Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 70



Khi tôi đeo túi to túi nhỏ theo sau Thẩm Phương quay về căn biệt thự của chị, thật ra tôi rất vui. Tình cảm mãnh liệt của tôi và Thẩm Phương đêm qua cùng với lòng khoan dung thu nhận của chị khiến trong lòng tôi xác nhận chị đã yêu tôi. Tôi không nghĩ kỹ rằng liệu bản thân tôi cũng có tình cảm như thế với chị hay không, chỉ là tôi rất mãn nguyện với thái độ nhân nhượng và chiều chuộng của chị. Với một người vừa thất tình như tôi mà nói, sự yêu chiều của bất cứ ai cũng có thể ít nhiều lấp đầy khoảng trống trong tôi, ít ra, tôi cảm thấy bản thân không còn nhất thiết phải vụn vỡ về mặt tình cảm.

Nhưng, còn chưa được vui vẻ bao lâu, tôi đã bắt đầu hoài nghi rằng tất cả những điều đó liệu có phải chỉ là mơ tưởng của riêng mình tôi.

Thái độ của Thẩm Phương dành cho tôi, kỳ thực khiến tôi trăn trở không thông, lúc nóng lúc lạnh.

Ban đầu, tôi được sắp xếp ở tại phòng khách tầng 3. Căn phòng rất đẹp, rộng rãi, ấm áp, thoải mái và dĩ nhiên rất xa hoa. Tôi bắt đầu thấy tiếc, vì ngay từ đầu cứ tưởng Thẩm Phương sẽ cho tôi ở cùng với chị, nhưng đây chỉ là ý nghĩ phút chốc thoáng qua, rồi ngay lập tức tôi lại nghĩ, như vậy cũng được, có không gian, có khoảng cách.

Nhưng, "khoảng cách" này hình như còn lớn hơn cả khoảng cách giữa tầng trên và tầng dưới.

Sau khi bố trí ổn thoả, Thẩm Phương nói có việc phải đi ra ngoài ngay. Một mình tôi đứng giữa căn phòng trống vắng, ngây ra rất lâu, cho đến khi chắc chắn rằng chị đã đi. Tôi bắt đầu vô cùng buồn bã, tôi không biết mình nên làm gì, liệu có nên xuống tầng hay không. Tại một căn nhà của người lạ, hơn nữa, đây chính là nơi mà lần trước tôi gây nên chuyện cười lớn như vậy, tôi thực sự không còn mặt mũi nào để đi. Tôi nghĩ tại sao Thẩm Phương lại không hiểu chuyện như vậy, dù thế nào thì chị cũng nên giới thiệu tôi với những người còn lại trong nhà một chút chứ.

Tôi đi loanh quanh trong phòng, ngủ một giấc, buồn chán tắm một cái, mở TV lên xem, sau đó chơi một trận CS. Cứ như vậy, chật vật lắm mới trụ được đến tối, tôi tính thời gian, mới hơn 6 giờ, chắc đến giờ ăn cơm rồi nhỉ? Tôi thử gọi cho Thẩm Phương, vừa hỏi: "Chị có về ăn cơm không?" Chị đã vội vội vàng vàng đáp: "Không về." Sau đó còn chưa đợi tôi nói tiếp đã dập máy.

Tôi lại không biết phải làm gì, ban ngày tôi đã ngủ nướng lỡ mất giờ cơm, cũng không có ai gọi tôi dậy ăn. Bây giờ thấy đói, tôi lại lượn như ruồi quanh căn phòng, thực sự đói không chịu nổi nữa, mới thò đầu xuống tầng.

Tôi xuống tầng 1, vẫn trống trải như vậy, sau đó rón rén đi vào phòng bếp, từ trong đó truyền đến âm thanh khiến tôi đứng ở ngoài rất lâu mới dám thử đẩy cửa ra. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng và ngoan ngoãn nói: "Hi." Trong bếp có một nam một nữ, họ chỉ liếc nhìn tôi, rất lịch sự đáp lại: "Buổi tối tốt lành." Rồi lại chuyên tâm làm tiếp việc của họ.

Người đàn ông đó, lần trước tôi đến nhà Thẩm Phương đã gặp qua, nhưng chưa nói với anh ấy lời nào, còn người phụ nữ thì đã nói chuyện được vài câu, chính là bà lão nói tiếng Bắc Kinh đó. Thấy bọn họ không có vẻ gì là có ý quan tâm đến tôi, bèn cảm thấy rất mất hứng.

Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, ra đến đây rồi mà vẫn không có gì ăn, đang lúc ngập ngừng thì bà lão quay đầu lại, hỏi một cách rất hoà nhã dễ gần: "Cháu có đói không?" Tôi vội nuốt một ngụm nước bọt, cười nói: "Không đói, không đói." Bà lão lại cười và nói với tôi: "Cháu đợi một lát, xíu nữa chúng ta sẽ ăn cơm." Tôi nghĩ đây chính là cơ hội trà trộn vào tuyến chiến quân địch, tôi vội cong đuôi chui vào phòng vếp, ra vẻ xắn tay áo lên hỏi: "Có gì cần cháu giúp không ạ?" Bà lão nói: "Không có."

Tôi không can tâm, miệng lại ngọt xớt: "Bà à, cháu giúp bà dọn bàn nha." Bà lão nói: "Không cần đâu, dọn xong rồi." Tôi thực sự bế tắc, có vẻ như đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, bản thân thật không có uy nghiêm. Nhưng, không biết tại sao chí khí của tôi đã tan biến hết kể từ khi bước vào cửa nhà của Thẩm Phương.

Tôi chỉ đành mặt dày loanh quanh ngoài phòng khách đến giờ cơm. Vẫn may mà không phải chạm mặt với Danny, tôi không thích anh chàng đó lắm, đặc biệt là ánh mắt anh ấy nhìn tôi, ánh mắt đó còn kiêu căng hơn cả cô chủ của anh ấy.

Mà giờ cơm thật ra cũng chỉ có một mình tôi, đối mặt với 4 món rau, một món canh, cơm trắng và màn thầu, ban đầu tôi còn lịch sự chờ hai người kia cùng ăn với tôi, đợi đến khi canh đã bắt đầu nguội, trong bếp truyền đến âm thanh bọn họ ăn cơm thì tôi mới bối rối, rầu rĩ ngồi lại xuống. Tôi thấy bản thân y hệt bữa cơm này, bị Thẩm Phương lạnh lùng vứt bỏ lại nơi đây.

Tôi nhanh chóng ăn hết, cũng không dám thả bụng ăn quá nhiều, dù sao trước đây cũng từng bị mất mặt ở đây, hơn nữa đây là bữa cơm đầu tiên, tôi chỉ ăn no một nửa đã bận rộn thu dọn bát đũa. Tôi vừa bưng bát và một chiếc lồng vào phòng bếp, những người bên trong đã ngay lập tức đứng dậy khỏi bàn ăn bên trong và đón lấy bát đũa, tôi khách sáo muốn thể hiện một chút, nói tôi nên tự rửa mới phải, nhưng câu trả lời mà tôi nhận được vẫn là: Không cần.

Tôi hoàn toàn suy sụp, chỉ đành quay lại căn phòng như phòng giam kia. Ban đầu tôi ấm ức với Thẩm Phương, rồi lại ấm ức vì chị phân biệt đối xử với người giúp việc, sau đó, không biết làm sao lại nghĩ đến cuộc tình trường kỳ 9 năm đã khiến biết bao người ganh tỵ kia. Tôi nằm trên giường, khóc một chút, trong lúc đó nghĩ đến thái độ của Thẩm Phương, tôi nghĩ, tôi đúng là một con chó đáng thương bị bỏ rơi.

Đến tầm gần 12 giờ Thẩm Phương mới về nhà. Tôi nằm bò tại cửa phòng nghe thấy tiếng chị nói chuyện với ai đó ở tầng dưới, sau đó là âm thanh bước lên tầng, bèn vội vàng lao xuống dưới. Tôi chặn chị lại ở đầu cầu thang tầng 2, thấy chị đang định vào phòng. Tôi mừng rỡ còn chưa kịp mở lời, thì chị đã nói một câu khiến tất cả những niềm vui của tôi phải chui vào hết lại: "Muộn thế này mà còn chưa ngủ sao. Mau đi ngủ đi."

Thấy chị quay người đi vào phòng như đang định đóng cửa, tôi tức giận đứng nguyên tại chỗ, nhìn chòng chọc vào ánh mắt chị, định bụng dùng đôi mắt đáng thương này giết chết chị. Quả nhiên, chị thấy tôi không động đậy, tay làm động tác muốn đóng cửa, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tôi không nói gì, bình tĩnh bước tới, đứng lại trước mặt chị, đưa tay ra muốn nắm tay, nhưng chị lại né tránh. Tôi vẫn khăng khăng giơ tay ra, trong cơn vùng vẫy, tôi bắt đầu ôm chặt chị. Tôi nghe hình như chị không vui, nói: "Làm gì vậy! Bỏ ra." Tôi không để ý chị, tôi chắc chắn rằng chị yêu tôi. Một tay tôi cố chấp ôm eo chị, một tay xoay mặt chị lại, hôn chị.

Như tôi đã đoán, dần dần, tôi không còn cảm thấy chị phản kháng, dần dần, tôi cảm giác được chị đang đáp lại, thế là, tôi bước vào phòng, thuận tay khoá cửa lại sau lưng.

Hành động của chị và thái độ đối với tôi ngày hôm đó, hoàn toàn trái ngược.

Khi mọi thứ dần yên tĩnh lại, tôi vẫn lưu luyến tìm kiếm hương nước hoa và những giọt mồ hôi khiến tôi không thể nào tự giải thoát nơi làn da chị, tôi nhẹ nhàng vuốt ve vóc dáng chị, chị nằm trọn trong lồng ngực tôi khiến lòng tôi ấm áp vô cùng.

Hình như, tôi cũng thấm mệt, ngay lúc tôi ôm chị mơ mơ màng màng sắp chìm vào giấc ngủ, chị nói: "Em quay về tắm sau đó mau đi ngủ đi, muộn lắm rồi."

Trong màn đêm, tôi thấy chị đứng lên tìm áo ngủ mặc vào, sau đó, bật đèn đầu giường lên. Hình như chị không hề thấy bản mặt tôi đã biến thành một quả mướp đắng to oạch, chỉ chậm rãi buộc thắt lưng vào, nhắc lại lần nữa: "Quay về đi, muộn rồi" và bước vào phòng tắm. Tôi do dự hỏi: "Chị làm sao vậy?" Dường như, lời còn chưa truyền đi, âm thanh đóng cửa phòng tắm đã vang lên, chặn đứng câu hỏi lại ngoài cửa.

Tôi ngơ ngác trên giường một lúc, chết lặng nhìn ánh sáng phát ra từ trong cửa phòng tắm, nghe âm thanh nước chảy mơ hồ. Một bên, tôi muốn lại xông vào đó hỏi cho ra nhẽ, một bên, lại nản chí ngã lòng. Cuối cùng, tôi như một đứa hèn, tự nhặt quần áo lên, quay về buồng giam. Tối đó, tôi lại trăn trở lăn lộn trên giường cả đêm, đeo lại chiếc nhẫn lên tay, lòng đau như cắt.

Sáng hôm sau tôi dậy từ sớm, mặc quần áo trong lòng đợi có người gọi ra ăn cơm. Đến khoảng 9 giờ, Thẩm Phương mới la lên ngoài cửa. Tôi vội mở cửa ra ngoài

Tôi đi xuống tầng 1, vẫn là chiếc bàn nơi tôi tự ăn cơm đêm hôm qua. Nhưng những người ăn cùng đã nhiều lên, còn có một nam một nữ đêm qua tôi gặp. Thẩm Phương đang cười nói với bọn họ, thấy tôi tới, chị hào phóng lịch sự kéo chiếc ghế bên cạnh ra, nói: "Chào buổi sáng, à, em ngồi đây được không?" Nói thật lòng, tôi không biết vì sao vừa nhìn thấy chị đối xử tốt với tôi là tôi liền muốn được nước lấn tới, tôi miệng cười mà lòng không cười, ậm ừ một câu, sau đó ngồi xuống và ăn không khách sáo.

Có Thẩm Phương ở đây, tôi thoải mái hơn rất nhiều, uống một ly sữa, ăn một bát cháo, lại còn đánh hết một chiếc bánh cuộn hấp và vô số món khác. Sau khi ăn hết mọi thứ, còn học theo Thẩm Phương uống một ly latte, ăn vài miếng điểm tâm và các loại quả như nho và quýt. Tôi đoán có lẽ do tối qua tôi vừa tức vừa mệt, cộng thêm còn chưa no hẳn. Thẩm Phương không nói gì tôi, về cơ bản, tôi ăn phần tôi, họ ăn phần họ.

Thẩm Phương không ăn nhiều, nhưng chị ăn rất chậm. Thấy chị không rời đi, tôi cũng không ngừng ăn. Đợi chị uống xong cafe và có dấu hiệu chuẩn bị đứng lên, tôi cũng không thiết tha một miệng đầy đồ ăn mà đứng lên theo.

Tôi như cái đuôi theo sau Thẩm Phương lên tầng, vừa nhai đầy thức ăn trong miệng, vừa lẩm bẩm: "Này, hôm qua chị không về, em còn tưởng chị như nhà tư bản không cho phép đầy tớ được ăn trên bàn cơ." Thẩm Phương không quay người lại: "Không phải đầy tớ, bà ấy là bà dì của chị."

Tôi kinh ngạc, vội vàng xin lỗi. Sau này mới biết, "bà dì" theo lời chị nói chỉ là bảo mẫu hồi bố chị còn nhỏ, đi theo gia đình chị đến tận Hong Kong, sau này đến Anh chăm sóc Thẩm Phương, chỉ là gọi như vậy thôi, nhưng tôi nghĩ gia đình chị vẫn là một gia đình tư bản có tình người, ít nhất nhà chị vẫn tạo công ăn việc làm cho gia đình bà dì ở trong nước và ở Hong Kong.

Tôi đi theo chị lên tầng 2, chị vào thẳng phòng của chị, tôi cũng theo đến tận cửa.

Đương nhiên Thẩm Phương biết tôi theo sau, chị nói mà không quay đầu lại: "Đi theo chị làm gì?" Lúc đó tôi có hơi bực, thầm nghĩ, xì, chị đã là của em rồi, lại còn ra vẻ làm gì?

Thế là, tôi nghênh ngang đáp: "Không đi theo chị, được, vậy em đi đây." Đang chờ xem chị định níu kéo tôi kiểu gì, thì nghe từ trong phòng truyền đến giọng nói bình tĩnh ôn hoà mang sắc thái quan tâm: "Ơ, em đi kiểu gì? Chị gọi AB đưa em về nhé?" (AB chính là người đàn ông đó, là người Malay gốc Hoa, vừa đen nhẻm vừa biết nói N loại ngôn ngữ, nhưng theo tôi, tiếng Anh và tiếng Trung của anh ấy đều rất chuẩn.)

Vừa nghe thấy vậy, tôi thật sự vừa tức vừa buồn, tại sao Thẩm Phương lại lật mặt không nhận người quen nữa cơ chứ? Lúc đó tôi tức đến mức không nói được gì, nhịn rất lâu mới hậm hực nói: "Thôi khỏi, em tự đi."

Tôi bực bội chạy lên tầng, lịch bịch leng keng thu dọn đồ đạc. Thật ra cũng chỉ có quần áo và máy tính, cũng không cần thiết phải phát ra tiếng động lớn như vậy, chỉ là tôi cố tình làm thế, không biết Thẩm Phương bị chập mạch ở đâu mà lại giận dỗi với tôi, thế là tôi cố ý tạo ra tiếng động rất to. Tôi nghĩ, chắc chắn chị sẽ nghe thấy, sau đó chạy lên níu kéo tôi.

Nhưng tôi đã đoán sai. Cho đến tận khi tôi khoác túi to túi nhỏ dậm chân bước xuống, hận không thể mỗi bước chân đều có thể tạo ra một cái lỗ xuống tận tầng dưới, lúc đó Thẩm Phương mới lộ diện từ một góc nhà ra cho có, vẫn tỏ ra bình tĩnh và khách sáo hỏi: "Để AB đón đi nhé? Nhiều đồ như vậy mà." Vốn dĩ tôi đã bắt đầu bước xuống cầu thang tầng 2. Theo như tính cách trước đây của tôi, đáng nhẽ tôi sẽ tiếp tục bước xuống và không quay đầu lại mới phải. Nhưng khi nghe được động tĩnh của Thẩm Phương từ một góc nào đó trong phòng, tôi định sẽ bước chậm lại, sau đó nếu chị mở lời, tôi sẽ quay đầu lại và đứng đó. Nhưng, khi chị nói xong câu nói kia, tôi thật sự cảm thấy tủi thân đến sắp khóc một trận. Tôi nghĩ, chị chính là đang bắt nạt người.

Tôi cứ đứng đó, có vẻ như đã rưng rưng nước mắt, nhưng, không khóc, thật sự không khóc. Tạo hình nhân vật trong phim hoạt hình như vậy có sức sát thương lớn nhất. Quả nhiên, Thẩm Phương nhìn một lúc, như có chút mềm lòng, chị hỏi: "Bây giờ em quay về, trong house còn người bạn nào nữa không?"

Tôi như đã thay đổi thái độ, vội vã ép ra nụ cười đau khổ như đã trải qua bao chông gai: "Hừ, đã đi hết rồi." (Thật ra cặp đôi người Hà Nam chắc phải ngày mai mới đi)

Thẩm Phương im lặng, tôi cũng im lặng. Tôi ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt chị nhìn tôi như có chút đáng thương. Phản ứng đầu tiên trong lòng tôi là định cứ mang theo ánh mắt đáng thương này ngẩng cao đầu rồi rời đi. Nhưng tôi cũng không biết mình bị chập ở đâu nữa, cứ đứng ngây ra như trời trồng, sau đó bước lên vài bậc cầu thang, hình như còn vươn tay ra kéo quần chị, nói một cách vô cùng bần tiện: "Ừm, thì... nhà chị cần người giúp việc không?"

Hình như, trong phút chốc trên mặt Thẩm Phương thoáng qua một nụ cười, tôi không nhìn được rõ, hoặc có thể là do tôi nghĩ chị cười. Sau đó, chị hỏi: "Em biết làm gì nào?" Tôi đáp nhanh như cắt: "Dọn dẹp, vệ sinh, cái gì em cũng biết làm." Thấy chị nghiêng đầu nhìn tôi, tôi càng lớn mật hơn một chút: "Chị muốn xem CV của em không?"

Cuối cùng, chị không nhịn nổi nữa mà cười thành tiếng, nhưng rất nhanh lại thu lại nụ cười, chỉ còn lại mình tôi ở đó vẫn đang nước mắt ngắn dài, miệng thì nở hoa tự thưởng thức trò đùa của bản thân như một tên đần. Chị lạnh lùng nói: "Em theo chị ra đây, chị đi hỏi xem có gì em có thể làm không."

Thế là sáng hôm đó, tôi hút thảm của toàn bộ căn nhà. Buổi chiều, dưới sự giám sát và hướng dẫn của AB, lần đầu tiên tôi được dùng máy cắt cỏ để dọn dẹp cỏ ở sân sau nhà chị. Sau lần đó, tôi phát hiện ra rằng, sân sau có bãi cỏ phẳng phiu nhìn thật sự rất đẹp. Nhưng nếu không thể nhờ được người đến cắt cỏ, chúng sẽ trở nên rất cứng. Nỗi sợ hãi về cỏ thậm chí còn ảnh hưởng đến quyết định mua nhà sau này của tôi. Bãi cỏ ở sân sau căn nhà trong thành phố của tôi đều đã cứng hết cả. Bây giờ, sau khi so sánh với căn nhà khác có giá tương đương, việc quyết định mua phụ thuộc vào diện tích đất vườn, càng nhỏ càng tốt. Cho đến bây giờ, dù tôi đã quen với việc dùng máy cắt cỏ, nhưng vẫn còn thấy sợ khi nhắc đến chuyện đó. Sau này, mẹ tôi nói rằng sẽ nhổ đi một khoảng để xây một phòng kính, dù tôi nghĩ việc đó có thể ảnh hưởng đến phong cách của căn nhà, nhưng thực ra trong lòng tôi cũng rất tán thành. Khi tôi không đủ tài chính để thuê người dọn cỏ hai tuần một lần, đất vườn sân sau tốt hơn hết nên là của hàng xóm nhà bên thì hơn, để tôi có thể nhìn thấy là được (Trích lời Lãnh Đạo: Nếu em xxx, hãy chờ đến đây cắt cỏ cho chị đi! Tôi thầm nghĩ: Thà làm cái xác trôi trên sông Thames còn hơn.)

Ban ngày Thẩm Phương đắc chí yên tâm nhìn tôi hầu hạ căn nhà của chị, tôi cũng không hỏi lúc đó chị ấy cảm thấy thế nào. Nhưng hồi đó tôi thực sự không dám, không những bất lực can tâm chịu khổ, mà còn, khi dọn cỏ tôi cũng nhịn lắm mới không cắt thành hai chữ "Vương Bát (đồ khốn)" hoặc cắt thành hình sân bóng, tôi đã nung nấu ý tưởng này trong một thời gian dài, nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được.

Đến tối, người phụ nữ ác quỷ của ban ngày bắt đầu cởi bỏ lớp phòng bị lạnh lùng. Sự dịu dàng của chị khiến tôi chật vật rất lâu. Tôi cũng cố gắng dịu dàng lấy lòng chị, thậm chí còn hy vọng rằng chị sẽ vì thế mà hoàn toàn một lòng một dạ với tôi. Lúc đó, tôi đã sớm không còn quan tâm liệu mình có phải người đồng tính hay không. Khi tôi tháo nhẫn và kính mắt ra, khi nhiệt độ cơ thể của Thẩm Phương truyền đến lòng bàn tay tôi, tôi chỉ biết toàn tâm toàn ý đắm chìm trong sự dịu dàng của chị.

Sau đợt lên đỉnh đầu tiên, tôi chợt lo lắng Thẩm Phương sẽ đuổi tôi đi như đêm hôm qua. Không biết do cơ thể của chị quá quyến rũ hay vì lý do nào khác, tôi thật sự không muốn cứ thế mà rời xa chị. Thế là, tôi có ý đồ xấu xa, lại một lần nữa chủ động kích thích chị, từ trước tới giờ, chị luôn ngoan ngoãn thuận theo và bằng lòng tiếp nhận hành động mơn trớn của tôi.

Đối với chuyện tình dục của hai người con gái mà nói, ít nhất là đối với chúng tôi, người bị động luôn là người mất sức nhiều nhất. Rất đơn giản, nếu như chị không lên đỉnh được, tôi sẽ không dừng lại. Lúc đó, tôi nghĩ đây chính là điểm khác biệt so với nam nữ, đối với nam nữ, bên bị động có thể sẽ giả vờ để chờ kết thúc. Sau này, gần như lần nào đến lúc đó tôi cũng đều ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của chị và nghe tiếng chị rên rỉ, sau đó mới thoã mãn đến mức không thể tả nổi.

Cuối cùng, tôi thấy chị thực sự không chịu nổi nữa mới dừng tay. Tôi ôm chị vào lòng, chị liền dúi đầu vào cánh tay tôi, không động đậy chút nào. Tôi hôn lên trán và lên má chị, rất nhanh, nhịp thở chị dần dần dài ra và đều đặn. Tôi không dám động đậy, thậm chí còn không dám tắt đèn. Qua một lúc sau, khi đã chắc chắn chị sẽ không tỉnh lại, tôi mới chầm chậm nhắm mắt lại, chúng tôi đều đã mệt lử, đến cả sức để tắm cũng không còn.

Nửa đêm, tôi mơ mơ mànng màng tỉnh dậy một lần, Thẩm Phương vẫn nằm trong lòng tôi. Xung quanh đã bị màn đêm bao phủ, tôi có chút vui vẻ, vươn tay ra ôm chị chặt hơn nữa, rồi lại ngủ thiếp đi. Tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của chị, dường như đã rất lâu rồi bản thân chưa có cảm giác an toàn như thế này.

Vài ngày sau đó, ngoài việc đến sân bay để tiễn đôi bạn người Hà Nam về Trung Quốc, đau lòng khóc một trận. Thời gian còn lại, tôi gần như ở lì trong nhà cùng với Thẩm Phương.

Tất nhiên, hầu hết thời gian, tôi làm việc nhà cho chị như một tiểu công nhân, còn chị thì thỉnh thoảng đọc sách, đôi khi xem TV, tóm lại là như một đại tiểu thư.

Điểm khác biệt duy nhất giữa tôi và những người giúp việc khác là tôi có thể ngồi chung bàn với Thẩm Phương khi ăn. Thật ra từ sau bữa sáng ngày hôm đó, tôi phát hiện, quả nhiên Thẩm Phương không ăn chung với những người giúp việc. Lúc đầu, tôi tưởng tượng về chị như một nhà tư bản dễ gần, nên bây giờ tôi thực sự cảm thấy không thoải mái lắm khi biết sự thật này. Tôi cảm thấy hành động này của chị đã nới rộng khoảng cách giữa tôi và chị một chút, và nó cũng phá hỏng hình tượng của chị trong lòng tôi một chút. Từ nhỏ tôi đã có bảo mẫu, nhưng chúng tôi không bao giờ đối xử với họ như những "hạ nhân". Mẹ tôi không cho phép tôi ngồi chơi xơi nước, thậm chí tôi còn phải tự làm cơm. Tôi từng nói với Thẩm Phương về vấn đề này, nghĩ rằng chị có thể hiểu ẩn ý trong đó, nhưng, dường như chị không lưu tâm, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ăn riêng sẽ tiện cho mọi người hơn."

Thế là, tôi không nói nữa, nhưng, trong thâm tâm, tôi nghĩ giữa chúng tôi vẫn tồn tại một khoảng cách lớn. Sau đó, suy nghĩ tiếp theo là, chúng tôi có thể ở bên nhau được bao lâu?

Đúng là đôi khi tôi cẩn thận quá mức, nhưng không chỉ điều đó mới khiến tôi nghĩ vậy, điều quan trọng hơn là thái độ của Thẩm Phương đối với tôi, lúc nóng lúc lạnh.

Có lẽ do hôm đó tôi tỏ ra đê hèn, dù phải làm giúp việc cũng can tâm tình nguyện để có thể ở lại nhà chị, nên càng thổi bùng lên tính kiêu ngạo của chị ấy. Kể từ đó, bất cứ khi nào chị tức giận vô cớ với tôi, chị đều chơi con át chủ bài: Cút đi cho khuất mắt chị.

Nhưng tôi thực sự tham lam trước sự dịu dàng của chị, lần nào tôi cũng đáng thương cúi đầu nhẫn nhục. Sự khuất phục ngoài mặt không đại điện cho sự khuất phục trong tâm, chỉ cần tôi có chút tức giận, đợi đến khi lên giường tôi chắc chắn sẽ đòi lại cho bằng hết. Đúng thật, Thẩm Phương của lúc đó có chút tương phản với tôi, chị lúc nào cũng rất ấm áp dịu dàng, và hình như cũng rất thương tôi.

Những ngày đó, không biết do còn quá trẻ, hay do Hormone bài tiết quá nhiều, tôi dâm dật đến quá mức, ban ngày dù là đang làm việc, khuôn mặt chị luôn hiện hữu trong tâm trí tôi. Mỗi lần, chỉ cần rảnh ra là tôi sẽ tiến sát lại gần chị. Ban đầu chỉ là cái chạm nhẹ lên vai, nếu chị không từ chối, thì sẽ áp sát mặt cọ cọ vào chị, nếu như chị không phản ứng lại, thì càng được nước làm tới. Tất nhiên không phải lần nào cũng làm thật, nhưng ngay cả khi chỉ là một nụ hôn, tôi cũng nhất thiết phải làm cho không khí bốc lửa hơn mới chịu được. Tôi thích sự phục tùng của chị đối với tôi, tôi thích dáng vẻ chị ngoan ngoãn và kích động, điều tôi tự hào hơn cả là mặc dù chị luôn tỏ ra lạnh lùng với tôi, nhưng một khi chúng tôi thực sự thân mật với nhau, chị không bao giờ từ chối.

Sau đó, tôi dần dần theo dõi tâm trạng của chị và rút ra được một số quy tắc. Tôi phát hiện, nếu tôi nhập tâm khi ân ái và đối xử ân cần với chị khi chị lên đỉnh, thì sau đó chị sẽ dễ thương hơn rất nhiều, thậm chí còn đưa tay ra chạm vào mặt tôi khi tôi đang ăn, hoặc là cười ngốc nghếch. Ngược lại, nếu tôi chỉ mãn nguyện với phản ứng của chị và chỉ nhìn một cách háo sắc khi chị không kiềm chế nổi nữa, về cơ bản, chị sẽ rít ra khỏi kẽ răng những cụm từ như "cút" trước khi kịp phục hồi sức sống. Tôi nghĩ chị thực lòng có ý muốn tôi "cút" khi chị nói vậy, tôi có thể cảm nhận được điều đó.