Việt Cơ

Chương 193: Đến Rồi!



Bạch y kiếm khách nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

Dưới ánh mắt của y, Vệ Lạc cụp mắt xuống, không muốn nói thêm gì nữa.

Cảnh tượng này khiến y có chút không thoải mái. Phụ nhân này nói cái gì mà "có việc nên làm, có việc không nên làm", rõ ràng là đang dùng kế khích tướng với y. Y tưởng mình sẽ phất tay áo bỏ đi, nhưng không hiểu sao lại ở lại.

Ngay khi y quay đi chỗ khác, Vệ Lạc ngẩng đầu lên.

Đôi mắt nàng như nước nhìn bóng dáng cao lớn của y, đột nhiên gọi: "Kiếm Cữu!"

Bạch y kiếm khách sững sờ.

Y quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vệ Lạc.

Vệ Lạc chớp chớp mắt, nhợt nhạt cười: "Không biết vì sao, bóng dáng của quân làm ta nhớ đến một cố nhân, huynh ấy tên là Kiếm Cữu."

Nàng chậm rãi tiến lên một bước, nhìn thẳng vào bạch y kiếm khách, rồi đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp. Nụ cười ấy như trăm hoa đua nở, khiến y ngây người.

Đúng lúc này, Vệ Lạc dịu dàng gọi: "Kiếm Cữu?"

Ánh mắt có chút mơ màng của bạch y kiếm khách lập tức trở nên sắc bén, ánh sáng trong ánh mắt chuyển thành sự tinh ranh. Y nhìn chằm chằm Vệ Lạc, cười khẩy: "Phụ nhân nghĩ ta là Kiếm Cữu?"

Vệ Lạc rũ mắt mỉm cười, thở dài than nhẹ: "Tính cách và cách làm việc của quân rất giống huynh ấy. Vừa rồi nghe quân nói, cũng biết thuật dịch dung. Mọi thứ đều khiến người ta khó phân biệt."

Nói đến đây, nàng thanh thanh mà cười, ánh mắt sáng ngời nhìn bạch y kiếm khách, tự nói: "Kiếm Cữu từng nói, nếu ta muốn, huynh ấy sẽ đưa ta đến bất kỳ quốc gia nào. Nhưng ta không muốn đi xa, ta chỉ muốn huynh ấy bảo vệ ta ba tháng! Sau ba tháng, coi như thanh toán xong. Ta nghĩ Kiếm Cữu là người tự do tự tại, chắc cũng không cam tâm bị lời hứa trói buộc bên cạnh một phụ nhân như ta. Nếu có thể thanh toán xong, chẳng phải là vui vẻ sao?"

Đúng là một chuyện dễ dàng, bảo vệ nàng một lần, rồi có thể thanh toán xong.

Bạch y kiếm khách lặng lẽ nhìn Vệ Lạc.

Ánh mắt long lanh, trong biểu cảm của nàng có sự bất lực không tự chủ. Nàng đứng rất thẳng, nhưng dáng người lại như sắp bị gió lạnh bẻ gãy.

Nhìn một lúc, lòng kiếm khách mềm nhũn thở dài một tiếng. Y quay đầu đi, phất nhẹ tay áo đáp: "Ta sẽ bảo vệ nàng."

Vệ Lạc mừng rỡ!

Đây chính là câu nàng muốn nghe. Mặc dù bạch y kiếm khách này không rõ vì lý do gì, chưa bao giờ nói rõ mối quan hệ của y với Kiếm Cữu, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Vệ Lạc quay đầu đi, mỉm cười nhìn những ngọn núi xanh biếc ở phía xa, vui vẻ nói: "Trên đời này, không ai có thể kiểm soát tất cả, phải không?"

Bạch y kiếm khách nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ của nàng, chút buồn bực trong lòng tan biến. Y lười biếng ngồi xuống, nhìn những con sóng cuộn lên trong gió lạnh, khẽ thở dài: "Trốn tránh được ba tháng thì sao chứ?"

Vệ Lạc sững sờ. Nụ cười trên mặt nàng dần biến mất.

Một lúc lâu sau, nàng mới nói nhỏ: "Thời gian không còn nhiều, sắp đến đại chiến giữa các nước. Chỉ cần trốn được ba tháng này, người đó sẽ không rảnh để ý đến ta nữa." Khi nói đến "không rảnh để ý đến ta nữa", giọng nàng nghẹn lại.

Vệ Lạc hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Đại chiến như vậy sẽ kéo dài rất lâu, sau chiến tranh mọi việc sẽ rất bận rộn. Đợi chiến sự bình ổn, e rằng phải vài năm sau. Trải qua xuân hạ thu đông, mọi việc trên đời đã thay đổi hoàn toàn rồi."

Nàng càng nói, giọng càng nhỏ, càng nghẹn ngào.

Bạch y kiếm khách nhìn chằm chằm nàng, nhưng lúc này Vệ Lạc lại cúi đầu, nghiêng người sang một bên, che giấu biểu cảm trên khuôn mặt dưới mái tóc dài bị gió thổi tung.

Một lúc lâu sau, Vệ Lạc quay đầu lại, bình tĩnh mỉm cười: "Gió hồ lạnh quá, chúng ta về phủ thôi."

Nói xong, nàng vận nội lực, chiếc thuyền nhỏ như mũi tên bay về bờ.

Bạch y kiếm khách cảm nhận được nàng đang vận nội lực, không khỏi nhìn nàng thở dài: "Phụ nhân như ngươi quả là kỳ tài trên đời."

Y không nói gì thêm. Giống như những người cùng thời, y không thể hiểu nổi tại sao một phụ nhân trẻ tuổi, yếu đuối như Vệ Lạc lại có võ công cao cường như vậy.

Có thể nói, những gì xảy ra với nàng đã phá vỡ mọi nhận thức của họ. Điều này khiến y muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Trong chốc lát, thuyền đã cập bến.

Vừa đi được vài bước, Vệ Lạc đã không thấy bóng dáng bạch y kiếm khách đâu nữa. Nhưng nàng cũng không để ý, vội vàng đi về phía thư phòng của Nghĩa Tín quân.

Sự xuất hiện của bạch y kiếm khách khiến cả Nghĩa Tín quân và Vệ Lạc thở phào nhẹ nhõm. Có một tông sư như vậy bảo vệ, cộng thêm Vệ Lạc, họ nghĩ rằng có thể đối phó được với Ổn Công.

Chiến tranh càng đến gần, Nghĩa Tín quân càng bận rộn.

******

Thời gian trôi qua, tháng Chạp đã đến.

Vì chiến sự, Nghĩa Tín quân đã hai ngày không về phủ.

Vệ Lạc ngủ ở phòng bên cạnh, không nghe thấy tiếng thở của hắn, không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, trong lòng thật sự có chút hoảng sợ. Đôi khi nàng thậm chí cảm thấy, mình giống như trước đây, chỉ là một người bạn đồng hành bên cạnh hắn, cùng nhau chịu khổ, trong lòng cũng vững vàng hơn một chút. Nói cách khác, nàng thật sự lo lắng một ngày nào đó tỉnh dậy, sẽ nghe tin hắn bị ám sát.

Hắn là người duy nhất nàng có thể gần gũi trong thế giới này, nếu hắn có mệnh hệ gì, cuộc sống này sẽ tịch mịch tẻ nhạt biết bao.

Xuất phát từ loại lo lắng này, Vệ Lạc trằn trọc trên giường, không tài nào ngủ được. Nhiều lúc nàng nghĩ mãi, rồi vô tình nghĩ đến công tử Kính Lăng cao cao tại thượng, nghĩ đến việc hắn ra lệnh cho Ổn Công đến bắt mình, rốt cuộc là xuất phát từ tâm ý gì.

Nhưng dù hắn có tâm ý gì, cũng không còn liên quan đến nàng nữa, không còn liên quan nữa...

Cho nên, nàng cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi đầu.

Mãi đến gần sáng, nàng mới chợp mắt được một chút.

Cũng chẳng hay đã ngủ bao lâu, Vệ Lạc bỗng giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng động nhỏ, nhẹ như tiếng bổ củi. Nàng bật dậy, tay theo phản xạ đưa lên ấn nhẹ chuôi Mộc Kiếm trên ngực, chân bước xuống giường. Bấy giờ mới sực nhận ra mình vẫn còn nguyên giày trên chân.

Chưa kịp định thần, một luồng kình phong cuồng nộ ập tới, như lốc xoáy cuốn phăng song cửa sổ. Gió rít gào, những dải lụa mỏng trên giường bay loạn xạ. Trong chớp mắt, Vệ Lạc chộp lấy thanh kiếm đồng trên đầu giường, vận nội lực vung kiếm phóng ra ngoài cửa sổ.

Kiếm quang như chớp giật, tựa ánh dương chói lòa. Kẻ vừa đột nhập giật mình quát lớn, vội tung chưởng đánh bật thanh kiếm. Nhưng kiếm thế không hề suy giảm, vẫn lao thẳng về phía ông ta.

Tên kia hoảng hốt lùi lại, né được mũi kiếm sát sườn. Ông ta lại tung chưởng hất văng thanh kiếm xuống đất, rồi xông vào phòng.

Màn lụa tung bay trong gió. Ông ta đưa mắt nhìn quanh chiếc giường, chẳng thấy bóng dáng ai. Chỉ trong khoảnh khắc căn phòng đã trống trơn. Quay đầu lại, ông ta nhìn về phía song cửa sổ đang khép hờ.

Kẻ đột nhập cười khẩy: "Tiểu phụ nhân tuổi còn trẻ mà đã lợi hại đến thế! Quả nhiên lời Ổn Công không sai!"