But if you kissed me now, I know you'd fool me again
Last Christmas, I gave you my heart
But the very next day, you gave it away
This year, to save me from tears
I'll give it to someone special
Last Christmas, I gave you my heart
But the very next day, you gave it away
This year, to save me from tears
I'll give it to someone special
Hôm nay bạn cùng phòng hỏi tôi tại sao cứ bật bài này.
Không tại sao cả, chỉ là thích thôi.
Buổi tối đến nhà Zoe tham dự buổi tụ tập tại gia, máy CD trong phòng khách cũng đang bật bài này. Giữa lúc đó, nhận được một cuộc điện thoại từ trên trời rơi xuống, tôi cố thoát ra khỏi nơi có âm thanh ồn ào huyên náo, nhưng, anh ấy vẫn nói oang oang: "Người chị em, không phải chứ, chỗ chị cũng đang bật bài này à?"
Thấy lạ sao? Bài này hình như người Anh mới có lý do yêu thích hợp lý.
Xem ra, tôi lại càng có nhiều lý do yêu thích bài hát này hơn cả người Anh. Tôi nói với bạn cùng phòng.
Thật sự là thích sao? Hay chỉ vì trong đó có kỷ niệm.
Vào ngày 31 tháng 12 năm đó, các bạn hãy đoán xem tôi đã qua đêm ở đâu?
Thôi được, tôi tự nói, trong đại sảnh tứ phía thoáng gió của ga xe lửa.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi qua đêm trong ga xe lửa. Một cô gái vẫn còn trẻ, không phải ăn xin, cũng không phải do thiếu tiền. Nhưng, ngoài việc tự hành hạ bản thân theo cách này, tôi dường như không tìm ra cách nào hay hơn để thanh thản sống tiếp. Hai cuộc điện thoại đó khiến tôi chợt cảm thấy, một người luôn cảm thấy bản thân tốt đẹp hóa ra cũng chỉ là một kẻ ăn xin. Một kẻ ăn xin về mặt tinh thần.
Hình như lòng tôi lạnh bao nhiêu thì đêm ấy lạnh bấy nhiêu. Tôi ngồi trên ghế, đạp chân chạm đất một cách cứng ngắc, dù vậy đôi chân vẫn cứ đang dần dần mất đi cảm giác. Hình như chúng đang run rẩy, đến cả các cơ quan trong cơ thể cũng đang run bần bật. Nếu ở đây có một tách cà phê, có lẽ tôi sẽ thấy tốt hơn rất nhiều.
Thế nhưng, một kẻ đáng khinh bị những người thân yêu nhất nghi ngờ, coi thường và ruồng bỏ như tôi thì còn mặt mũi đâu mà uống cà phê cơ chứ. Thật nực cười.
Có vẻ như tiền của tôi tốt nhất nên được sử dụng vào việc quyên góp cho những người cần giúp đỡ trong xã hội này, gồm cả những người ăn xin, chỉ duy nhất không nên được dùng cho tôi, bởi vì, như Thẩm Phương đã nói, tôi không phải con người. Một kẻ không được ai yêu thương không nên được phân loại vào phạm vi "con người."
Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay, tháo nó ra, rồi lại đeo vào. Tôi rất lạnh, ít nhất nó là minh chứng còn sót lại chứng minh rằng tôi đã từng được yêu.
Tôi lướt chiếc máy ảnh, trong thẻ nhớ vẫn lưu giữ những kỷ niệm đẹp về Thượng Hải đầu thu. Tôi nhìn ba khuôn mặt hoà thuận và hạnh phúc trên màn hình, không thể không tự hỏi mình, tôi thực sự từng được sở hữu niềm hạnh phúc ấy sao?
Đêm đó, vào cái đêm tạm biệt điều cũ và đón chào năm mới, tôi đếm kim đồng hồ chạy trên tường. 2 giờ, 3 giờ, 4 giờ 20, 30, 50... 5 giờ, 5 rưỡi... 6 giờ... Tại sao đêm không dài như tôi nghĩ? Tại sao trời lại sáng? Tại sao tôi phải đối mặt với bình minh này?
Đêm đó, lần đầu tiên tôi không còn sợ chết. Thậm chí còn tưởng tượng mình nên rời khỏi thế giới này như thế nào, nếu như, có một đám cháy bùng lên vào lúc này, nếu như, có một sự cố bỗng xảy ra gần đây. Tôi nên lao lên như một dũng sĩ, và trao lại cơ hội được sống cho người khác như trên những tờ báo hay viết. Vài ngày sau, trên TV sẽ chiếu khuôn mặt tươi cười trẻ trung của tôi, những người sống sót sẽ buồn bã biết ơn sự giúp đỡ của tôi, và những người tôi yêu thương, chắc họ sẽ hiểu rằng, thật ra, tôi vẫn là một đứa trẻ đơn giản khao khát sự thuần khiết, cho dù trong thế tục tôi có bị nhuốm màu, nhưng trái tim tôi vẫn cao thượng như xưa.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường và dõi theo từng chuyển động của nó. Những con số trên đó khiến tôi nhớ đến chiếc đồng hồ hàng hiệu do Thẩm Phương tặng mà tôi vốn dĩ không xứng đáng được đeo. Tại sao tôi lại để nó ở nhà mà không mang theo? Nếu như nó ở đây, liệu tôi có ấm hơn không?
Viết đến đây, tôi thực sự cảm thấy 27 năm của cuộc đời tôi, có nhiều chuyện rất thực tế, nhưng lại được quyết định bởi một ý tưởng nảy ra chỉ trong phút chốc.
Tôi nghĩ mình đã đọc qua rất nhiều sách, được giáo dục trong nhiều năm, được tiếp xúc với đa số những người tích cực. Tuy nhiên, nhiều khi phải đối mặt với những thử thách về đạo đức và linh hồn, tôi luôn luôn bị ý thức từ sao Hỏa dẫn dắt chọn lựa lối đi cho riêng mình. Không biết có phải vì những lựa chọn này không bao giờ cho tôi đủ thời gian để suy nghĩ kỹ khi chúng đến hay không, để những năm tháng cắp sách tới trường còn chưa kịp bắt đầu mà tôi đã chân ướt chân ráo bước vào đời. Sau đó, những kiến thức sách vở ấy chỉ có thể biến thành công cụ hỗ trợ để hợp lý hóa hành vi của bản thân tôi. Trong sách có rất nhiều thế giới trời cao biển rộng, luôn tồn tại trong đó những ý kiến khiến tôi có thể cảm thấy hợp lý an yên.
Học hành đến mức này thực sự rất đáng sợ, cũng rất đáng buồn.
Nghĩ lại ban đầu, nếu khi tôi biết bố tôi lầm đường lạc lối, tôi đã có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với ông ấy thay vì la hét và xông lên gây gổ, nếu không vì một phút bồng bột mà đưa Thẩm Phương về nhà, nếu không vì bị bố chế giễu mà chiếm hữu Thẩm Phương, nếu không được Thẩm Phương đưa đi gặp Ji Shang, nếu không lưu trữ lại bản gốc khi viết xong thư cho Ji Shang, nếu tôi không đặt mật khẩu email là sinh nhật của mình và bạn trai, nếu tôi liên lạc kịp thời với bạn trai thay vì lạnh nhạt với anh cho đến khi anh nghi ngờ tôi ngoại tình nên mới có ý định xem trộm thư của tôi, nếu lúc đó bạn trai tha thứ cho tôi...
Tôi đã từng suy nghĩ vô số lần về hai chữ nếu như... phải làm sao bây giờ... Sau này, tôi thấy một bài báo với chủ đề tương tự, hóa ra ở phương Tây, họ cũng như tôi, cũng thừa nhận rằng trong cuộc sống tồn tại vô số những cái kết có mang chữ "if".
Vậy nên, cái kết mà giờ đây tôi ngồi trước máy tính đã hình thành, đó là bản chất nhu nhược hèn yếu và nham hiểm nguyên bản của tôi, hay đó là số phận cố hữu của mỗi người, không ai có thể lựa chọn và thoát ra được?
Nếu bạn hỏi tôi có cảm xúc với câu thành ngữ nào nhất, tôi nghĩ, chắc là: "Nhất niệm chi sai" (một ý nghĩ sai, mọi chuyện hỏng bét).
Vào ngày đầu tiên của năm nay, nhất niệm chi sai của tôi là, tôi tột độ nhung nhớ hơi ấm của Thẩm Phương. Tôi rất biết ơn và may mắn rằng, rốt cuộc Thượng đế cũng chừa lại chị ấy cho tôi.
Tôi đã "cưỡi ngựa xem hoa" đến tham quan Hadrian's wall, vì là năm mới nên bảo tàng đã đóng cửa. Tôi thực sự không quá thất vọng trước di sản tường thành lùn tịt ấy, ngay cả khi tôi chế giễu nó chỉ trông giống bức tường sân sau nhà ai đó, tôi không có một chút thất vọng nên có nào về việc tôi đã vung cả đống tiền chỉ để đến xem cái kết này.
Tâm trí tôi dường như đã quay trở lại London từ lâu. Lúc đó, tôi không suy nghĩ quá kỹ về việc nên đối mặt và chung sống với Thẩm Phương như thế nào.
Tôi chỉ tưởng tượng ra mỗi cái cau mày và từng nụ cười của chị với tấm lòng biết ơn và tâm tình ấm áp, tôi tự nhủ, phải đối xử tốt với chị, nếu không có chị thì sống trên đời này chẳng còn gì vui.
Giờ đây tôi thấy suy nghĩ của bản thân lúc đó thật sự ngây thơ đến nực cười. Có vẻ như tôi đã phóng đại quá mức nỗi bi thương của mình, cũng có thể lúc đó bạn trai chiếm địa vị quan trọng hơn trong tim tôi so với hiện tại. Chỉ với lời quở trách của mẹ và sự ruồng bỏ của bạn trai, tôi đã cảm thấy mình không được cả thế giới dung thứ, có vẻ đã hơi quá. Tôi không biết các bạn nghĩ thế nào. Hoặc có lẽ, sự chiếm hữu và khao khát dục vọng trong tất cả các loại tình yêu của tôi mãnh liệt hơn nhiều so với những người khác. Nếu là như vậy, thì sự mất mát và buồn tủi lúc đó cũng có thể hiểu được.
Tôi quay trở lại London. Khi tôi bước vào cổng ngoài nhà Thẩm Phương, ánh mắt tôi luôn tìm kiếm một bóng người. Sau khi tìm thấy, tôi cứ nhìn chằm chằm vào thân ảnh đó. Tôi không biết do bản thân quá may mắn hay có thế lực nào khác, cuối cùng, thân ảnh ấy đã hoá tan thành tuyết thành băng ngay trong tầm mắt tôi. Tôi bước tới, lần đầu tiên tôi nói với chị lời xin lỗi từ tận đáy lòng: "Em sai rồi." Đôi mắt xinh đẹp trong tầm mắt tôi lại một lần nữa sưởi ấm tâm hồn tôi dưới những xúc cảm bồng bột của tuổi trẻ. Mật ngọt từ trong miệng còn chưa tuôn ra, tôi lại thì thào nói: "Sau này em nhất định sẽ đối xử tốt với chị."
Không có những cái ôm, không có những nụ hôn. Chúng tôi chỉ nhìn nhau như những pho tượng đá. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện bên cạnh Thẩm Phương. Tôi thực sự cảm tạ ông trời, may mắn thay, ngài đã ban tặng chị ấy cho tôi.
Dịu dàng và ngọt ngào, tôi đã thực hiện rất nhiều hành động mà tôi tự cho là lãng mạn. Ví dụ, tôi khăng khăng muốn nấu ăn cho chị ấy, những món gia đình bình thường như thịt và rau được Thẩm Phương tán thưởng một cách lịch sự, hơn thế nữa, dường như chị còn cứ mãi nhớ nhung món tráng miệng này lúc nào không hay, thực ra chỉ là một nắm gạo nếp và đậu đỏ rất đơn giản, một thay đổi nhỏ duy nhất là tôi cho thêm sữa dừa và đá viên vào xay cùng rượu gạo.
Thêm một ví dụ khác, khi chúng tôi ân ái, tôi sẽ đặc biệt chú ý đến cảm xúc của chị, tôi không còn tuỳ tiện quan sát phản ứng của chị khi chị lên đỉnh nữa, tôi sẽ hôn chị say đắm nhiều hơn và nhiều hơn nữa khi chị mất kiểm soát, tôi sẽ can tâm tình nguyện để chị cắn môi trong vô thức khi chị co giật, đương nhiên tôi sẽ cảm thấy đau, nhưng đổi lại không chỉ là sự thỏa mãn trong nội tâm tôi, mà còn là khi chị mất đi lý trí một cách sung sướng, chị sẽ không thể cầm lòng được thốt ra một câu mà tôi đã luôn thăm dò bấy lâu nay: "Chị yêu em."
Tôi thích nghe chị nói câu đó, tốt nhất là kèm theo tên tôi.
Lần đầu tiên khi chị nói xong câu này, tôi phấn khích ôm lấy chị sau khi chị bình tĩnh lại, dịu dàng hỏi bên tai chị: "Chị yêu em, là thật sao?" Không biết người phụ nữ xinh đẹp vốn thông minh và nhạy cảm này do quá mệt hay đang xấu hổ, chị trả lời bằng một câu không liên quan: "Em sẽ không yêu chị đâu."
Tôi vẫn nói lời đường mật vô tội vạ, ngoài việc nói ba chữ đó với chị, tôi đã xúi giục cảm xúc của chị bằng sự khôn khéo của mình, cuối cùng, tôi vẫn cố dẫn dụ chị nói cho tôi biết trong lúc chị tỉnh táo. Nhưng, vẫn là câu đó, chị nói: "Em sẽ không yêu chị đâu."