Việt Linh

Chương 14: Nhân Cảnh Luyện Thân



Chương 14: Nhân Cảnh Luyện Thân

Sáng hôm sau như thường lệ, Nguyễn Long dậy rất sớm để luyện tập. Hắn kinh ngạc vì những người nơi đây cũng dậy sớm không khác gì hắn. Khí trời khá lạnh nhưng phần lớn mọi người đều cởi trần đóng khố, chỉ thấy một đám trẻ con đang ngồi xếp bằng ngay ngắn. Phía trước là Mai An Long, ông cũng ngồi xếp bằng, mắt quan sát từng khuôn mặt non nớt đang đỏ bừng lên vì lạnh.

"Xua tan tạp niệm, hít vào ... dừng lại ... thở ra ... dừng lại ... hít vào ... Không được ngủ". Tiếng của ông trầm ấm theo nhịp điệu vang lên, với tiết trời như thế này muốn không ngủ cũng khó.

Phía bên kia, một nhóm khác lớn hơn cũng ngồi xếp bằng, Mai An Tiêm đang đi đi lại lại xung quanh.

"Tích tụ khí vùng Quan Nguyên, tập trung sức mạnh toàn thân, đạt cực hạn... Từ từ toả khí khắp toàn thân, cảm nhận chân khí đi khắp cơ thể. Lặp lại lần nữa".

"Tập trung tư tưởng, tạo khí hoàn, xoay tròn từ trái sang phải .... Bắt đầu lại".

Nguyễn Long thích thú ngắm nhìn, đây rõ ràng là một lớp học luyện khí, những đứa nhỏ đang tập hít thở, còn nhóm lớn hơn đã bắt đầu vận khí. Tuy không hiểu cách vận hành như Mai An Tiêm nói nhưng điểm khởi đầu thì Nguyễn Long biết, đây là phương pháp hít thở bốn thì.

Bốn thì có nghĩa là bốn giai đoạn. Giai đoạn đầu là hít vào từ từ, nhẹ nhàng bằng mũi, hít sâu hết mức có thể cách êm dịu và phình bụng ra để không khí đi vào khoang bụng, ta thường nghe nói "khí tụ đan điền" chính là ám chỉ giai đoạn này.

Giai đoạn thứ hai là nín thở giữ hơi, thời gian nín thở phải bằng thời gian khi hít vào.



Giai đoạn thứ ba là thở ra từ từ, êm nhẹ hết mức có thể như giai đoạn một với cùng thời gian và bụng thót vào tối đa để tống hết khí ra ngoài.

Giai đoạn bốn là nín thở tương tự như giai đoạn hai. Trong toàn bộ quá trình cơ bắp phải thả lỏng, nét mặt phải bình thản an nhiên.

Nói thì dễ nhưng lúc mới tập lại cực kỳ khó, phải canh thời gian cho đều nhau ở mỗi thì, có thể đếm nhẩm trong lòng nhưng cũng phải phân chia sao cho thích hợp. Nếu thời gian hít thở quá dài thì khi nín thở sẽ rất khó khăn, còn nếu quá ngắn lại khó có thể hít vào cách êm dịu mà đạt mức tối đa. Nhưng bù lại nếu làm được sẽ giúp cho cơ thể khoẻ mạnh, tống hết khí độc ra ngoài, chống lại bệnh tật.

Ngoài hai nhóm trẻ con được Mai An Tiêm và Mai An Long hướng dẫn luyện khí thì những người khác cũng tự tìm cho mình một chỗ ngồi và dường như cũng luyện khí. Chỉ thấy từ lỗ mũi Mai Thúc Loan có hai luồng khói trắng phun ra nuốt vào, bên phía Mai Ngọc Long thì mồ hôi ướt đẫm dù khí trời khá lạnh. Trần Tuân thì có một làn sương trắng lượn lờ quanh thân. Nói chung là mỗi người mỗi kiểu.

Sau khi quan sát hồi lâu thì Nguyễn Long cũng bắt đầu bài tập của mình. Chọn một khoảng trống xa xa và khởi động. Tiếp đó là những bài tập thể lực, chủ yếu là hít đất và bật cóc tại chỗ. Những âm thanh hắn tạo ra thu hút sự chú ý của mọi người, một số người vẻ mặt khó chịu quay đầu nhìn hắn. Nguyễn Long không hề hay biết cứ hăng say tập luyện, hắn đã chuyển qua giai đoạn luyện quyền, ban đầu chậm rãi rồi nhanh dần. Lúc này mọi người đều đã mở mắt quan sát hắn. Mai An Tiêm và Mai An Long cũng cho dừng lớp học lại.

Chỉ thấy quyền pháp của hắn liên miên bất tuyệt không có điểm dừng, hết xoay trái lại xoay phải, hết đỡ gạt lại đấm đá. Mỗi đòn thế đều vững vàng đẹp mắt. Đây là thành quả của nhiều tháng miệt mài luyện tập nơi núi cao rừng thẳm. Thực ra chúng là những bài quyền cơ bản của hai môn võ Teawondo và Vovinam mà hắn từng học, cộng với thế t·ấn c·ông một số loài thú được hắn kết hợp chế biến thành. Nếu để ý kỹ thì chỉ có vài động tác nhưng được sử dụng cách xảo diệu với nhiều góc độ khác nhau và tốc độ nhanh chóng nên nhìn khá có uy lực.

Bất tri bất giác mọi người đã tụ tập thành một vòng tròn quan sát hắn. Mai An Tiêm và Mai An Long đôi mắt sáng lên, quay đầu nhìn nhau. Nguyễn Long lúc này đã nhận ra sự có mặt của bọn họ nhưng cũng không chú ý.

Sau một cú đá vồng cầu, hắn xoay người đưa chân quét đất rồi lập tức chống tay, búng hai chân lên song song theo tư thế cắt kéo đồng thời bẻ ngoặc thân hình lộn ngược trở lại đứng vững vàng trên mặt đất trong khi nhịp thở vẫn hoàn toàn ổn định.



Bên ngoài mọi người hoan hô rần trời. Lần đầu tiên họ nhìn thấy những tư thế đẹp mắt như vậy. Nếu nói về sức mạnh hay tốc độ, Nguyễn Long có xách dép cũng không theo kịp bọn họ. Nhưng bọn họ cũng chỉ biết dùng man lực để xông lên cận thân vật lộn cùng thú dữ chứ nào có những kỹ xảo nhảy nhót như Nguyễn Long.

Mai An Tiêm và Mai An Long ra hiệu cho mọi người ổn định rồi kéo riêng Nguyễn Long ra một góc.

"Những tư thế ngài sử dụng vừa rồi là gì?"

"Đây là võ thuật, dùng để rèn luyện kỹ năng phản xạ". Nói rồi Nguyễn Long giảng giải một số động tác cho hai ông.

"Thật là lợi hại" càng nghe Mai An Long càng thích thú, "nếu kết hợp chúng cùng linh khí trong chiến đấu thật là làm ít công to".

"Linh khí?" Nguyễn Long vờ như giật mình hỏi lại, dĩ nhiên hắn thừa sức biết linh khí là thứ gì, trong các tiểu thuyết tiên hiệp có đầy.

Mai An Tiêm ngạc nhiên, ông nhớ lại từ lúc gặp mặt đến giờ không hề cảm nhận được linh khí ba động của Nguyễn Long, cứ ngỡ hắn có bí quyết che giấu, không ngờ lại không biết thật. Tuy nghĩ thế nhưng ông cũng giảng giải:

"Linh khí là luồng khí tồn tại trong trời đất vạn vật. Thiên linh khí có trong không khí chúng ta hít thở, địa linh khí có trong đại địa đất đai, ngũ hành linh khí có trong ngũ hành kim, mộc, thủy, hoả, thổ. Chúng ta chính là hấp thu thiên linh khí trong hơi thở, tuy nhiên chúng lại bị pha lẫn nhiều thứ tạp chất, cần phải trải qua quá trình thanh lọc tích góp từng chút mới thật sự trở thành linh khí rèn luyện thân thể, nâng cao tu vi".



"Tu vi?" Nguyễn Long không ngờ nơi đây lại có những từ ngữ tu chân trong tiên hiệp.

"Tu vi là cấp độ cảnh giới của một người tu luyện được, nói một cách đơn giản là người có nhiều linh khí rèn luyện thân thể dẫn đến sự biến đổi về chất thì coi như tăng cấp độ tu vi" Mai An Long tiếp lời.

"Có bao nhiêu cảnh giới tu vi, cao nhất là cảnh giới nào?" Nguyễn Long hưng phấn hỏi.

Mai An Tiêm thầm bĩu môi, ngay cả cảnh giới thấp nhất còn chưa đến mà đã hỏi cảnh giới cao nhất, dù vậy ông vẫn trả lời:

"Ta cũng không biết cuối cùng có bao nhiêu cảnh giới, đại đạo mênh mông nhưng thấp nhất chính là Nhân Cảnh Luyện Thân".

"Nhân cảnh? Nói vậy là có Địa Cảnh và Thiên Cảnh?"

"Đúng vậy, trên Nhân Cảnh là Địa Cảnh Luyện Tạng và Thiên Cảnh Luyện Kinh". Nói đoạn, ông nâng tay lên một đoàn ánh sáng xanh xuất hiện, ông vung tay, ánh sáng đâm thẳng vào vách núi, một tiếng ầm vang lên, vách núi vẫn y nguyên nhưng cây cối trên đó rơi rụng lả tả.

"Đây là Thiên Cảnh" Mai An Tiêm nhàn nhạt nhìn Nguyễn Long, ánh mắt như muốn nói dù ngươi là thủ lĩnh bách tộc hay thiên tộc gì đi nữa nhưng ta vẫn là Thiên Cảnh nha, đừng có nhờn.

Trong khi đó, Nguyễn Long lại kinh ngạc thầm nhủ: "yếu như vậy, trong tiểu thuyết chỉ một cái búng tay có thể phá núi đoạn sông mà đây chỉ đánh gãy vài cái cây" dĩ nhiên hắn không nói ra miệng.

Thực ra, hắn không biết rằng địa cầu từng được tế luyện lại một lần. Năm đó xảy ra một cuộc chiến kinh thiên động địa, đánh đến băng thiên địa liệt, sinh linh đồ thán. Trái đất gần như b·ị đ·ánh đến nứt vỡ. Các vị đại năng khi đó bèn hợp sức chữa trị, gia cố trái đất chắc chắn và mở rộng không gian làm cho nó to lớn hơn xưa kia nhiều lần. Nguyễn Long từng kinh ngạc diện tích của trái đất khi so sánh tỉ lệ trên Lạc Đồ là vì thế. Địa cầu giờ đây cực kỳ chắc chắn dù các vị đại năng năm xưa hiện tại muốn phá hủy nó cũng là cả một vấn đề. Mai Tiêm An một chưởng đập nát bấy cây cối trên núi đã là rất giỏi rồi. Chỉ tiếc là hắn không biết.