Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 25



Cho đến khi tôi tỉnh dậy thì trời cũng quá trưa, ánh nắng đã chiếu thẳng vào những tấm rèm cửa tạo ra hơi nóng, nhìn lại Tuấn tôi thở phào vì gương mặt Tuấn lúc này đã không còn đỏ bừng vì sốt như lúc tối nữa rồi. Tôi lại đưa tay lên định rút chiếc khăn ra thì bất ngờ cách tay tôi vừa chạm đến, Tuấn liền mở mắt ra nhìn tôi.

Khoảnh khắc cả hai nhìn nhau khiến tôi hơi bối rối nên vội thu tay về rồi hắng giọng nói

-Ừm...ừ Hằng định rút khăn trên trán của Tuấn?

Tuấn nhướng đôi mắt nhìn lên sau đó tự tay bạn ấy rút xuống rồi đưa tôi. Chỉ mới một đêm bị sốt mà trông mặt Tuấn hốc hác và mệt mỏi vô cùng. Nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm sâu toát ra vẻ cô đơn cùng cực. Ừ thì cũng đúng, tôi không biết nếu như hôm nay tôi không có nơi này, chẳng biết Tuấn sốt như thế sẽ tự chăm sóc bản thân ra sao?

-Cả đêm Hằng chăm sóc tôi à?

Nghe tiếng nói khàn khàn đứt quãng từ miệng Tuấn truyền tới, tôi đón lấy chiếc khăn từ tay Tuấn rồi lập tức gật đầu

-Ừ… tại thấy Tuấn sốt quá

-Cảm ơn Hằng nha! Mình khỏe rồi.

Tuấn gượng ngồi dậy rồi tựa lưng vào giường ánh mắt nhìn tôi thật lâu khiến tôi vô cùng bối rối, vốn dĩ tôi hay ngại nên cứ có người nhìn là tôi lại hồi hộp vô cùng, bây giờ trong khoảnh khắc này lại càng hồi hộp nhiều thêm nữa nên tôi định bụng cầm chiếc khăn rồi đem nhanh ra ngoài nhưng vừa định nhổm dậy đã nghe giọng Tuấn cất lên

-Hằng muốn đi làm không?



Tôi ngồi luôn xuống rồi nhìn lại Tuấn

-Đi làm? Muốn chứ? Nhưng làm gì hả Tuấn?

Tuấn khẽ mỉm cười, giọng ôn nhu

-Làm thư ký cho Tuấn chịu không?

Tôi thở dài rồi ỉu xìu luôn, cứ tưởng Tuấn nói làm việc gì chứ làm thư ký cho Tuấn thì biết là Tuấn giỡn rồi.

-Thôi bớt chọc quê đi, Hằng cũng đang mong việc lắm.

Tuấn lập tức nghiêm túc lập lại

-Tuấn hỏi thật? Trước đó Tuấn không có nhu cầu cần thư ký nên không tuyển, nhưng Thời gian này công việc nhiều, lại hay đi xa ký hợp đồng nên mình cần một người giúp. Thế Hằng cũng đang cần việc nên Tuấn muốn ngỏ ý hỏi Hằng đó?

Tôi nhìn Tuấn ngạc nhiên đến mức không kịp suy nghĩ bản thân mình có nên nhận lời hay không, nhưng bị đôi môi mỏng có chút hờ hững của Tuấn hỏi ý vô thức nếu không kiềm được tôi đã vội gật đầu ngay vì bị cuốn vào đôi môi đó rồi, đàn ông mà môi mỏng như Tuấn, nghe bảo lời nói ra thất thật lòng.

Tôi vẫn nhìn Tuấn rồi im lặng đánh giá biểu hiện trên khuôn mặt của Tuấn lại một lần nữa là bạn ấy đang nói thật hay giỡn, nhưng tôi chưa kịp đánh giá thì đã nghe Tuấn ho lên mấy tiếng rồi nói tiếp



- Nếu Hằng không muốn thì…

Tôi nghe Tuấn nói đến đó, sợ Tuấn rút lại lời nên nhanh chóng không chút đắn đo nữa mà liền đồng ý ngay.

-Hằng đi làm, ngày mai đi luôn nha Tuấn?

Tuấn nhìn biểu hiện của tôi chợt không nhịn được mà bật cười lên thành tiếng? Còn tôi lúc này nhìn biểu cảm thoải mái của Tuấn vô tình trong tôi cũng có một loạt cảm xúc đặc biệt, lại cứ bị cuốn vào đôi môi mỏng ấy, phút chốc tôi thẹn thùng rồi tràn ngập sư xấu hổ vì đã lén nhìn Tuấn nên hơi bối rối rồi vội chuồn nhanh ra ngoài luôn.

Buổi chiều hôm đó Tuấn đã đỡ sốt, cả hai cùng ở nhà nên tôi có tranh thủ làm vài món ăn. Việc gì có thể làm khó tôi được chứ chuyện nấu ăn tôi rất tự tin vào tay nghề của mình, do lúc nhỏ còn ở nhà ba tôi đi bán vé số cả ngày, đến lúc về còn phải vất vả xuống bếp nấu ăn cho tôi nên từ đó tôi quyết tâm đứng nhìn ba rồi học nấu, dần dần những món ăn thường ngày tôi đều làm rất tốt. Và ba tôi sau mấy hôm miễng cưỡng ăn thì cuối cùng cũng thốt ra lời khen ngon.

Tuấn ngồi ở sopha xem tivi, lâu lâu lại có cuộc gọi đến, còn tôi thì loay hoay trong bếp. Bất giác tôi nhận ra cuộc sống này không cần phải ồn ào náo nhiệt, chỉ cần một cảm giác ấm áp,được ngồi ăn cơm cùng người thân của mình, đó mới là một cuộc sống trọn vẹn nhất.

Do Tuấn mời đỡ bệnh nên tôi chỉ nấu một nồi cháo thịt bằm, lúc dọn lên Tuấn nếm thử một muỗng đã nhìn tôi khẽ đưa lên 1 ngón tay ngụ ý khen ngợi

-Hằng nấu ăn ngon quá, lần đầu tiên tôi có cảm giác ăn ngon như thức ăn mẹ tôi nấu.

Tuấn nói xong liền đưa muỗng cháo vào miệng ăn tiếp, khoảnh khắc này vô thức khiến cho tâm trạng tôi vui vẻ lây. Nên liền nhìn Tuấn trả lời lại ngay

-Tuấn quá khen rồi, Hằng nấu ăn cũng bình thường thôi. À mà cho Hằng hỏi Hằng có cần soạn hồ sơ cá nhân để đem vào công ty không?
— QUẢNG CÁO —