Viết Lại Nhân Duyên Cùng Anh

Chương 54



-Hằng đã ly dị và bây giờ đang là người của tôi. Mong rằng các người có đánh rơi liêm sỉ ở đâu thì mau nhặt lên và đem đi về đi. Đừng bao giờ đến đây gây sự nữa. Ba con của Hằng đã có một đời cực khổ, đến bây giờ cái họ cần nhất là sự bình yên và vui vẻ sống bên nhau những ngày tháng sau này và chẳng một ai có quyền quấy rầy sự bình yên của họ nữa. Gia đình các người đã rất may mắn khi cưới được Hằng về làm dâu, tại sao lúc có thì lại phân biệt hèn sang và không biết trân trọng. Đến lúc cô ấy tự do rồi lại đến ăn vạ giành giật trở về. Hằng là con người, cô ấy cũng có cảm xúc, cũng có sự tổn thương, mẹ con các người coi thường cô ấy đến mức dù mấy người có đánh có chửi có xua đuổi thì Hằng vẫn sẽ vui vẻ ngoan ngoãn quay về nhà các người à?

Đi về nhà ngủ rồi nằm mơ đi.

Tuấn nói dài nhưng lại rất dứt khoát, cảm tưởng như Tuấn đang nói hộ nổi lòng của tôi vậy nên bao ấm ức trong lòng đè nén từ bấy lâu nay tôi đã không giấu đi được liền lặng lẽ gục đầu trong lòng Tuấn mà rơi nước mắt. Tuấn bên cạnh cảm nhận tôi đang khóc lồng n.g.ự.c Tuấn như đang thắt lại. Tuấn thở mạnh từ từ đưa tay lên chạm vào gương mặt tôi rồi nhẹ lau đi nước mắt của tôi sau đó trầm giọng nói nhỏ với tôi

-Có tủi thân thì khóc một trận rồi mạnh mẽ lên. Tuấn vẫn ở đây dù muộn nhưng không bao giờ để ai tổn thương Hằng một lần nữa đâu.

Tôi không hiểu Tuấn nói muộn ở đây là có ý gì thế nhưng trong lúc này tôi chẳng có tâm tư gì để thắc mắc và hỏi nữa nên chỉ im lặng và rút vào lòng Tuấn hơn. Không quan tâm những người khác nghĩ gì ngay lúc này tôi chỉ muốn một lần mình được sống là chính mình, nhận được cảm giác được ai đó che chở cho mình thôi. Để tôi được yếu đuối và không phải gồng mình lên giả vờ mạnh mẽ nữa.



Mẹ Phong nhìn chúng tôi vẫn ôm nhau, bà lại càng tức giận, miệng bà liên tục buông ra những lời nói không hay rồi còn định nhào đến kéo tôi ra khỏi người Tuấn. Còn Phong không hiểu sau sau khi nghe Tuấn nói anh ta đã nghĩ gì mà từ lúc đó anh ta trầm mặt im lặng và không nói lời nào nữa, cho đến khi thấy mẹ mình nhào đến phía tôi thì Phong liền nhanh chóng kéo bà lại.

Mẹ Phong đang sôi máu, lại bị can ngăn nên bà liền quay sang chửi cả con mình

-Mày buông tao ra coi, không thấy bọn nó đang ôm ấp trước mặt à? Con Hằng là vợ con đó Phong? Không thể để nó như thế được.

Mặc cho mẹ mình càng vùng vẫy, Phong càng nắm tay bà giữ chặt hơn, rồi bất ngờ anh ta lớn tiếng nói với bà



-Mẹ thôi đi, cũng tại mẹ tất cả đó. Nếu như mẹ không vì chê bai gia đình Hằng nghèo, không vì cái tư tưởng môn đăng hộ đối của mẹ thì giờ đây con có phải mất vợ, mẹ có phải mất đi một con dâu tốt như Hằng hay không. Nhục nhã đủ rồi mẹ đừng có quậy nữa.

-Con...con…

-Con con cái gì? Đi về…

Dù cho mẹ đang đứng hình do bởi quá đỗi ngạc nhiên khi Phong mắng chửi ngược lại mình, thì Phong một mực lôi kéo bà ra xe chở về dù cho anh ta hôm nay bị thương cũng không nhẹ.

Phong và mẹ anh ta rời đi, Tuấn cũng quay sang bảo thợ của mình giải tán, buổi chiều Tuấn cho họ nghỉ nửa buổi. Sau khi nghe Tuấn nói thế mọi người chẳng ai dám hỏi lại câu gì liền nhanh chóng ra về.

Chỉ còn lại nơi này có 3 người. Lúc này Tuấn mới từ từ buông tôi ra ngay khi ba tôi lên tiếng

-Bác cảm ơn con. Không ngờ mẹ con bà ấy lại dai dẳng như thế.

Tuấn thấp giọng trả lời

-Dạ con đã hứa với bác rồi thì con cũng phải làm tốt chứ?

-Cái thằng...haha
— QUẢNG CÁO —