Pháp Sư Harry Truyện

Chương 456: Lịch Sử ( Thủy Một )



Chương 454 : Lịch Sử ( Thủy Một Chương )

Theo như những gì Harry được học, cũng như lịch sử đã ghi chép lại, nhân loại tuy rằng đã có mặt ở trên Đại lục này được hơn mấy cái vạn năm, hiện tại lúc này càng là những người chủ nhân không thể tranh cãi được của nơi này. Nhưng mà nói thật ra ban đầu nhân loại cũng không phải rất mạnh so với các chủng tộc khác đã cùng sinh sống với bọn họ cùng thời điểm ở trên Đại lục vào thời điểm đó như là Bán Thú Nhân, Tinh Linh, Ma Thú hay là Người Lùn.

Không những vậy nhân loại còn bị các chủng tộc đó khinh thường nữa.

Đừng có hiểu lầm, cái mà gọi là khinh thường ở đây cũng không phải muốn nói là thực lực của nhân loại trong thời điểm đó không sánh bằng các chủng tộc khác đâu.

Nếu đem thực lực ra làm thang điểm so sánh lúc đó nhân loại mặc dù không phải chủng tộc có sức mạnh xuất sắc nhất trên Đại lục nhưng mà cũng tuyệt đối không quá kém, có thể xếp vào nhóm bậc trung trên bảng xếp hạng.

Nguyên nhân nói rằng nhân loại bị các chủng tộc khác khinh thường là bởi vào lúc đó bọn họ có một sự chênh lệch về mặt quản lý so với các chủng tộc, chênh lệch về mặt quản lý là như thế nào?

Vào cái khoảng thời gian bốn năm vạn năm về trước, khi vẫn còn hiện diện trên Đại lục này, chưa có rời đi, các chủng tộc khác ngoài nhân loại ra đều có cho mình một cái chính quyền, quốc gia thống nhất để dẫn dắt chủng tộc của bản thân phát triển, tiến lên phía trước, còn nhân loại thì không có một quốc gia hay là tổ chức nào như thế cả.

Nói trắng ra chính là trong lúc các chủng tộc khác đã hình thành xây dựng quốc gia của bản thân hoàn thiện công tác thống nhất, cả chủng tộc cùng nhau tiến lên đi về phía trước, nhân loại vẫn chưa có ổn định lại, còn chia thành mấy chục hay mấy trăm cái phe phái bộ tộc khác nhau không ngừng mà tranh đấu với nhau, tranh đoạt những thứ như là tài nguyên, thức ăn, chỗ ở với nhau.

Chuyện này thật ra giống như cũng không khác mấy so với thời đại hiện tại mà Harry sinh sống bây giờ, điểm khác nhau duy nhất là vào thời đại hiện tại ở trên khắp Đại lục chỉ có một chủng tộc duy nhất là nhân loại mà thôi, còn ở bên trong thời đại cổ xưa bốn năm vạn năm về trước trên Đại lục ngoài nhân loại ra lại có thêm rất nhiều chủng tộc khác nữa.

Ở trong hoàn cảnh có nhiều thế lực vây quanh như vậy mà nhân loại cứ nội đấu với nhau, không có dừng lại, có thể nói là một điều cực kỳ không khôn ngoan, chỉ sẽ tự mình làm hao tổn sức mạnh của bản thân, có điều nhân loại vẫn cứ làm như vậy.



Theo như các chủng tộc đó nghĩ nếu như mà nhân loại nội đấu ở trong hoàn cảnh trên Đại lục chỉ có một chủng tộc là bọn họ thì còn có thể hiểu và chấp nhận được đi, nhưng bọn họ lại cố tình nội đấu ngay trong lúc bản thân bị các chủng tộc khác vây quanh, như vậy thì tính là cái gì đây?

Chẳng lẽ nhân loại cho rằng các chủng tộc khác sẽ đứng yên nhìn bọn họ nội đấu mà không làm ra bất cứ phản ứng gì, giống như là nhân cơ hội nhảy vào cắn một miếng thịt hay sao?

Việc này làm sao có khả năng chứ?

Mặc dù trong các chủng tộc khi đó quả thật có một số chủng tộc yêu thích hòa bình không có ý muốn tự tiện phát động c·hiến t·ranh đi chăng nữa, nhưng khi có một cái chủng tộc ra tay, từ trong tay nhân loại chiếm được địa bàn và nhân khẩu, tiến tới khuếch trương thực lực của bản thân lên, bọn họ cũng sẽ không nhịn được ra tay để làm theo, điều này không vì bất cứ lý do gì khác, chỉ vì nhân loại lúc đó có được là một vùng lãnh thổ không hề nhỏ bé chút nào, cộng thêm nhân khẩu của bọn họ khi đó cũng có thể tính là đông đảo lên tới mấy trăm triệu người, bất cứ chủng tộc nào nếu có được cũng có thể khiến cho thực lực của mình gia tăng lên rất nhiều, thậm chí là đủ sức để mà phát động một cuộc c·hiến t·ranh thống nhất Đại lục đuổi hết các chủng tộc khác ra khỏi nơi này, như vậy nếu muốn bảo vệ chủng tộc của mình khỏi bị uy h·iếp đương nhiên phải nhanh hơn bọn họ một bước rồi hoặc là ra tay để giúp đỡ cho nhân loại, hoặc là trực tiếp thôn tính c·ướp đoạt đất đai nhân khẩu của bọn họ.

Có một đoạn thời gian các chủng tộc hoặc là vì mở rộng bản đồ, thực hiện mộng tưởng thống nhất Đại lục, hoặc là vì tự bảo vệ mình, không để bản thân gặp phải tình cảnh bị thôn tính tiêu diệt, đã lấy vùng đất của nhân loại để làm chiến trường đánh nhau không ngừng nghỉ.

Trong thời gian đó số chủng tộc muốn ra tay giúp đỡ nhân loại liên minh với bọn họ không phải là không có, có điều lại không thể nào sánh bằng được với số chủng tộc quyết định trực tiếp ra tay phát động c·hiến t·ranh với bọn họ được.

Nguyên nhân của chuyện này thật ra chủ yếu cũng là bởi vì số lượng phe phái ở tại bên trong nhân loại quá nhiều, quá chia rẽ cho nên khi một chủng tộc muốn tìm tới để đề xuất liên minh với nhân loại, không biết phải nói chuyện với ai, bởi vì bất kể một bộ tộc hay thế lực nào khác ở trong nhân loại chỉ cần đủ sức đều đứng ra nhận chính mình là đại diện cho cả nhân loại, có quyền quyết định mọi thứ thay những người khác.

Theo sách lịch sử ghi chép lại, ở thời đại đó chuyện khi có đại diện của một chủng tộc khác tới đề nghị liên minh thì đều có tới mười mấy thậm chí hai mươi mấy cái phe phái tranh nhau đứng ra để giành quyền đại diện cho nhân loại là chuyện bình thường, không hiếm gặp.



Chính vì sự hỗn loạn đó cho nên các chủng tộc khác muốn tiến tới liên minh cũng không biết đâu mà lần, ngược lại các chủng tộc muốn gây chiến lại có thể tận dụng được sự chia rẽ đó để làm lợi thế cho bản thân, từng bước từng bước c·hiếm đ·óng các vùng đất thuộc các bộ tộc đối địch với nhau của nhân loại, từng bước chiếm giữ khu vực hoạt động của bọn họ, như là tằm ăn lá.

Lúc chiến tích đạt đến mức cao nhất, các chủng tộc khác đã chiếm giữ được bảy mươi- tám mươi phần trăm lãnh thổ của nhân loại ép cho bọn họ không thể nào không lui giữ hai mươi phần trăm diện tích lãnh thổ còn lại.

Đối diện với uy h·iếp ngày càng tăng của tình thế các bộ tộc, thế lực bên trong nhân loại cuối cùng không thể không buông bỏ thành kiến đối với đối phương cùng nhau bắt tay liên thủ chống lại kẻ địch, giành lại lãnh thổ của mình.

Sau một phen gian khổ chiến đấu cuối cùng bọn họ cũng đã đánh đuổi được kẻ địch ra khỏi lãnh thổ của bản thân, thành công khôi phục vùng đất bị chiếm mất của mình, nhưng khi các chủng tộc khác cho rằng nhân loại sẽ nhân lúc vừa mới kết thúc c·hiến t·ranh này để mà đoàn kết với nhau thành lập đất nước thống nhất thuộc về chủng tộc của mình, liên minh lại đột nhiên tan rã!

Các thế lực và bộ tộc thành lập nên liên minh nhân loại sau khi đánh bại kẻ địch lại đột nhiên tách ra, không nói một lời nào, không chỉ như vậy, tiếp theo sau đó một khoảng thời gian, sau khi đã khôi phục lại tất cả sức lực tiêu hao ở trong trận chiến giành lại lãnh thổ, thủ lĩnh của những bộ tộc, thế lực này bọn họ lại một lần nữa ra tay phát động c·hiến t·ranh chống lại lẫn nhau.

Tất cả khôi phục lại như lúc ban đầu, phảng phất tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Mắt thấy hành động này của nhân loại các chủng tộc khác đều vô cùng kinh ngạc và khó hiểu. Thử hỏi có ai vừa mới trải qua một trận t·ai n·ạn lớn xém chút nữa diệt tộc mà còn không biết rút kinh nghiệm, cứ tiếp tục phát động n·ội c·hiến trong hoàn cảnh bị các thế lực khác vây quanh, chỉ vì tranh đoạt một chút đất đai, tài sản hay không?

Bọn họ tự hỏi chủng tộc của mình tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện như vậy, chỉ có nhân loại mới sẽ làm như vậy thôi!

Lý do mà nhân loại làm như vậy thật ra là cái gì?

Là bởi vì lòng tham của cá nhân, không học được bất cứ bài học nào từ trong c·hiến t·ranh, hay là căn bản không đem những chủng tộc khác như bọn họ để vào mắt cho rằng bọn họ không có sức mạnh để mà uy h·iếp họ nữa?



Không ai biết được trong lòng các thủ lĩnh của những bộ tộc và thế lực của nhân loại tham gia c·hiến t·ranh đó suy nghĩ cái gì, chỉ biết là bọn họ đánh nhau hăng sai vô cùng, cơ hồ không giữ lại một chút sức nào cả, tạo nên hỗn loạn vô tận trong nhân loại.

Những trận chiến bất tận đó chỉ tạm thời kết thúc khi mà có chủng tộc khác đem quân xâm chiếm quy mô lớn, đẩy nhân loại vào thế khó khăn, buộc các cường giả nhân loại phải bắt tay chống lại kẻ địch, rồi lại tiếp tục chiến đấu với nhau.

Mãi cho đến ba vạn năm trước vòng lặp đó mới dừng lại, lúc đó có một cường giả tuyệt thế vô cùng cường đại xuất hiện ở trong nhân loại, người này sử dụng chỉ sử dụng một khoảng thời gian rất ngắn thôi đã chinh phục được tất cả các bộ tộc cùng với thế lực khác ở trong nhân loại, chính thức thống nhất bọn họ thành một quốc gia riêng, lấy tên là Bình Minh.

Người này cũng trở thành Quốc vương Bình Minh đầu tiên!

Trong khoảng thời gian một nghìn năm tiếp theo vị Quốc vương này đã thống lĩnh binh lính của mình chinh chiến khắp Đại lục tiêu diệt, thôn tính từng quốc gia của các chủng tộc khác, cuối cùng thống nhất tất cả Đại lục lại khiến cho Vương quốc Bình Minh trở thành Đế quốc Bình Minh, ông ta cũng trở thành Đại đế Bình Minh vị Hoàng đế đầu tiên ở trong lịch sử nhân loại trên Đại lục Witeros!

Nhưng đó là chuyện của ba vạn năm trước, còn bốn năm vạn năm trước thì bằng vào hành động gây sốc tột cùng của bản thân, tự nhiên sẽ làm cho nhân loại bọn họ bị các chủng tộc khác xem thường rồi, trong mắt các chủng tộc đó hành động đó của nhân loại đúng là ngu ngốc hết chỗ để nói.

Cái hành động tự đánh lẫn nhau đó!

Đối với chuyện này Harry biểu thị vô cùng tán đồng đối với cách suy nghĩ của các chủng tộc đó.

Nhưng làm cho hắn quan tâm hơn chính là nếu bốn năm vạn năm trước thậm chí là lâu hơn về trước khi mà chưa thống nhất lại với nhau thì làm sao các Luyện Kim Thuật Sư vào thời điểm đó có thể chế tạo ra được một vật như Vĩnh Hằng Tinh Kim.

Phải biết rằng muốn luyện chế ra một cái kim loại hoàn toàn mới cần kỹ thuật và tài liệu quý giá như thế nào, căn bản không phải là nhân loại ở trong thời đại c·hiến t·ranh liên miên có thể chế tạo được!