Pháp Sư Harry Truyện

Chương 464: Trên Đường Đi



Chương 462 : Trên Đường Đi

Hiệu trưởng Albus trầm giọng giải thích : " Sở dĩ ta nói khổ cho những người trực tiếp xây dựng Tàng Bảo Thất lý do là bởi vì cái chỗ không gian này nằm sát ngay ở trên trung tâm Linh Mạch của Học viện chúng ta, mà Linh Mạch là cái gì, đó chính là nơi phun ra thiên địa nguyên tố cung cấp cho các Học sinh trong Học viện sử dụng để học tập và tu luyện, có thể nói đây là nơi có tầm quan trọng bậc nhất đối với Học viện, không thể xảy ra bất cứ một sự sai sót nào cả cho dù có là nhỏ nhất đi chăng nữa. Vì để tránh việc sử dụng Ma pháp sẽ ảnh hưởng đến quá trình lưu chuyển của thiên địa nguyên tố ở nơi này, cho nên là khi đã đào thông từ trên núi xuống dưới đây rồi, tất cả những người xây dựng đều không được dùng không được sử dụng Ma pháp nữa mà phải xây dựng mọi thứ bằng hai bàn tay của chính mình, từ việc cất phòng cho đến xây dựng lối đi đều là được làm thủ công! "

" Toàn bộ nơi này đều được xây dựng bằng thủ công không có sử dụng Ma pháp ư? "

Nghe được những lời Hiệu trưởng Albus nói Harry kinh ngạc hỏi.

" Đúng vậy! " Hiệu trưởng Albus gật đầu một cái, tiếp theo đó nói : " Toàn bộ kiến trúc và hơn tám nghìn căn phòng dùng để chứa báu vật ở bên dưới không gian Tàng Bảo Thất này đều là do các bậc tiền bối của chúng ta đã dùng sức lao động của bản thân để xây dựng nên, trong suốt quá trình đó không có sử dụng bất cứ một loại Ma pháp nào cả! "

" Tê! "

. Harry không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh, kh·iếp sợ kêu lên một tiếng.

Nếu như là ở trên mặt đất thì cũng thôi đi nhưng đây lại là ở dưới mặt đất, hắn rất khó mà tưởng tượng được một nơi rộng rãi phi thường đến mức có thể gọi là khổng lồ như thế này lại là do con người dùng hai bàn tay thủ công của bản thân để xây lên, không có sử dụng chút Ma pháp nào để trợ giúp.

Hơn nữa đây còn không phải là các công trình đơn giản mà là tám nghìn căn phòng ngầm nằm nối liền với nhau.

Đợi đã, Hiệu trưởng Albus vừa mới nói là ở đây từ một nghìn năm trước đã có tới tám nghìn căn phòng ngầm dùng để chứa báu vật?

Học viện chúng ta vào một nghìn năm trước đã giàu có đến mức độ có hàng nghìn vật phẩm quý giá cần cất giữ rồi sao?



Trong lúc đang chấn kinh đột nhiên trong đầu Harry lại xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái.

Hắn không nhịn được mà mở miệng hỏi thăm Hiệu trưởng Albus : " Tại sao Học viện của chúng ta từ một ngìn năm trước đã phải xây dựng nhiều căn phòng như vậy ở bên trong Tàng Bảo Thất này, không lẽ là vào lúc đó chúng ta đã có nhiều báu vật quý giá như vậy phải cất giữ rồi? "

" Cái này sao? " Đối diện với câu hỏi do Harry đưa ra Hiệu trưởng Albus hơi nhíu mày lên một chút rồi trả lời nói : " Không phải vậy đâu! Harry nói thật cho ngươi biết, theo như những gì ta biết, vào một nghìn năm trước khi mà Hiệu trưởng Goslim mới thành lập Học viện ở bên trong chỗ này những thứ có thể được gọi là báu vật quý giá đáng được cất giữ vào bên trong Tàng Bảo Thất tuy không ít nhưng tuyệt đối không đạt đến con số ngang với số phòng ở đây đâu! "

" Như vậy lý do tại sao mà Hiệu trưởng Goslim lại ra lệnh xây dựng nên Tàng Bảo Thất rộng lớn như thế này vào thời điểm đó, điều đó không phải là rất lãng phí tài nguyên hay sao? "

Harry lấy làm khó hiểu hỏi.

" Harry những lời ngươi nói là không chuẩn xác rồi! "

Nghe được lời hắn nói Hiệu trưởng Albus lắc đầu một cái nói : " Sở dĩ vào một nghìn năm trước Hiệu trưởng Goslim đã ra lệnh cho xây dựng một cái Tàng Bảo Thất có quy mô rộng lớn như thế này không phải là ông ấy có ý lãng phí tài nguyên, mà là bởi vì ông ấy có lý do riêng, như ta vừa nói với ngươi rồi, không gian Tàng Bảo Thất nằm sâu dưới lòng đất bên dưới Học viện chúng ta hơn một nghìn mét, ngay phía trên điểm tập trung Linh Mạch của Học viện, muốn xây dựng cái gì cũng chỉ có thể làm bằng tay chứ không thể sử dụng Ma pháp hỗ trợ, vì vậy cho nên nếu như mà khi mới xây dựng, người xây dựng muốn tiết kiệm công sức chỉ xây dựng có một ít thì sau này nếu muốn mở rộng phải tốn rất nhiều công sức và nhân lực để đào bới xây dựng thêm nữa, Hiệu trưởng Goslim của chúng ta chính vì nhìn ra điểm đó cho nên khi xây dựng đã ra lệnh cho người xây, tạo nên một cái Tàng Bảo Thất với quy mô thật to lớn, để có thể sử dụng được trong nhiều năm. Ngươi có hiểu không? "

" Ta hiểu rồi! Dựa theo lời nói của Hiệu trưởng ngài thì đại ý là khi ra lệnh xây dựng nên cái tòa Tàng Bảo Thất này Hiệu trưởng Goslim đã ôm theo suy nghĩ một lần vất vả đổi lấy nhiều năm an nhàn mà làm. Có phải vậy hay không? "

Harry nghe vậy gật đầu một cái, cách suy nghĩ của Hiệu trưởng Goslim bây giờ hắn đã hiểu được một phần nào.



" Đúng là như vậy! Khi mà xây dựng tòa Tàng Bảo Thất này thì Hiệu trưởng Goslim ông ấy thật đúng là đã có suy nghĩ vất vả một lần mà an nhàn nhiều năm! " Hiệu trưởng Albus tỏ vẻ tán đồng với lời nói của Harry đưa ra.

Chỉ có điều đang nói được một nửa thì ông ấy lại bất ngờ chuyển giọng : " Nhưng mà bao nhiêu đó cũng không có phải là tất cả lý do mà Hiệu trưởng Goslim ra lệnh cho xây dựng một tòa Tàng Bảo Thất với quy mô rộng lớn thế này, phía sau vẫn còn có một cái lý do thâm sâu hơn rất nhiều nữa kia kìa! "

" Phía sau Hiệu trưởng Goslim còn có một cái lý do thâm sâu hơn khi mà ra lệnh xây dựng tòa Tàng Bảo Thất có quy mô rộng rãi cỡ này, đó là gì vậy ạ? "

Harry nghe vậy lên tiếng hỏi.

" Lý do thứ hai mà Hiệu trưởng Goslim ra lệnh xây dựng tòa Tàng Bảo Thất với quy mô to lớn khổng lồ như thế này, đó chính là ông ấy muốn thông qua kích thích của các Hiệu trưởng thế hệ sau, để cho bọn họ ra sức phát huy tiềm lực của mình dẫn dắt Học viện của chúng ta ngày càng tiến lên đi về phía trước! "

Hiệu trưởng Albus giải thích cho Harry nghe :

" Harry ngươi có thể hiểu cái việc này giống như là một người giàu có sắp c·hết gọi những người thừa kế của mình tới để giao lại gia sản của bản thân cho bọn hắn vậy, mà cái gia sản được để lại đó chính là những cái căn nhà rộng lớn sang trọng vô cùng nhìn bề ngoài vô cùng hào hoa xa sỉ. Nhưng khi những người thừa kế đó hí hửng mở cửa ra để mà mà bên trong thì lại phát hiện bên trong trống rỗng không có vật gì đáng giá vậy, như vậy nếu như mà những người thừa kế căn nhà lớn đó không phải là kẻ vô dụng cũng không muốn bản thân mình bị những người bên cạnh cười là phá của, làm cả gia tài tan biến đi hết, thì phải ra sức kiếm thật nhiều, thật nhiều thứ quý giá về bổ sung vào chỗ trống của căn nhà đó! Hiệu trưởng Goslim cũng làm giống như vậy ông ấy cố tình xây dựng một tòa Tàng Bảo Thất cực kỳ rộng lớn để lại cho các đời Hiệu trưởng sau, chính là vì muốn cho bọn họ có động lực phát triển bản thân làm đầy nơi này! "

" Thì ra là như vậy! "

Harry nghe xong câu chuyện của Hiệu trưởng Albus kể không khỏi bội phục thủ đoạn của Hiệu trưởng Goslim, cách làm của ông ta như vậy đúng thật là có thể cho những người Hiệu trưởng sau này của Học viện một luồng động lực để tiến lên cạnh tranh với nhau.

" Hiệu trưởng Albus ta xin mạo muội hỏi ngài một câu, không biết có được không? "

Sau khi nghĩ xong bỗng Harry lại ngẩng đầu nhìn lên Hiệu trưởng Albus mà nói.



" Harry ngươi có chuyện gì thì cứ hỏi đi, không cần khách sáo với ta đâu! "

Hiệu trưởng Albus vung tay lên nói.

" Được! Như thế thì ta xin hỏi ngài là ở trong cuộc so tài tìm bảo vật về để lấp đầy tòa Tàng Bảo Thất khổng lồ này ngài đã đi được bao xa, tìm được bao nhiêu món rồi? "

Harry thấy Hiệu trưởng Albus đồng ý thì không khách sáo nữa, đem vấn đề nghi hoặc trong lòng ra để hỏi.

" Cái này sao? "

Nghe được câu hỏi Harry đưa ra hai hàng chân mày của Hiệu trưởng Albus nhíu lại thật chặt, tựa hồ giống như là không thể ngờ được Harry hắn vậy mà lại đưa ra câu hỏi như thế này vậy, trong nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Im lặng một lúc lâu đưa mắt nhìn Harry.

" Hiệu trưởng Albus câu hỏi của ta làm ngài khó chịu sao? Như thế thì cho ta xin lỗi, ngài không cần phải trả lời nó cũng được! "

Nhận thấy dấu hiệu bất ổn trên khuôn mặt của Hiệu trưởng Albus trong một cái khoảng khắc Harry lập tức lên tiếng nói.

" Không có gì! Câu hỏi của ngươi không có vấn đề gì, ta có thể trả lời cho ngươi được, chẳng qua là ngươi hỏi bất ngờ cho nên ta cần một chút thời gian để suy nghĩ thôi! "

Chỉ có điều khi mà lời nói của Harry vừa mới cất lên thì Hiệu trưởng Albus lại lên tiếng biểu thị không có việc gì.