Hiệu trưởng Albus lấy từ trong người ra một chiếc chìa khóa, cắm vào vị trí trung tâm dãy ổ khóa, khẽ vặn một cái.
" Lách cách, lách cách,....... "
Theo động tác của ông ta, chỉ thấy từ bên trong dãy ổ khóa vang lên từng tiếng âm thanh nhỏ bé, đó chính là tiếng linh kiện đang di chuyển, chỉ trong chốc lát những chiếc ổ khóa đã lần lượt được mở ra.
Nhưng cửa hầm vẫn chưa được có chút động tĩnh nào. Cho đến một lát sau, đột nhiên phía trên đó lại có hàng loạt tia sáng bắn ra.
Đám các tia sáng này cũng không có quá mãnh liệt khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng, mà lại vô cùng nhẹ nhàng, sau khi mà bọn chúng xuất hiện thì di chuyển đan xen với nhau tạo thành những cái ô vuông nhỏ, khoảng chừng ba bốn cen-ti-mét vô cùng đồng đều.
Harry hiếu kỳ đưa mắt nhìn xem thử thì phát hiện ra rằng bên trong mỗi một cái ô vuông như vậy có chứa một cái ký tự vừa giống với số thứ tự lại vừa như các con chữ viết, những cái ký tự này biến ảo liên tục vô cùng kỳ lạ.
" Harry ngươi không cần cảm thấy kỳ lạ, tấm bảng ký tự này cùng với những cái ổ khóa ban nãy đều là một phần hệ thống phòng ngự bảo vệ căn phòng này, nếu như có người muốn đi vào hầm đầu tiên phải dùng chìa khóa đặc chế mở ra ổ khóa, tiếp theo đó phải ghõ đúng mật mã trên tấm bảng. Nếu như không làm được thì sẽ khởi động tính năng tự động phòng ngự ở đây, lọt vào trong công kích của hệ thống! "
Nhận thấy vẻ nghi hoặc trong hai mắt Harry phát ra không cần hằn lên tiếng hỏi thăm, Hiệu trưởng Albus đã tự động lên tiếng giải thích nguồn gốc của tấm bảng.
Một bên nói một bên khác động tác của ông ta cũng không có một chút nào chậm chạp, đưa tay lên thuần thục ghõ vào những ký hiệu đang di chuyển trước mặt.
Tốc độ ngón tay của Hiệu trưởng Albus thật sự là nhanh chóng vô cùng, cho dù là Harry đang tập trung tinh thần nhìn vào tấm bảng trước mặt cũng không thể nào có thể thấy được ông ta đang ghõ vào ký tự nào.
Mà bản thân Harry cũng không có quan tâm đến điều đó, so với việc thấy được mật mã mà bản thân có lẽ sẽ không có cơ hội sử dụng, hắn càng để tâm đến thông tin ở bên trong câu nói Hiệu trưởng Albus đã nói hơn.
Tấm bảng này và các ổ khóa ở trên cửa hầm là một phần của hệ thống phòng ngự tự động của nơi này, chỉ cần ghõ sai mật mã là hệ thống phòng ngự sẽ được khởi động để t·ấn c·ông kẻ xâm nhập ngay?
Thật không ngờ ngoài hai cái lớp phòng ngự hắn đã thấy trên đường vào đây ra chỗ này vẫn còn có sự bảo vệ như vậy!
Thật đúng là lợi hại!
" Hiệu trưởng, không ngờ ở chỗ này còn có sự bảo vệ như thế này, thật sự là làm cho ta phải kinh ngạc. Sự phòng ngự của Tàng Bảo Thất quả thật là không có đơn giản một chút nào! " Harry nhìn vào Hiệu trưởng Albus cảm thán một tiếng.
" Đây là đương nhiên rồi! Tàng Bảo Thất này là nơi cất chứa bảo vật mà các vị tiền bối trong Học viện chúng ta đã cực khổ kiếm được ở trong thời gian hơn một nghìn năm qua, làm sao có thể sơ sót phòng ngự được, hai cái lớp phòng ngự ở bên ngoài mặc dù kín đáo nhưng cũng không thể nào đảm bảo có thể ngăn cản tất cả các đối tượng có ý đồ xấu với Tàng Bảo Thất này được, trên đời kỳ nhân dị sĩ có không ít một chút nào, chưa chắc trong đó không có người có thể vượt qua được chúng, vì như vậy cho nên là việc có thêm sự bảo vệ ở đây là việc tất nhiên! "
Hiệu trưởng Albus bình tĩnh mà nói : " Để ta nói cho ngươi biết, không chỉ có mỗi một mình căn hầm này mà các căn hầm khác ở trong nơi này cũng có hệ thống bảo vệ của riêng mình, không có một cái nào giống với cái nào cả! "
" Mỗi một căn hầm ở chỗ này đều có hệ thống phòng ngự của riêng mình? "
Harry nghe vậy kinh ngạc kêu lên một tiếng,
Đối với việc mỗi căn hầm ở trong Tàng Bảo Thất này đều có sự bảo vệ đặc biệt hắn tuy bất ngờ nhưng cũng không có kinh ngạc cho lắm, bởi vì giống như Hiệu trưởng Albus đã nói ở đây là nơi chứa tài sản, bảo vật đã tích lũy hơn một nghìn năm của Học viện, là một trong các nội tình quan trọng của Học viện, nơi này có thể có được sự bảo vệ xét ra cũng là chuyện đương nhiên.
Điều làm cho Harry thật sự bất ngờ là ở mỗi một căn hầm tại nơi này không chỉ có được bố trí bảo vệ, mà những cái lớp bảo vệ này không ngờ lại hoàn toàn khác với nhau, không có cái nào giống với cái nào.
Điều này sao có thể được chứ?
Tạm thời không nói đến việc khác, chỉ riêng việc số lượng những căn hầm ở đây thôi theo như lời Hiệu trưởng Albus đã nói lúc nãy là cũng phải hơn một vạn căn rồi, cho dù ở trong số đó các căn phòng có chứa báu vật chỉ chiếm có mấy nghìn thì đó cũng không phải một con số nhỏ nhoi gì, nếu không muốn nói là rất nhiều!
Trong trường hợp đó ai lại có thể bỏ công thiết kế cho mỗi căn phòng một cái hệ thống bảo vệ, không có cái nào trùng lặp với cái nào?
Thời gian và công sức, trí tuệ bỏ ra để thực hiện nó rõ ràng là không phải là chuyện mà một người có thể làm được a!
" Hiệu trưởng thật ra là ai đã xây dựng nên hệ thống phòng ngự cho những căn hầm ở nơi này, ngài có thể nói cho ta biết được hay không vậy? "
Nghĩ đến đây Harry không nhịn được nghi hoặc mà nhìn sang Hiệu trưởng Albus kêu lên một tiếng đặt ra câu hỏi.
" Xây dựng nên hệ thống phòng ngự ở cho những căn hầm ở đây không phải công việc mà một người có thể hoàn thành được! "
Đối diện với câu hỏi do Harry đưa ra Hiệu trưởng Albus trầm giọng nói một tiếng.
Tuy là câu nói của ông ta rất ngắn nhưng mà cũng đã đủ để cho Harry hiểu được một phần của vấn đề, hắn lại kêu lên một tiếng nói : " Hiệu trưởng ngài nói việc xây dựng nên các hệ thống phòng ngự riêng biệt cho các căn phòng ở đây không phải là do một người làm ra, như vậy có phải là có rất nhiều người đã cùng tham gia vào quá trình này không? "
" Không sai! Đúng là như thế đó! " Thấy Harry hiểu được ý tứ trong lời nói của bản thân, Hiệu trưởng Albus gật đầu một cái rồi nói : " Quả thật là có rất nhiều người đã góp công vào xây dựng nên các hệ thống phòng ngự cho các căn hầm chứa bảo vật ở nơi này, bọn họ không phải là ai khác mà chính là các vị tiền bối mà đã quyên góp bảo vật của bản thân vào trong Tàng Bảo Thất. Dựa theo nội dung quy tắc do Hiệu trưởng Goslim đặt ra khi xây dựng nơi này, thì những vị cường giả trong Học viện quyên góp một món bảo vật cho Học viện, cá nhân có quyền lợi được tự mình thiết kế phòng ngự bảo vệ cho thứ đó. Sở dĩ gọi là quyền lợi đó là bởi vì khi làm như vậy, cho thấy các vị cường giả đó vẫn có quyền làm chủ đối với bảo vật do mình quyên góp ra, nếu như mà các vị đó đổi ý, muốn lấy lại bảo vật của mình quyên góp ra Học viện sẽ không ngăn cản! "
" Như thế sao? "
Harry nghe vậy kêu lên một tiếng, hắn không thể ngờ được Hiệu trưởng Goslim lại rộng rãi đến như vậy, lại cho phép người đã quyên ra bảo vật có được quyền lấy lại bảo vật của mình đã quyên ra nếu muốn. Hắn bất giác hỏi thăm Hiệu trưởng Albus một câu : " Hiệu trưởng không biết là từ xưa đến nay đã có vị cường giả nào lấy lại vật mà mình đã quyên góp từ đây chưa? "
" Chưa từng! Tuy rằng luật lệ Hiệu trưởng Goslim đưa ra là như vậy nhưng mà từ khi Tàng Bảo Thất này được xây lên cho tới nay chưa từng có một người đã quyên góp bảo vật nào lấy lại bảo vật của mình đã bỏ ra cả! "
Hiệu trưởng Albus trầm giọng nói một câu.
Dừng lại một chút ông ta lại tiếp tục : " Những cái biện pháp bảo vệ mà những vị cường giả này bọn họ xây dựng nên chỉ càng ngày càng nhiều thêm, chứ chưa hề có ít đi một chút nào, đây cũng là may mắn của Học viện chúng ta! "
" Ừm! Ngài nói đúng Học viện chúng ta quả thật là rất là may mắn! "
Harry nghe vậy gật đầu một cái tán đồng với lời nói của Hiệu trưởng Albus.
Đúng như ông ta đã nói, việc mà không ai lấy lại vật mình đã quyên góp vào Tàng Bảo Thất trong hơn một nghìn năm qua, quả thật là một cái việc may mắn đối với Học viện Goslim, vì như vậy chứng tỏ từ trên xuống dưới Học viện của bọn họ rất là đoàn kết một lòng, đưa Học viện ngày một đi lên.