Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 58



Tôi lái xe ra khỏi khu chung cư, cứ lái về phía trước mà không suy tính gì, khoảng chừng 10 phút sau, tôi rẽ vào lề đường, dừng xe xuống mua một bao thuốc lá. Thật ra tôi không muốn hút lắm, chỉ là vào những lúc như thế này, hình như trên TV người ta đều muốn hút thuốc. Không có thuốc Trung Nam Hải, Marlboro đã bị bán hết, tôi mua một hộp 555. Nghĩ cũng đúng, trên đời có rất nhiều điều trùng hợp. Ngày xưa trước đêm tôi gây gổ với bố, tôi cũng hút loại này. Có lẽ do ông trời đang phát tín hiệu cho tôi, rằng những gì tôi làm tiếp theo sẽ vẫn chỉ là một trò chơi ấu trĩ và nguy hiểm, nhưng lúc đó tôi không nghĩ vậy.

Sau này, thỉnh thoảng tôi về Trung Quốc, sẽ có vài người bạn đến chơi và mang 555, lần nào tôi cũng nói tôi không biết hút, hoặc nói mình đang tập cai. Tôi có hơi kiêng kị nó.

Trong khói thuốc, trong cơn choáng váng do lâu ngày ngừng hút thuốc lá, tôi bắt đầu củng cố thêm quyết định của mình. Tôi không thể diễn đạt chi tiết ở đây vì những suy nghĩ đó quá phức tạp và dài dòng, và chúng cũng không phải là những gì tôi muốn phản ánh trong hồi ức này.

Kế hoạch của tôi thật bạo dạn và tuyệt mỹ trong mắt tôi. Tôi hơi lo lắng rằng những suy nghĩ này vẫn mang một chút rủi ro nào đó. Thế nhưng tôi tự nhủ rằng chân đất không sợ bẩn giày, hơn nữa, lẽ nào ngươi còn hy vọng một ngày nào đó trong tương lai sẽ nối lại tình cha con ấy sao? Trên thế giới này, dũng cảm sợ no, nhút nhát sợ đói; không có thuốc độc, không có vĩ nhân... Tôi nán lại những câu thoại thường xuyên xuất hiện trong các bộ phim truyền hình này và dần dần can đảm hơn gấp bội.

Sau này, tôi cũng nghĩ qua, xem liệu những gì tôi đã làm rốt cuộc có phải vì tôi trời sinh đã là một kẻ nham hiểm, hay vì thời niên thiếu tôi đã xem quá nhiều những thể loại phim như "Người trong giang hồ" hay "At the Threshold of An Era" và vô tình bắt chước theo? Tôi nghĩ, nói một cách khách quan, có lẽ là cả hai. Vì vậy, thảm kịch tương tự như của tôi sẽ luôn xảy ra ở nơi khác. Khi định hướng đạo đức của xã hội lệch lạc, những chuyện như vậy không phải là bất hạnh của riêng tôi.

Tôi phiêu trong làn khói cho đến khi một chiếc mô tô của cảnh sát giao thông dừng lại bên cạnh, có anh cảnh sát đập kính nhắc nhở: "Không được đỗ xe."

Tôi hạ cửa kính xuống và cười với anh ấy. Tuy tôi không soi gương, nhưng lúc đó tôi cảm giác nụ cười của tôi hẳn là rất sâu sắc và mang ngụ ý sâu xa (nếu bây giờ nhìn lại, chắc sẽ thấy đần lắm). Tôi khởi động xe, cảm giác như hồn mình đang trôi dạt vào một không gian mới, và tôi luôn chết chìm ở trong trạng thái ấy kể từ ngày hôm đó trở về sau, như đôi chân không có cảm giác chạm đất khi bước bộ.

Tôi gọi cho mẹ và bạn trai, nụ cười và tình yêu của họ dường như đã kéo tôi trở về thực tại, nhưng khát vọng trong thâm tâm chỉ cho phép tôi lưu lại hiện thực trong một khoảng thời gian quá ngắn, rồi lại trôi nổi lên không trung. Không biết lúc đó, hai người từng yêu tôi có cảm nhận được sự thay đổi trong tâm hồn tôi hay không, cho dù những thay đổi đó chỉ xảy ra trong vài giờ ngắn ngủi, tôi cũng không biết Thẩm Phương cảm thấy thế nào khi chị nhìn thấy tôi như vậy sau bữa ăn? Dù diễn biến sự thay đổi trong tâm của tôi xảy ra ngay trước mắt chị.

Buổi tối, cô Ninh và người yêu cô làm chủ nhà, mời gia đình chúng tôi đến một bữa tối xa hoa trong một tòa nhà chọc trời trên con đường khét tiếng thế giới ở Thượng Hải, một là để đoàn tụ với mẹ tôi, hai là để chúc mừng chuyện tôi đính hôn. Trong bữa tiệc, lối sống rượu đầy chén đống của cô Ninh khiến tôi ngưỡng mộ không thôi. Tôi nghĩ, sự khác biệt giữa người với người đúng là lớn như vậy. Tôi phô ra sự khôn khéo của mình, học hỏi được vô vàn các tập tục và bí kíp của giới thượng lưu Thượng Hải từ người tình của cô Ninh, tôi cũng thử gặng hỏi về những tin tức có liên quan đến mặt tài chính.

Người yêu của cô Ninh như không cảm giác được gì, hình như chú ấy còn rất thích tôi, thấy tôi còn trẻ tuổi mà có những suy nghĩ và hiểu biết không tồi, nên chú ấy nói rất nhiều, hơn nữa còn nói những lời khen có cánh trước mặt mẹ tôi. Vốn dĩ tôi không nghĩ mình là người có xu hướng xu nịnh, nhưng từ sau đêm đó, mẹ và bạn trai thường nói tôi rất biết nói chuyện. Đối với chuyện này, họ chỉ đơn giản và vui vẻ cho rằng đó là sự cải thiện tuyệt vời trong quá trình tôi đi du học.

Khi bước ra khỏi nhà hàng, tôi đứng ngoài cửa, nhìn những tòa nhà có ánh đèn rực rỡ phía bên kia sông, thấy tòa tháp mà hôm sáng tôi vừa mới leo lên. Tôi nghĩ, vùng đất cách hơn mười năm trước đây còn là một vùng đất hoang vu bị người ta khinh bỉ, nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã biến thành một danh lam thắng cảnh mà ai ai cũng khao khát một lần đến xem, thật ra trên đời này không có gì là có thể hay không thể, chỉ cần bạn dám nghĩ dám làm, mọi thứ đều trở nên có thể.

Tôi đang hăng hái cảm khái thì cô Ninh đến vỗ vai tôi và nói: "Ngày mai hẹn Thẩm Phương đi, cô muốn gặp con bé quá." Tôi đơ ra, đang nghĩ nên từ chối thế nào thì mẹ tôi lại đến: "Phải, phải, thế nào cũng phải cảm ơn người ta." Cô Ninh tiếp lời: "Nếu con bé không nể mặt cháu thì để cô mời, dù sao cô cũng chơi với bác con bé từ nhỏ mà." Tôi nhìn vẻ mặt bình tĩnh và thoải mái của cô Ninh mà trong lòng không muốn khéo léo từ chối người phụ nữ giàu có đã quen nhìn cảnh chiến trường này, hơn nữa, tôi cũng không muốn cô Ninh thấy trò đùa của tôi, bản thân đã tâng bốc Thẩm Phương đến nỗi ai cũng nghe quen, thế mà chỉ hẹn ra ăn một bữa cơm cũng không làm được. Tôi chỉ đành nói: "Để cháu thử xem, nghe nói có nhiều người hẹn chị ấy lắm, cũng không biết ngày mai có đủ thời gian hẹn chị ấy không."

Tôi ngồi ở hàng ghế sau xe, nhìn chiếc xe rời khỏi những tòa nhà cổ kính và di chuyển lên đường trên cao. Tôi đột nhiên cảm thấy như thể mình vẫn đang ở London, cũng không biết tại sao, lẽ nào là do những phong cách kiến trúc quen mắt hay do những toà nhà nhìn ra muôn vàn con phố chật hẹp mà đông đúc? Loại ảo tưởng về thời gian và không gian xen kẽ này xảy ra sau khi tôi ra nước ngoài, có lúc ở London, tôi nghĩ về Thượng Hải chỉ vì bắt gặp dòng sông chảy qua thành phố, cho đến bây giờ, có hôm ra ngoài chạy bộ vào sáng sớm, ngoài trời là màn sương mù dày đặc, tôi ngửi vị không khí mà láng máng phát giác mùi bình minh quê hương tôi, ngay tức khắc, trong lòng dấy lên sự chua xót khổ sở.

Trở lại khách sạn, tôi dựa vào thành giường và bắt đầu nghĩ về Thẩm Phương. Lúc đó, không biết có phải tôi đã thực sự giao nộp linh hồn của mình hay không, vì tôi không hề thấy ăn năn áy náy một cách sâu sắc gì khi nghĩ về chị. Tôi chỉ cảm thấy rất vướng tay chân, tôi sợ chị giận tôi, không hẹn chị đi được. Mẹ giục tôi gọi cho chị, nói rằng để muộn sẽ bất lịch sự. Qua nhiều lần thúc giục, tôi mất kiên nhẫn, nói: "Người ta bận lắm, làm gì dễ hẹn thế."

Mẹ thấy thái độ tôi không tốt, bắt đầu tức tối và nghiêm giọng nói: "Chúng ta cứ thể hiện thành ý, thế mới lễ phép. Cô ấy không đồng ý thì nói sau, nhưng lễ nghĩa thì phải làm cho tròn. Đừng để người ta nghĩ con có lợi xong không thể hiện chút thành ý nào. Hơn nữa, chỉ là ăn một bữa thôi mà, người yêu cô Ninh đến cả XXX cũng chốt được bữa hẹn, cô ấy mới chỉ là một cô gái trẻ, là hậu bối, làm gì quý hoá như con nghĩ..."

Tôi thực sự không còn gì để biện hộ nữa, lấy điện thoại ra lướt đến số của Thẩm Phương, đưa cho mẹ: "Mẹ muốn gọi thì gọi." Mẹ cầm lấy: "Gọi thì gọi".

Tôi nhìn mẹ ngồi bên giường bắt đầu gọi đi mà trong lòng thấp thỏm không thôi.

Hy vọng tốt nhất là Thẩm Phương đã tắt điện thoại hoặc không nhận, không thì tìm một lý do từ chối mẹ tôi.

Tôi thực sự rất sợ, tôi không muốn để Thẩm Phương ngồi chung bàn với mẹ và thậm chí là bạn trai tôi. Trong đầu ngay tức khắc nhớ lại khuôn mặt của Thẩm Phương dưới thân tôi đêm đó, dường như tiếng thở gấp của chị vẫn văng vẳng bên tai tôi. Tôi hận không thể đập đầu vào tường chết ngay đi, làm sao sống nổi nữa đây!

Nối máy thành công. Tôi nghe mẹ tôi vô cùng kính cẩn gọi Thẩm Phương là "T Tổng", tôi lại bắt đầu thấy đau nhói trong tim vì sự hạ mình của mẹ tôi. Tôi nghĩ thà mình chết đi cho rồi, tôi đúng là thứ đáng thất vọng.

Tôi không nhớ nội dung chuyện trò giữa hai người họ nữa, có lẽ do lúc đó tôi lo lắng quá, chỉ nhớ mẹ đã nói qua điện thoại rằng: "Vậy được, lúc đó cô sẽ bảo Cảnh Minh đến đón." Sau đó, cúp máy. Chiếc khăn giấy mà tôi nắm trong tay đã trở thành những mảnh vụn rơi rải rác trên ga trải giường.

Tôi giả vờ tỏ ra như không có gì, hỏi: "Mẹ có hẹn được không?" Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi: "Tất nhiên rồi. Cô gái ấy ăn nói rất lễ phép, không kiêu ngạo chút nào cả." Lúc đó não tôi ong ong không nghĩ được bất cứ thứ gì. Sau đó, mẹ tôi lại gọi cho cô Ninh, thảo luận xem nên đi ăn nhà hàng nào, cần chuẩn bị bao nhiêu tiền, liệu cô Ninh có mang rượu không... Tôi nghe bạn trai hỏi tôi, chúng ta nên mặc quần áo gì, có phải ở nước ngoài người ta đều mặc lễ phục không... Tôi há miệng hờ hững như một đứa thiểu năng không thốt ra được lời nào, một lúc sau mới nói: "Em đi vệ sinh." Tôi bước vào phòng vệ sinh, run cầm cập đóng cửa lại, nghe thấy bên ngoài mẹ tôi đang than phiền oán trách với bạn trai tôi: "Con xem cái nết của nó, chúng ta đều chỉ muốn tốt cho nó thôi..." Bạn trai vội vàng an ủi: "Mẹ hiểu tính em ấy mà, điểm này của em ấy cũng rất giống mẹ, đều là người rất đàng hoàng, không muốn luồn lách cửa sau..." Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống nền nhà, ra sức giựt tóc mình, nghĩ, mẹ khiếp, mình đúng là một đứa khốn nạn, tại sao mọi người không nhìn ra tôi chính là một đứa khốn nạn cơ chứ.

Đêm đó, tôi gần như mất ngủ cả đêm. Tôi không nghĩ về cảm nhận của Thẩm Phương, cũng không biết lo lắng cái gì. Phải làm thế nào nếu họ phát hiện ra manh mối đây? Phải làm thế nào nếu như Thẩm Phương làm ầm ĩ lên nếu thấy bạn trai tôi đây? Tôi lại nghĩ, nếu như cô Ninh biết về những chuyện xấu hổ này của tôi, chắc hẳn tôi sẽ biến thành trò cười và chủ đề bàn tán trong một thời gian rất dài. Nếu như mẹ tôi biết tôi là song tính, mẹ sẽ buồn biết bao, mất mặt biết mấy, làm sao sau này bà có thể vác mặt ra đường đây? Nếu như bạn trai biết tôi đã làm chuyện đó với một người con gái, anh ấy sẽ thấy tôi buồn nôn đến chừng nào, chắc chắc sẽ bóp tôi đến chết.

Tôi nghĩ, thôi rồi, chết là cái chắc, ngày mai ăn xong nhất định sẽ phải gieo mình xuống sông Hoàng Phố tự vẫn.

Chết tiệt, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay thì tôi đã học bơi rồi.

Tôi quay cuồng trong những tưởng tượng đau đớn về việc bị ngạt nước hay ngạt thở, nghĩ ngợi chưa được bao lâu thì trời bừng sáng.

Ngày hôm đó thực sự rất dài. Tôi nhìn vào tờ lịch và nghĩ, ôi, vào ngày này năm sau, liệu có còn ai tưởng niệm đến tôi không... Nghĩ lại, chắc chắn là có người nghĩ tới, chỉ sợ chắc là họ nhớ với tâm trạng buồn nôn và chế nhạo. Năm vận hạn, đúng là làm gì cũng xui xẻo! Đãng nhẽ tôi nên nghe lời khuyên mặc quần xi-líp đỏ nhảy lòng vòng nếu biết sớm chuyện này sẽ xảy ra.

Buổi chiều, mẹ tôi và cô Ninh hẹn nhau đi mua quà cho Thẩm Phương và dặn tôi và bạn trai đi đón Thẩm Phương. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu tôi đi đón chị cùng bạn trai, có lẽ đến cả việc nhảy sông cũng bất thành, chắc là sẽ biến thành án mạng hoặc tai nạn xe cộ, một xe ba mạng. Mỗi tôi nghẻo cũng không sao, tôi đã có chuẩn bị, nhưng bạn trai và Thẩm Phương đều vô tội. Nếu bạn trai tôi giết Thẩm Phương, sau đó vệ sĩ của Thẩm Phương giết bạn trai tôi, chỉ còn lại tôi vẫn sống, chẳng thà tôi cũng đi theo họ còn hơn, để tránh bị chết chìm trong nước bọt dư luận. Tôi nghĩ, rồi nói với bạn trai, anh cứ vào khách sạn đợi trước đi, thu xếp và kiểm tra một chút, đừng để xảy ra sai sót gì. Bạn trai ngây thơ tin lời tôi nói: "Đúng là em yêu chu đáo, sau này nhất định sẽ làm nên việc lớn." Tôi nói linh tinh gì đó rồi đến thế chỗ. Thấy bạn trai ra ngoài, tôi đột nhiên gọi anh lại và nói: "Em yêu anh." Tôi nghĩ, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi nói điều này với anh ấy. Bạn trai nghe vậy, mỉm cười và bước đến, rất dịu dàng hôn tôi và nói: "Anh cũng yêu em." Lúc đó tôi vô cùng muốn khóc. Đến tận bây giờ tôi vẫn không được nghe lại lời này nữa.

Tôi không thể không ôm một tinh thần coi cái chết nhẹ tựa lông hồng mà lái xe đến biệt thự của Thẩm Phương. Trên đường đi, tôi chợt nhớ ra rằng vẫn còn một khoản tiền trong ngân hàng tại Anh. Tôi vội dừng xe lại, lấy bút ra viết lên mảnh giấy, ngân hàng HSBC... bảng, mật khẩu.... Tôi nghĩ, nếu có chuyện gì xảy ra, họ có thể rút tiền khi thấy thẻ ngân hàng tôi để ở khách sạn. Viết xong, tôi lại viết bên lề, Mẹ ơi, con xin lỗi. Lúc đó, tôi đã bật khóc rất nhiều.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ sự việc không nghiêm trọng như ban đầu tôi lo sợ. Ít ra không ai cần phải chết. Tuy nhiên, có lẽ là do lương tâm cắn rứt, lúc đó tôi đúng là loại tra nam tiện nữ. Chưa kể tôi đã làm bại hoại nghiêm trọng các chuẩn mực và đạo đức xã hội, nghiêm trọng hơn nữa là còn ngoại tình với một người phụ nữ.

Khi đến bên ngoài nhà Thẩm Phương, tôi gọi cho Thẩm Phương. Trong thời gian chờ đợi, tôi luôn lo lắng nhìn xung quanh, vô cùng lo sợ sẽ nhìn thấy anh trai hoặc người hầu của Thẩm Phương. Sau khi chờ đợi rất lâu, chị mới xuất hiện với chiếc váy lụa sẫm màu, vòng cổ bằng ngọc trai, khoác trên mình chiếc khăn lụa đơn giản, xách một chiếc túi nhỏ, mái tóc xõa thẳng xuống. Tôi nhìn chị đến gần, bộ váy đó thật sự rất đẹp, không có hoạ tiết hoa lá phức tạp, chỉ có một chút ở góc váy, bên ngắn bên dài, nhẹ nhàng tung bay theo nhịp bước chị đi. Đôi hoa tai của chị thấp thoáng qua mái tóc dài. Tôi lại nhìn đến khuôn mặt chị, điềm tĩnh, duyên dáng, xinh đẹp.

Cảm giác hòa hợp tuyệt vời này khiến tôi đột nhiên quên đi nỗi sợ về cái chết. Tôi thậm chí còn quay lại mỉm cười và nói với chị khi chị lên xe: "Hôm nay chị thật đẹp!"

Thẩm Phương không tiếp lời tôi ngay, chỉ nhìn tôi, qua một lúc lâu sau mới nói: "Mẹ em hẹn chị,..." còn chưa nói xong, chị quay mặt đi và không nói gì nữa. Tôi lắng nghe trái tim đang loạn nhịp, lại bắt đầu lo lắng trở lại. Có vẻ như điều hòa trong xe không còn tác dụng nữa, tôi bắt đầu đổ mồ hôi ở lòng bàn tay và lưng. Tôi nghĩ, hay cứ nói thẳng đi, kẻo mọi người đánh nhau cãi nhau ngươi chết ta sống. Tôi nói: "À, mẹ em, và... bạn trai em đều rất quý mến chị. Cô Ninh nữa, cô ấy nói ngày xưa từng sống cùng đại viện với gia đình chị, nên muốn gặp chị."

Thẩm Phương rời mắt khỏi cửa sổ xe, thay vào đó chị nhìn thẳng vào tôi. Tôi và chị nhìn nhau một lúc, rồi tôi vội vàng cúi đầu xuống, ánh mắt của chị khiến tôi đau lòng, khiến tôi xấu hổ. Tôi nghĩ rồi nói: "Nếu chị không muốn đi thì đừng đi, bọn họ đều biết chị rất bận..." Còn chưa nói xong, Thẩm Phương đã lạnh lùng tiếp lời: "Ừm, không phải họ muốn gặp sao, cứ đi cũng được." Tôi vội nói: "Chị đừng giận, bọn họ, bọn họ chỉ là muốn cảm ơn chị thôi." ngừng lại một lúc, lại the thé nói: "Bọn họ không biết gì cả... em xin lỗi..."

Thẩm Phương yên lặng một lúc lâu, rồi nói: "Đã biết... đi thôi."

Tôi thấy mình như một cương thi sắp bị lôi ra hành quyết, trong đầu hầu như không còn chút ý thức nào, cũng không hề nghĩ đến điều gì. Tôi chỉ nghĩ tại sao mình lại có thể làm ra loại chuyện này? Thẩm Phương là một người rất tốt, bạn trai cũng là một người rất tốt, vậy mà tôi đã khiến hai người tốt như họ phải buồn nôn.

Đến nhà hàng do cô Ninh lựa chọn kỹ càng. Tôi và Thẩm Phương xuất hiện trong phòng riêng. Nhìn thấy Thẩm Phương, mẹ và bạn trai tôi đồng loạt đứng lên, mẹ tôi như chạy lon ton đến bắt tay Thẩm Phương. Tôi nhìn thấy nụ cười hài lòng cố ý nịnh hót trên khuôn mặt mẹ, giọt mắt ập đến hốc mắt tôi như sắp trào ra, tôi bước tới trước giữ lấy mẹ, run rẩy nói: "Mẹ,..." Nhưng đằng kia, Thẩm Phương lại rất dịu dàng cười nói: "Cháu chào cô." Tôi liếc nhìn Thẩm Phương, chị không nhìn tôi, tôi cảm thấy hơi có lỗi với chị.

Thẩm Phương được mời ngồi vào ghế cùng cô Ninh. Mẹ tôi gọi món. Tôi kính cẩn đưa thực đơn qua, nói: "Thẩm Tổng, chị xem có món nào vừa miệng không." Thẩm Phương cười, lật qua vài trang, nói: "Cháu đã lâu chưa về Trung Quốc, nhìn lạ quá, đọc cũng không hiểu, cô chọn món đi ạ." Thẩm Phương đưa thực đơn cho mẹ tôi, mẹ tôi lại chuyển cho cô Ninh, cô Ninh nói: "Được rồi, cô làm thay, Thẩm Phương, cháu có kiêng kị món nào không? "

Thẩm Phương cười và nói: "Cháu dị ứng với hải sản, ngoài ra cái gì cháu cũng ăn được."

Nghe xong điều này, trái tim tôi chợt lỗi một nhịp. Tôi lại cảm thấy muốn khóc, cảm thấy bản thân đúng là không phải con người, tôi đã gặp được Thẩm Phương, chị là người tốt như vậy. Bởi vì, tôi nhớ rằng khi ở Anh, Thẩm Phương đã đưa tôi đến một nhà hàng, chị gọi nửa tá hàu, sau đó đưa cho tôi một ít, nói với tôi, đây là hàu sống, em thử đi. Lúc đó tôi còn cười nói, khiếp thật, đây là hàu sống trong truyền thuyết đó sao, nhìn thật bẩn, này, thật sự phải uống rượu trắng và sâm panh sao?

Với cảm giác tội lỗi trong lòng, tôi nhìn họ trò chuyện thật vui vẻ. Chủ yếu là cô Ninh và Thẩm Phương nói nhiều, huống chi, bọn họ càng nói chuyện càng hợp ý. Nếu giữa tôi và Thẩm Phương không xảy ra chuyện gì thì tuyệt biết mấy, chắc hẳn bây giờ bầu không khí đã tuyệt vời hơn rất nhiều.

Tôi đang ngơ ra thì bồi bàn bưng bát đĩa đến và khui rượu (cô Ninh mang đến một chai rượu siêu siêu lâu năm), bạn trai tôi bước tới và bắt đầu rót rượu cho họ. Tôi định đứng dậy đón lấy, nhưng có vẻ đã hơi muộn.

Tranh thủ lúc này, mẹ tôi nói: "Đây là bạn trai của Cảnh Minh. Cậu ấy là bác sĩ ở một bệnh viện tất tốt ở chỗ chúng ta, là bạn học với Cảnh Minh, bạn học cấp ba." Bạn trai tôi cũng cười nói với Thẩm Phương: "Lúc nào cũng nghe Cảnh Minh nói Thẩm Tổng đã đặc biệt chăm sóc em ấy ở nước ngoài, em và cô thực sự biết ơn chị, chị nhất định phải uống ly rượu này..."

Thẩm Phương không đợi anh nói xong đã nở một nụ cười, cũng không động đến ly rượu trên bàn, chị quay đầu qua nói với mẹ tôi: "Cô ơi, cô chưa từng tới Anh sao?"

Tôi thấy bạn trai có chút ngượng ngùng, theo bản năng nhấc tách trà lên uống một ngụm. Trong lòng tôi cảm thấy bạn trai rất đáng thương, thật sự đã khiến anh ấy tủi thân. Tôi nghĩ thật ra Thẩm Phương đang trưng sự phũ phàng này cho tôi xem.

Rượu đã được rót đầy, mọi người cùng nâng ly theo như cô Ninh hô hào, cô Ninh nói: "Hôm nay có ba chuyện vui, một là tiếp đón Thẩm Phương của chúng ta trở về vòng tay mẫu quốc, mặc dù có chậm trễ vài ngày. Hai là, Cảnh Minh và Hiểu Quân đã đính hôn, hi vọng sau này hai người sẽ làm việc chăm chỉ và thành tài dưới sự chỉ đạo của Thẩm Phương. Ba là, cô đã xa Bắc Kinh hơn 20 năm nay, bỗng dưng được hội ngộ với cháu gái ở đây, đúng là một chuyện bất ngờ, nhân sinh không thể hội ngộ nơi đâu cơ chứ! Nào, chúng ta cụng ly."

Mọi người cụng ly với nhau và uống rượu. Chợt nghe thấy mẹ tôi nói: "Ôi, người nhà mà, cứ thoải mái thôi, không cần uống cạn đâu." Tôi nhìn sang, thấy ly của Thẩm Phương đã cạn, chị cười nói: "Ồ, thật vậy sao? Cháu nghĩ phải uống cạn mới được."

Tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình nhói lòng. Bạn trai ngồi bên cạnh nói: "Thẩm Tổng thực sự là một người có khí chất, nào, để em cạn ly với Thẩm Tổng" Tôi nhìn bạn trai nốc hết trong một hơi, tôi nói: "Em cũng cạn ly."