Tôi từ từ đi tới rồi ngồi xuống đối diện với Tuấn, tôi đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại dừng nơi Tuấn một lúc cho đến khi Tuấn ngước mặt lên tôi liền thu vội tầm mắt lại rồi hắng giọng hỏi
-Tuấn ở đây một mình à?
Tuấn gật đầu, rồi gấp chiếc laptop lại
-Ừ, sao Hằng hỏi vậy?
-À? Tại Hằng thấy căn hộ gọn gàng sạch sẽ quá nghĩ sẽ có đôi bàn tay phụ nữ ở đây.
Bất giác Tuấn nhìn tôi cười rồi gật đầu
-Có phụ nữ mà?
Tôi bất ngờ đưa mắt nhìn xung quanh một lần nữa rồi khó hiểu hỏi lại
-Có à? Sao mình không thấy? Hay là bạn Tuấn đi làm chưa về?
Tuấn lại cười, rồi tiện tay đẩy hộp cơm sang cho tôi
-Có Hằng đó? Thôi chúng ta ăn cơm đi, mình đói rồi.
Hiểu ra được ý Tuấn tôi cũng chợt phì cười rồi cúi xuống ăn cơm cùng với Tuấn. Cả hai ăn xong tôi gom hai hộp cơm đem đi bỏ vào sọt rác, ngó thấy Tuấn vẫn lại cúi đầu vào chiếc lap, sợ làm phiền Tuấn nên tôi liền nhẹ chân bước ra ban công đứng…
Ngắm nhìn Sài Gòn về đêm với muôn màu muôn vẻ, bất giác lòng tôi chợt chùng xuống, tôi nhớ nhà, nhớ ba, rồi rút điện thoại ra gọi cho ba, hai ba con nói chuyện với nhau một lúc rồi tôi tắt máy… cơn gió từ đâu thổi đến se lạnh, tôi rùng mình đưa hai tay ôm lấy thân mình. Từ phía sau có tiếng bước chân đi tới.
Tuấn bước đến đứng ngang cạnh tôi. Đưa mắt nhìn ra xa giọng Tuấn thật trầm
-Ba năm rồi tôi một mình ở nơi này, mùa nắng nóng muốn cháy da, mùa lạnh lạnh đến tê tái. Đây là lần đầu tiên tôi đưa một người con gái về đây? Hằng biết lý do vì sao không?
Tôi quay sang nhìn Tuấn, nét mặt nam tính ấy đang trầm xuống rõ ràng có chút suy tư đoái hoài về chuyện gì đó, nhưng tôi thì không có khiếu đọc được suy nghĩ của người khác cũng không đoán được lời Tuấn đang nói là có ý gì nên tò mò hỏi
-Mình không biết? Có phải do Hằng là đồng hương nên Tuấn mới ưu tiên không?
Tuấn lắc đầu rồi xoay người lại, rồi tự nhiên nhìn tôi lạ lắm khiến tôi chột dạ.
-Vì...À mà thôi không có gì đâu. Ngoài này lạnh lắm Hằng vào trong đi.
Tôi đang tò mò muốn nghe thì câu nói này khiến tôi hụt hẫng vô cùng, nhưng Tuấn đã không muốn nói thì tôi cũng chẳng hỏi.
Hai đứa quay vào nhà, ngó nhìn đồng hồ đã 9h đêm, tôi định bụng hỏi Tuấn đêm nay tôi ngủ ở đâu thì đột nhiên tôi giật cả mình khi mà ngoài cửa căn hộ của Tuấn có tiếng đập cửa rất mạnh, rồi có cả tiếng con gái gào khóc gọi tên Tuấn rất thảm thiết
-Anh Tuấn ơi mở cửa...anh mở cửa ra cho em...Anh ơi...
Tôi đứng khựng chân lại rồi từ từ quay sang nhìn Tuấn, chợt nhận ra mình ở nơi này có chút bất tiện thì phải vì tôi sợ Tuấn có bạn gái rồi, bây giờ thấy tôi ở đây cô ấy sẽ hiểu nhầm. Haii cuộc sống tôi vốn dĩ yên bình nơi vùng quê, giờ lên trên này tự dưng mọi chuyện nó thay đổi hoàn toàn, đến cả nơi ăn, chốn ngủ tôi cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Còn Tuấn biểu tình trên gương mặt Tuấn dường như chẳng có chút gì là lo lắng khi người con gái đang gào thét ngoài kia, mà ngược lại Tuấn chỉ thở dài
-Anh Tuấn?
Hai tiếng gọi này thật gần gũi, tôi lại liếc qua nhìn Tuấn khi Tuấn vẫn cứ đứng im nhìn ra cánh cửa, nét mặt vô cùng phức tạp, không phải tức giận, cũng chẳng phải buồn.
Tôi ái ngại nhỏ giọng khuyên Tuấn
-Hay là Tuấn ra mở cửa đi.
Tuấn quay sang tôi, ậm ờ một lúc thanh âm trong giọng nói trầm đi
-Hằng vào phòng ngủ trước. Tôi ra ngoài giải quyết xíu chuyện rồi vào sau.
-Ừ Hằng biết rồi.
Không hiểu sau Tuấn bảo gì là tôi ngoan ngoãn nghe theo liền dù cho trong lòng cũng rất tò tò muốn nhìn mặt cô gái bên ngoài và muốn biết mối quan hệ của họ là thế nào. Nhưng mà Tuấn làm tôi không có hy vọng được nhìn khi mà bạn ấy vừa mở cửa bước ra ngoài, tôi chưa kịp nhìn thì cánh cửa đã được khóa lại kín mít…