Về vấn đề ăn mặc, màu tóc tôi không phải Light red, chỉ là đen thôi, tóc người Trung Quốc đương nhiên là đen nhánh rồi, chỉ là tôi bị suy dinh dưỡng, dưới ánh nắng mặt trời sẽ hơi đổi màu một chút. Về earings, không phải Rose style như các bạn nói, không biết thì đừng tự biên tự diễn chứ? Người ta gọi đó là Sweet blossom. Ban đầu là do tôi nôn nóng mua trước năm mới, nên hơi đắt một chút, tôi biết, nhưng mà tại thích quá, đến lúc có khuyến mãi thì đã mua mất rồi. Thật ra số tiền lố đó cũng được bù lại trong hôm ở London, may mà gặp khuyến mãi, tuy móc điện thoại không có chiết khấu, nhưng đồng hồ thì có, mua một chiếc đồng hồ tiết kiệm được vài chục mấy 11 bảng. Thẩm Phương nói tôi chân thành nên ông trời mới giúp tôi tiết kiệm tiền.
Còn về Thẩm Phương, ban đầu tôi muốn chị đeo đôi hoa tai màu trắng trong suốt, nhưng chị muốn đeo đôi màu xanh nhạt của tôi. Đồng hồ cũng vậy, lúc đầu chị còn phụng phịu vì chuyện này, chị cứ tưởng tôi sẽ tặng chị đồng hồ, ai ngờ chỉ có nước hoa và bông tai, chị cho rằng tặng bông tai không trang trọng bằng đồng hồ.
Tôi cũng định tặng cho chị một chiếc đồng hồ tốt mà tôi có thể chi trả nổi, nhưng chiếc này là do Lãnh Đạo tự "khâm điểm" (do vua chọn). Tại hạ rất hiểu và cảm kích nỗi khổ tâm này của Thẩm Phương, nên tôi lôi chị lên phố đích thân chọn mua, ai ngờ va phải sale, làm tôi dở khóc dở cười.
Hôm đó thật sự mua gì cũng dở khóc dở cười, ban đầu nhìn thấy chiếc móc điện thoại Fendi ở tầng 1, nhưng họ nói tất cả sản phẩm của họ đều On sale, nên chỉ giới hạn 1 chiếc phụ kiện.
Chỉ đành lên Prada ở tầng 3, Prada đang giảm giá, người đông đến mức phải xếp hàng thật dài mới được vào trong. Khi chúng tôi được vào trong, Thẩm Phương nói: "Không muốn cái này, vì thấy XXX có hình trái tim, đầu con gấu đó xấu quá, nhìn như con heo vậy."
Tôi nói: "Vậy thì tốt quá, năm con heo mà."
Thẩm Phương vẫn lắc đầu, nên tôi nói, thế thì đến Gucci xem sao. Cái ở Gucci rất phổ biến, cũng rất đơn giản, không màu mè hoa lá, tôi vẫn thích chiếc hình trái tim ban nãy, nhưng Thẩm Phương thích cái này hơn, hơn nữa vừa hay cái này có hai cái một dài một ngắn, kiểu dáng hoàn toàn giống nhau, chỉ là độ dài khác nhau.
Chúng tôi đang vắt óc nghĩ xem có nên lại quay về chen chúc xếp hàng vào Prada hay không, thì bên cạnh sượt qua một chàng trai, chỉ vào chiếc đó và nói: "Cho mua hai chiếc này đi, một ngắn một dài." Cả quá trình mua không vượt quá một phút. Sau đó, nhân viên cửa hàng mỉm cười nói với chúng tôi: "Chỉ còn lại hai chiếc đó thôi, ai mua sớm được trước." Mẹ kiếp, tôi muốn lật tung cả cửa hàng! Nhưng, chỉ cần Thẩm Phương vui là được, nên tôi nhịn.
Thẩm Phương đồng cảm với tôi, tình nguyện bước đi trên con đường bình dân, tôi rất cảm động, mà cũng rất vui.
Thật ra đồng hồ của tôi ngoại trừ kiểu dáng ra, về cơ bản nó giống y hệt của hãng Tiffany, khi Thẩm Phương mải mua châm cài ngực, tôi ở một bên so sánh rất lâu, đúng là giống nhau đến 95%, chỉ là không biết ai đạo ai, xét về mặt giá cả, khả năng Armani đạo nhái là rất cao.
Có chút đau lòng, không ngờ Armani cũng làm chuyện đó.
Còn nữa, tôi thực sự ngủ ở sofa phòng đọc sách, ngủ riêng với Thẩm Phương. Đây là lời đề nghị của Thẩm Phương, tốt cho mọi người. Nhưng 4 giờ sáng tôi mới ra khỏi phòng Thẩm Phương sau khi nói chuyện xong, đây là do tôi tự công khai, ai ngờ Bà Cụ Non lên đây nói làm tôi lại bị mang danh "gái mại dâm".
Bà Cụ Non cứ chắc nịch rằng chúng tôi đã làm rất nhiều chuyện không phù hợp với trẻ nhỏ trong khoảng thời gian lâu như vậy, thật sự không làm gì, chỉ ôm ấp hôn hít nói chuyện, hết rồi.
Bây giờ tôi đang rất thương Thẩm Phương, sức khoẻ không cho phép mà vẫn chạy đến đây, ngày mai lại đi, nếu biết sớm tôi đã chủ động đi rồi.
Tôi đang ở phòng đọc sách, ngủ cũng ngủ không được, nghĩ về những điều Thẩm Phương nói và những gì chị ấy làm, không có cảm giác gì khác, chỉ là rất thương chị thôi, rất buồn. Tôi cũng không biết nói làm sao, tôi không muốn chị đối xử với tôi quá tốt, không phải tôi muốn chừa đường lui hay gì, chỉ là thấy con người chị lúc đầu rất ổn định, nhưng bây giờ lại biến thành một cô gái nhỏ, thật buồn cho chị.