Tuấn thấy vậy vô thức khóe m.ô.n.g cong lên rồi lộ ra một nụ cười mỉm cười, do đứng gần nên cử chỉ đối phương nhìn nhau dù không rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy được. Nụ cười ấy đẹp và sáng tựa như mấy ngôi sao trên trời đêm
Bất giác làm cho lòng tôi khẽ lay động
Rồi đột nhiên Tuấn đưa tay ra khẽ vén mái tóc đang rối tung của tôi ra sau lưng cho gọn lại sau đó nhướng mắt nhìn về phía chiếc xe rồi thấp giọng bảo tôi
-Thôi lên xe Tuấn đưa Hằng về?
Tôi nhíu mày nhanh miệng hỏi lại
-Thế rồi tí nữa Tuấn về bằng gì?
Tuấn lại cười ánh mắt nhìn tôi đầy giễu cợt đáp lại
-THÌ Ở LẠI NGỦ LUÔN CHỨ SAO!!!
-Ơ Tuấn lại đùa à?
-Ha ha thôi khuya rồi lên xe đi. Về nhanh kẻo ba Hằng trông đấy?
Nghe nhắc đến ba, tôi liền ngó xuống người mình rồi nuốt khan một tiếng gương mặt tỏ ra buồn so
-Về thấy Huỵền thế này chắc ba lo lắm?
Tuấn nghe xong liền gật đầu như đồng ý với suy nghĩ của tôi lại khiến tôi còn lo hơn, nhưng sau giây phút im lặng nghĩ ngợi nhanh chóng qua đi, cuối cùng Tuấn mở lời bảo tôi
-Hằng yên tâm đi, có tôi về tôi giải thích với ba Hằng cho. Mọi chuyện sẽ ổn mà?
Tôi nghi ngờ nhìn Tuấn
-Chắc không?
Tuấn bật cười khẽ nói
-Không chắc...ha ha….!Nhưng sẽ được!!!
Tôi nhịn không được nên liền bật cười dù lòng đang buồn rừời rượi trước câu trả lời có phần trêu đùa này của Tuấn nhưng tôi không trả lời gì nữa, sau đó lẳng lặng đội cái nón bảo hiểm và ngồi lên xe để Tuấn nổ máy chở tôi về.
Đêm càng về khuya, sương xuống càng thêm lạnh, từng cơn gió khẽ lùa vào khiến cho cả người tôi run lên, vô thức tôi bấu hai bàn tay thật chặt vào tấm áo của Tuấn, nhờ có nó mà tôi ấm hơn rất nhiều… Trong lòng cũng bớt đi nổi đau đang âm ỉ.
Tuấn ngồi trước vẫn im lặng chạy xe và không nói gì cho đến khi chạy đến đầu ngõ vào nhà tôi thì Tuấn đột nhiên hạ ga xe lại rồi ngó sang lên tiếng hỏi tôi
-Hằng? Tôi vào chung được không?
Tôi nhìn Tuấn đắn đo bảo Tuấn dừng xe lại và nói
-Tuấn vào nhà đi, rồi Hằng nói ba cho Tuấn mượn xe đi về?
-Không cần đâu Tuấn chỉ muốn hỏi Hằng có sợ bác trai lo lắng hay không thôi, nếu sợ bác trai lo thì Tuấn vào nhà chung rồi giải thích giúp cho. Còn nếu Hằng cảm thấy ổn thì cứ chạy xe vào đi, còn Tuấn tự về.
Tôi cau mày suy nghĩ, thật sự chuyện tôi về trễ ba sẽ lo, nhưng nếu tôi giải thích lý do hợp lệ chắc chắn ba sẽ bỏ qua, nhưng chuyện tôi lăn tăn chính lúc này đó là tôi không thể để Tuấn đi bộ về một mình được. Bởi vì nếu không có Tuấn đến kịp lúc giờ này tôi không biết tôi đã ra sau rồi nữa, và nếu không vì giúp tôi thì Tuấn đã về nhà ngủ tự bao giờ rồi chứ không phải còn lang thang giữa đường giữa đêm khuya thế này?
Nghĩ xong xuôi tôi liền ra một khuôn mặt thật đáng thương đưa tay cố tình níu nhẹ vạt áo sau lưng của Tuấn tôi nói
-Tuấn vào nhà nói đỡ giúp ba dùm Hằng nhé? Hằng cũng sợ ba la.
-Giúp Hằng xong tôi được gì?
-Ơ? Chưa giúp đã đòi công à?
-Hỏi trước để lỡ Hằng quỵt rồi sao?
-Này Tuấn cũng tính toán phết đấy?
Tôi cảm nhận đằng trước Tuấn chợt phì cười, sau đó tôi nghe tiếng Tuấn hắng giọng một cái rồi mới trả lời tôi
-Không sợ giờ này đưa trai về ba sẽ nghi ngờ hơn à Hằng?
-Không? Ba Hằng không nghĩ thế đâu?
-Vậy là vẫn muốn Tuấn vô à?
-Đúng rồi.
-Không hối hận chứ?
-Không?
-Vậy đi thôi.
Tuấn nổ máy rồi đạp số một phát chiếc xe giật mạnh rồi chạy đi khiến cho tôi không kịp ngồi cẩn thận liền một phát ập cả người chòm lên trước rồi đập luôn vào tấm lưng của Tuấn.
Ngay tức khắc nhận ra người đằng trước đang khoái chí cười giễu cợt và tấm lưng đang run lên đầy mãn nguyện nên tôi bực mình nên liền nhanh chóng ngồi bật dậy rồi thẳng tay đánh một phát thật đau vào lưng Tuấn cho Tuấn bỏ cái tật đã trêu mình.