Nhưng với tôi tôi cảm thấy mình không hối hận vì việc mình đang làm, nếu đủ yêu thương thời gian sẽ trở lại. Còn hạnh phúc không đầy thì hạnh phúc cũng như mây gió thoáng qua mà thôi.
Tuấn về rồi, trên con đường nhỏ đã khuất bóng. Tnôi cũng thất thiểu quay lưng đi vào nhà.
Lòng tôi nặng nề một cảm giác khó tả. Ngồi xuống ghế, tôi đưa tay cầm bình trà rồi rót ra cho mình một ly. Vị trà nóng, đắng thấm vào cổ họng rồi trôi tuột xuống sau đó dịu lại, dư vị này cũng giống như cảm xúc của tôi hiện tại. Có ngọt có đắng, có cả những sóng sánh trong nỗi lòng mà chẳng biết mình phải xử lý thế nào? Một bên là cuộc đời mình, một bên là tiếng đời dị nghị, tôi chẳng biết mình phải sống sao cho tròn vẹn được nên vừa uống trà mà tâm trạng tôi như rơi xuống vực thẳm. Trên mi mắt tự lúc nào cũng đã ươn ướt những giọt lệ lăn dài..
Ba tôi từ đằng sau đi ra...Ông nhìn tôi rồi lại lắc đầu thở dài. Giọng ba ồn ồn hỏi
-Thằng Tuấn nói gì với con mà con buồn vậy Hằng.
Tôi quay lại nhìn ba sau đó vội đưa tay lên lau nước mắt rồi bình tĩnh lắc đầu
-Không có gì đâu ba. Tại con nhớ lại những chuyện cũ nên buồn thôi?
-Con có muốn ba kể về thằng Tuấn cho con nghe hay không?
Đột nhiên ba lại nhắc đến Tuấn khiến cho lòng tôi trỗi lên những tò mò, và bất chợt tôi lại nhớ những câu nói không đầu không đuôi của Tuấn. Thật khó hiểu nên sẵn ba đang định kể gì đó tôi liền gật đầu
-Ba kể đi ba, con đang nghe ạ.
Ba tôi gật đầu,ánh mắt sau lớp da nhăn nheo lại ánh lên niềm trăn trở. Ba từ từ ngồi xuống châm một điếu t.h.u.ố.c lá đưa lên miệng hút, sau khi làn khói trắng được phà ra, ba nhắm mắt nhớ lại rồi lên tiếng
-Con có nhớ cái ngày con bị thằng Phong chắn đường rồi giở trò bậy bạ với con hay không?
Tôi gật đầu và nóng lòng nghe tiếp, tự nhiên ba nhắc lại ruột gan tôi cũng như từng đợt cuộn lên
-Con nhớ? Mà sao ba lại hỏi vậy hả ba?
-Ừ đêm đó thằng Tuấn có ngồi lại, ban đầu nó định giấu ba, nó cứ vòng vo hỏi thăm sức khỏe của ba mãi, rồi không hiểu sau một lúc suy nghĩ nó lại kể hết cho ba nghe. Nó nói nó cũng muốn giấu ba lắm, nhưng nó sợ con là con gái, nếu không có ai biết chuyện mà đứng ra bảo vệ con thì chắc chắn con sẽ lại bị gia đình thằng Phong làm phiền hoài, rồi mọi người xung quanh không rõ sự việc sẽ đi buôn lê đủ chuyện nên nó quyết định kể cho ba nghe, và sau khi nó kể xong nó còn xin phép ba từ nay về sau ba cho nó được bảo vệ cho con, nếu gia đình thằng Phong mà còn gây rắc rối cho con thì ba cứ gọi cho nó, dù bất cứ trong hoàn cảnh nào nó cũng sẽ chạy đến để lo cho con.
Lúc đó nghe nó xin phép ba như vậy ba cảm động lắm, vừa cảm động lại vừa câm phẩn tột độ khi nghe thằng Phong muốn hại con. Và trước khi ba gật đầu đồng ý với nó thì ba cũng có hỏi nó lại một câu là
-Bác cảm ơn con, nhưng con cho bác hỏi tại sao con lại muốn bảo vệ cho con Hằng vậy hả? Bác thì không khó nhưng con biết đấy bác không muốn con Hằng phải chịu thêm bất cứ điều tiếng gì không hay nữa, với lại bác cũng chưa muốn nó vừa ly hôn đã trao tình cảm trai gái cho người khác. Nên bác hỏi thật con và con Hằng hai đứa có trao tình cảm cho nhau rồi hay chưa?
Ba hỏi nó vậy đó, nó cũng thật thà nó cho ba biết là nó thương con từ những ngày còn đi họ nhưng âm thầm không nói cho con biết. Ngày ba mẹ nó sang đây dạm hỏi con, con không chấp nhận nên nó buồn luôn đến bây giờ. Và chuyện vợ chồng nó thì ba cũng có kể con nghe rồi đó. Thằng Tuấn nó bị gài thôi.
Im lặng một lúc, ba đưa điếu thuốc lên miệng hút rồi nói tiếp
-Ba thấy thằng Tuấn nó cũng tốt nên thôi thì nếu con có tình cảm với nó thì cứ tiến tới đi Hằng. Ba già rồi không sống được lâu mà lo cho con nữa nên dù gì có một tấm chồng cũng đỡ hơn đó con.