
Nàng chỉ có thể làm vậy, nếu không, tâm tư nàng vừa ngưng là sẽ xoay đến tình cảnh đó.
Xe ngựa lắc lư, Tố cũng không làm gì khác, hắn chỉ dịu dàng khít khao ôm lấy Vệ Lạc, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên tóc mai của nàng.
Một lát sau, Vệ Lạc cảm thấy đáy lòng đã bình tĩnh rất nhiều. Nàng vài lần toan mở miệng hỏi dò Tố về tình hình nước Tề. Nhưng mỗi lần lời đến bên môi, nàng lại không bật ra được.
Tố dù sao cũng là lộng thần của Tề hầu, là người trên giường của Tề Hầu. Nàng không thể bóc trần vết thương của hắn.
Do dự mãi rồi, nàng vẫn quyết định, phàm là chuyện có liên quan đến nước Tề, nàng sẽ không hỏi.
Đương khi nàng nghĩ như vậy, giọng Tố lại trầm trầm vang lên, "Lạc, ta lại hát cho nàng nghe bài ca kia nhé?"
Bài ca kia?
Vệ Lạc chớp chớp mắt, nhất thời cũng không nhớ ra là bài hát nào.
Nàng còn đang tìm trong trí nhớ thì tiếng ca lành lạnh êm tai của Tố đã bay bổng khắp buồng xe, "Đông sơn khả thải cần, Tây sơn khả thải quyết, Nam sơn khả thải ngọc, Bắc sơn hữu thanh tuyền. Lang tòng sạn đạo lai, phù thiếp thượng vi sơn. Tương thị lưỡng lưỡng tiếu, minh nhi nhân thành tam..."
(Nghĩa: núi đông có thể hái cần, núi tây có thể hái dương sỉ, núi nam có thể đào ngọc, núi bắc có suối trong. Lang men theo sạn đạo (là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở) đi tới, đỡ thiếp lên núi. Nhìn nhau cả hai cùng cười, mai đây lại thành ba người....)
Giọng hắn trong thanh lạnh lộ ra sự ấm áp mềm mại, sự dịu dàng ôn nhu. Tiếng ca ấy, trong đêm tối tĩnh lặng yên bình nhàn nhạt bay đi, xa xôi phía ngoài buồng xe.
Hắn hát một lần lại một lần, hắn vừa ngâm nga khe khẽ, vừa cúi đầu nhẹ nhàng đặt môi hôn lên tóc mây của Vệ Lạc.
Tiếng hát của hắn mềm mại là thế, mơ màng một sự mừng rỡ. Môi hắn mềm nhẹ là vậy, cẩn thận từng chút chút một.
Vệ Lạc ngây dại.
Nàng không rõ trước đây có từng nghe qua bài ca này không, nhưng, tại khoảng khắc này, nàng nghe đến mê mẩn, trong đôi mắt mặc ngọc đã hoen ứa giọt châu.
Đột nhiên, nàng hơi hận bản thân mình.
Tiếng ca cứ bay bổng mãi, Vệ Lạc từ từ nghiêng người đi. Nàng lặng lẽ náu mặt mình vào vạt áo hắn, lau đi nước mắt.
Cõi lòng nàng không ngừng tự nhủ: Vệ Lạc, đây chính là người mà ngươi luôn tìm kiếm, chẳng phải sao? Đã vậy, sao ngươi cứ không cẩn thận là tâm thần lại chuyển đến nam nhân vô tình kia?
Chìm giữa từng giai điệu vang xa, Vệ Lạc đưa tay ôm lấy lưng hắn, vùi mặt vào lòng hắn, khẽ nghẹn ngào.
Ban đầu chỉ là nức nở, sau đó, nước mắt càng chảy càng nhiều, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn. Đến sau, nàng dứt khoát nằm trong lòng hắn, oà khóc tức tưởi.
Dù cho xe ngựa lắc lư không ngớt, tiếng bánh xe lăn cũng rất lớn, ấy vậy mà tiếng khóc của Vệ Lạc vẫn át đi tất cả âm thanh.
Nàng khóc thực sự quá lớn, át cả tiếng ca của Nghĩa Tín Quân. Hắn im bặt, đưa tay đến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, muốn xem nàng một chút.
Song tay hắn vừa vươn ra, hai tay Vệ Lạc liền siết lại, nàng chui cả đầu vào lồ ng ngực hắn. Bất kể hắn dùng lực thế nào, nàng cũng ôm cứng lấy, có là gì cũng không chịu ngẩng lên.
Mà trong lúc ấy, tiếng khóc của nàng lại càng to thêm.
Tố chưa từng gặp qua chuyện như vậy, tay chân có hơi luống cuống.
Vệ Lạc oà khóc lớn một hồi, đột nhiên đưa nắm tay ra, đấm một cái lên lưng hắn, thút tha thút thít mắng: "Sao giờ ngươi mới đến? Sao giờ ngươi mới chịu đến!"...
Nàng đấm một cái lại một cái, hết lần này đến lần khác lập lại lời ấy, sao ngươi lại lề mề vậy. Tố riết lấy nàng, vội vã giải thích, "Lạc, ta cầm chặt rồi, ta nắm chặt thật rồi. Thật mà, ta nắm chặt rồi mà..."
Hắn liên tục nói rằng mình đã nắm chặt. Mà Vệ Lạc lại căn bản chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ không ngừng khóc lóc mắng, "Sao giờ ngươi mới đến!"
Nắm tay nhỏ của nàng chốc chốc lại đấm lên lưng hắn, mà giọng nàng mỗi lúc một nghẹn ngào mơ hồ, trong gió đêm càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp...
Tố ôm chặt nàng, gương mặt tuấn mỹ giăng đầy căng thẳng và bất an, hắn bắt gặp dáng vẻ không hề nguôi giận của Vệ Lạc, trong lòng càng thêm thắc thỏm. Qua một hồi lâu, hắn như đột nhiên nhớ ra gì đó, giải thích với Vệ Lạc: "Lạc, hiện tại không muộn, không muộn chút nào. Chẳng phải lúc này nàng đang nằm trong lòng ta sao? Lạc! Chờ thêm vài năm nữa, ta lại được một vùng đất phong, chờ cho Tề hầu chết rồi, chúng ta sẽ trở về đất phong. Lạc, thành Khâu nước Tề đẹp lắm, nơi ấy liên miên những dãy núi, bản địa dầu chẳng màu mỡ gì, nhưng lại kế cận nước Yến, lửa chiến tranh cũng ít. Ta đã sớm trúng ý nơi đó. Chờ sau khi ta về Tề, chờ ta lập công lớn, ta sẽ thỉnh cầu với Tề hầu. Nàng nhất định sẽ thích nơi đó. Lạc, nàng nhất định sẽ thích..."
Hắn nói đến đây, giọng tắc nghẹn. Bởi vì, hắn nghe thấy một âm thanh.
Một tiếng ngáy!
Nghĩa Tín Quân ngừng miệng, gương mặt hiền hòa đưa tay nâng đầu Vệ Lạc. Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn thì nhòe nhoẹt nước mắt, mà người đã hé môi nồng giấc.
Không ngờ nàng có thể ngủ say đến vậy! Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phơn phớt hồng, cái miệng bé xinh căng mọng còn mơ hồ chảy chút nước miếng.
Nghĩa Tín Quân nhăn nhó nhắm chặt mắt lại. Hắn áp Vệ Lạc đang ngủ say vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vệ Lạc, hai ba năm qua ta chưa từng đ ộng tình như vậy! Chưa từng nói nhiều lời như vậy! Nàng lại dám ngủ lúc này à?"
Thẳng một hồi lâu mà tiếng nghiến răng của hắn vẫn còn vang kèn kẹt.
Sau khi công tử Kính Lăng rời khỏi yến tiệc, liền vội vàng bước chân trở về tẩm cung.
Hắn đi rất vội vàng, gấp gáp, bời bời bước chân, phảng phất như bị ai đuổi theo.
Vọt thẳng vào sân viện của mình, hắn mới khựng lại, quát lên: "Người đâu!"
Công tử Kính Lăng không quay đầu lại, âm giọng có phần nóng nảy rối loạn quát: "Tìm một xử nữ đến!"
Hắn vừa quát xong, kiếm khách kia liền ngớ ra.
Cho đến nay, nếu công tử Kính Lăng cần đến phương diện này, đa phần là do đám thị tỳ của hắn sắp xếp. Hiện tại kiếm khách theo bên hắn đều là cao thủ nhất lưu từ đại kiếm sư trở lên. Kiếm khách thân phận như vậy, còn là lần đầu tiên nghe được mệnh lệnh như thế của hắn, nên nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Công tử Kính Lăng không thấy trả lời, bỗng quay đầu lại, trừng kiếm khách kia phẫn nộ thét: "Há còn chần chờ? Mang một xử nữ đến, phải đẹp nhất!"
Kiếm khách rùng mình, vội vã chắp tay đáp: "Dạ!"
Mãi đến tận khi kiếm khách kia lui ra thật xa, công tử Kính Lăng mới cất bước đi về tẩm cung. Chỉ chốc lát, hắn đã mở cửa lớn, xuyên qua tầng tầng màn sa, đi đến một bên tháp.
Bắt gặp hắn trở về, bốn thị tỳ liền vội vàng bước lên một bước, đồng thời khom người gọi: "Công tử."
Công tử Kính Lăng không để ý đến các nàng. Hắn nhanh chân tới bên cạnh tháp kỷ, cầm ly rượu từ trên kỷ lên, ngửa đầu uống ừng ực. Theo động tác của hắn, rượu tràn ra khỏi miệng chảy xuống xung quanh.
Chỉ chốc lát, một ly rượu đã bị hắn ta đổ sạch.
Hắn thình lình cúi đầu, nặng nề dằn ly rượu lên kỷ, hai tay chống kỷ, bất động.
Nửa ngày, giọng hắn trở nên bằng phẳng, "Tìm phụ nhân thị tẩm về đây!"
Mặc dù lời hắn nói ra vô cùng đột ngột khó hiểu, nhưng mấy thị tỳ vẫn hết sức nghe lời đáp: "Vâng."
Sau khi thưa, một thị tỳ xoay người ra khỏi tẩm điện.