*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhiệm vụ kết thúc. Số người còn lại trên sân: 10 người
Tuyển thủ dự thi số 419, số người đã giết: 46 người. Thứ tự xếp hạng: hạng 1
Chúc mừng ngươi đạt được tư cách vào bán kết, xin đợi 30 giây sau để kết toán giai đoạn”
—— Nghi thức hiến tế đến đây là kết thúc rồi sao?
Tyler hờ hững nghĩ, cất kiếm vào lại vỏ.
Hắn cảm nhận được có một nguồn sức mạnh tràn trề đang áp chế hành động của mình, bệ đứng dưới chân từ từ bay lên ——
Từng chút một, toàn bộ khán đài hiện ra trước mắt hắn.
Khán giả hò hét như núi gào biển gầm (1), âm thanh kia như thủy triều cuồn cuộn, chen lẫn với tiếng thét chói tai cao vút: “Số 419!”
“Nhìn đây này!”
“AA—ông xã em yêu anh! Ông xã 2m1!”
Bọn họ vung vẩy những thứ đầy màu sắc trong tay, trong mắt Tyler nhấp nhô lên xuống như cầu vồng.
Họ thổi còi, sáo nhỏ, dùng đủ cách để thu hút sự chú ý của hắn, một khi ánh mắt hắn dừng lại một chỗ nào đó, nơi đấy liền có hơn một nghìn người đứng dậy vỗ tay hoan hô.
Họ còn ném xuống dưới sân đủ loại đồ vật, có tiền, khăn tay thậm chí cả điện thoại di dộng, mấy thứ đó sau khi rơi xuống liền trở thành số liệu rồi biến mất.
Những chuyện này, không giống như vừa trải qua một vụ tàn sát.
Họ đáng lí phải sợ hắn, hoảng sợ và căm hận chứ không phải nhiệt tình và sùng bái đến khoa trương như vậy.
Tyler không thể lí giải nổi tình huống này.
Mặt hắn không chút cảm xúc giấu dưới mũ trùm, khán giả chỉ thấy tuyển thủ “số 419” mờ mịt nghiêng đầu, lập tức òa lên tiếng gào thét chói tai: “Cưng quá đi!”
“A a a –“
“Ông xã là số một! Ông xã dễ cưng đến muốn bùng nổ luôn rồi!”
Tyler khoanh tay trước ngực, tạm thời không tỏ thái độ đối với những gì xảy ra trước mắt, thầm nghĩ: “Có lẽ đây là quốc gia của Thần giết chóc? Tất cả mọi người lấy “giết chóc” làm vinh quang, cho nên mình giết càng nhiều lại càng được hoan nghênh chăng?”
30 giây sau tiếng hoan hô qua đi, trên sân khấu chỉ còn 9 bệ đứng, phân biệt là các tuyển thủ còn sống sót sau trận hỗn chiến.
Trên khán đài lại tiếp tục phát ra tiếng thét chói tai cùng hoan hô, điều này càng làm Tyler thêm khẳng định suy đoán của mình.
Sau khi mười tuyển thủ đã ổn định, người dẫn chương trình mới chầm chậm đi ra từ trong sân khấu, nói: “Xin chúc mừng mười tuyển thủ đã đạt được tư cách vào vòng bán kết của giải đấu Liên minh Triều Dương hạng A hoàng kim khu vực địa cầu!…Xin mời các tuyển thủ phát biểu cảm nghĩ của mình”
Bắt đầu từ tuyển thủ hạng thứ mười, bọn họ lần lượt bày tỏ lòng cảm ơn, sự may mắn, rằng mình sẽ tiếp tục cố gắng để giành được vòng nguyệt quế.
Tuy rằng đều là những lời nhạt nhẽo cũ rích nhưng khán giả vẫn rất nể tình biểu hiện đầy đủ sự nhiệt tình.
Thời điểm đến lượt hạng nhất, người dẫn chương trình cảm xúc mãnh liệt mà rằng: “Chúc mừng tuyển thủ số 419 đã giành được vòng nguyệt quế! Theo quy tắc, hạng nhất có thể công bố tên thật của mình, anh –“
“Không” Tyler lạnh lùng nói.
Người dẫn chương trình khụ một tiếng, cảm xúc càng thêm mãnh liệt, nói: “Tuyển thủ số 419 trước sau như một vô cùng bí ẩn lại khiêm tốn, như vậy xin hỏi anh có cảm nghĩ gì muốn nói với khán giả không?”
“Không” Tyler tiếp tục lạnh lùng nói.
Khán giả bên dưới: “A a a a –“
Người dẫn chương trình rất muốn lau mồ hôi lạnh trên lưng mình, để tránh lúng túng, nhanh chóng nói: “Các bạn khán giả nhiệt tình quá, có lẽ tuyển thủ số 419 xấu hổ mà thôi, vậy bây giờ chúng ta bước vào phần kế tiếp…”
Khán giả dưới đài vừa mới ổn định được một chút, đột nhiên có giọng nam phát ra: “Ông xã anh ngầu quá đê ê ê —“
Người dẫn chương trình: “…”
Tyler: “??”
Hai giây yên lặng, trên khán đài vang lên tiếng gào, tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng than như thủy triều, trong phút chốc toàn trường đều bùng nổ.
Người dẫn chương trình nhân cơ hội điều chỉnh bầu không khí: “Tuyển thủ số 419 quả là có sức hấp dẫn kinh người, ngầu đến mức làm người ta không thể khép nổi chân”
Cô nàng làm ra vẻ khiêu gợi, khán giả quả nhiên nể tình mà huýt gió ầm ĩ.
Tyler không hiểu gì: Lạnh lùng.jpg (2)
Tyler khoanh tay trước ngực, dùng biểu cảm vô cùng lạnh lùng tiếp tục vượt qua giai đoạn chứng thực, sau khi đạt đươc “mục tiêu của giải đấu” là “tư cách vào vòng bán kết”, hắn cùng các tuyển thủ khác đi xuống sân khấu, biến mất bên trong trường đấu.
Sau đó hắn thấy mình xuất hiện trên một khu phố với phong cảnh kì lạ.
Tất cả mọi thứ như được tạo thành từ kim loại không biết tên và hiệu ứng ánh sáng, người đi đường có muôn vàn dáng vẻ kì quái, thi thoảng lại nháy mắt biến mất hoặc hiện ra.
Tyler khẳng định mình chưa bao giờ tới thế giới này.
Hắn quan sát người đi đường, chỉ khi xác định rõ những gì mà dân bản địa đang làm, mới có thể hành động. Tiếp đấy hắn quan sát văn tự quanh người – vì chấp hành nhiệm vụ, hắn từng được thần minh chúc phúc, có thể hiểu được mọi loại ngôn ngữ và chữ viết trên đời.
Sau đó Tyler đi vào một hiệu sách, hắn đi qua đi lại, ghi nhớ tất cả các loại sách, rồi dừng lại ở khu vực sách giáo dục, nhanh chóng lật xem.
Muốn dung nhập vào một thế giới, phương pháp đơn giản nhất là trà trộn vào cuộc sống sinh hoạt của dân bản xứ, thế nhưng lại nguy hiểm và dễ bị bại lộ. Cách đơn giản thứ hai, chính là đọc sách giáo dục của họ, vừa đọc vừa quan sát, là một cách học tuy chậm mà an toàn.
Tyler rất thuần thục những chuyện này, hắn từng trải qua hoàn cảnh lạ lẫm, thậm chí là một thế giới xa lạ, chấp hành vô số nhiệm vụ. Hắn biết làm thế nào để không gây sự chú ý, đây là chính là mánh khóe của sát thủ, một phần nhỏ bé nhất không đáng kể.
Thông qua văn tự, Tyler chậm rãi hấp thụ tri thức căn bản của thế giới này.
Thế giới này không có tên, tất cả mọi người đều cho rằng mình đang sống trong “vũ trụ chính” (3).
Văn minh nhân loại nơi đây đã phát triển hơn mấy vạn năm, từ thuở man hoang sơ khai, rất nhanh đã bước vào thời kì phong kiến, sau đó là nền văn minh hoa học kĩ thuật phát triển, mãi cho đến hiện tại trở thành văn minh vũ trụ, cùng với tất cả tinh hệ thành lập lên “Liên minh Triều Dương”, làm một chỉnh thề cùng nhau phát triển.
Ở niên đại này, dân số tinh cầu ngày một tăng nhanh, lãnh thổ của loài người được mở rộng, mật độ dân số rất cao, thế giới thực vô cùng phát triển thế nhưng cũng vắng vẻ vô cùng, bởi vì hiện giờ còn rất ít người còn hoạt động trong hiện thực.
Mọi người dành phần lớn thời gian trên mạng ảo, trong đó có học tập, giải trí, làm việc và ngủ, hầu như không có gì là cần phải logout mới làm được, cho dù thân thể ở đời thực có vấn đề, cũng có đầy đủ chế độ khám bệnh của internet và máy móc trí năng.
Bởi vì 99.9% lao động chân tay đã do máy móc trí năng hoàn thành, khoảng 50% lao động trí óc cũng do trí tuệ nhân tạo làm thay, thế nên phần lớn dân số đều trong trang thái thất nghiệp. Nhưng dù thất nghiệp, chính phủ cũng sẽ cung cấp đầy đủ phúc lợi để họ sống thoải mái –, ai biểu lãnh thổ nhân loại rộng lớn, tài nguyên lại phong phú như vậy, không tiêu xài lại thành lãng phí đó.
Như vậy công việc chủ yếu của con người hiện tại chính là: thực dân hóa trò chơi (4).
Liên minh Triều Dương tuyên bố đây là kĩ thuật khoa học hàng đầu, sử dụng hình thức game giả lập để giải quyết vấn đề việc làm của đại đa số dân cư.
Mọi người được thuê đi “chơi game”, mà bối cảnh game lại là thực hiện công cuộc thực dân hóa các “vũ trụ phụ” (5). Một số lượng lớn người chơi sau khi đặt chân vào thế giới trò chơi, bằng sự cố gắng của bản thân mà thu được tài nguyên, thế lực và tính báo. Mà chính phủ thì lại thông qua việc hợp tác với người chơi để nghiên cứu và khai phá “vũ trụ phụ”
Cái gọi là thi đấu “eSport” chính là trong bối cảnh đó, kết hợp với game để tiến hành thi đấu.
Giải đấu này phát triển đến nay, đã trở thành giải đấu trực tuyến lớn nhất của ngành công nghiệp game, hàng năm đều gom được hơn mấy trăm triệu NDT làm giải thưởng chờ tuyển thú đến lấy. Số lượng lớn các câu lạc bộ, truyền thông, công ty quản lí cùng với phóng viên, tuyển thủ chuyên nghiệp, người dẫn chương trình, thuyết minh, bình luận viên, huấn luyện viên đều dựa vào lá cờ lớn này để cạnh tranh và tồn tại.
Như vậy hằng năm có đến hàng trăm hàng nghìn doanh nghiệp không ngừng phun ra nuốt vào tiền tài, mà điều làm người ta chú ý nhất, vẻ vang nhất, đương nhiên là các trận đấu của các cao thủ tỏa sáng như những vì sao.
Tyler rất nhanh đã lật xong một quyển sách, chầm chậm đặt lại trên giá.
Lúc này, hắn để ý thấy đúng lúc có một cô gái từ đằng sau đi tới, nhìn chằm chằm bóng lưng hắn hơn mười giây.
Tyler không để lộ sự cảnh giác của mình, rất tự nhiên quay đầu lại, trong lúc lơ đãng đối mặt với cô ta.
Cô gái này bất ngờ không kịp chuển bị, bị Tyler liếc mắt nhìn, mặt mũi đỏ bừng nói: “Xin, xin lỗi anh! Hình như tôi…tôi nhận lầm người!”
Tyler nhìn một cái là rõ, cô ta cũng không có ý định rời đi ngay.
Quả nhiên, cô nàng rất nhanh lại nói: “Nhưng…nhưng mà anh thật sự rất giống. Cho em hỏi, anh…anh có phải là Bùi Nhung không? Em…em là fan của anh! Là fan lâu năm, fan cuồng nhiệt, em ở trong fan club đã sắp được mười năm rồi!
Tyler nghĩ trong đầu, tên thật của hắn hiện tại là: Bùi Nhung.
Nhưng mà tạm thời hắn không có ý định tiếp xúc với người này.
“Tôi không phải, cô nhận lầm rồi”
Tyler vô cùng tự nhiên quay đầu đi, từ trên giá sách lấy xuống một quyển sách khác.
Đôi khi, sát thủ sẽ làm cho người ta hoài nghi, lúc đó điều không nên làm nhất chính là đánh mất sự bình tĩnh mà đi tranh luận với người ta. Bởi vì một khi mở miệng nói chuyện sẽ làm người chú ý. Một khi phản bác bất cứ quan điểm của người khác, đều sẽ làm cho đối phương theo bản năng thấy bất mãn. Cho dù cư xử hợp lí, dùng lời nói hoặc hành động xua tan sự nghi ngờ của họ, cũng càng làm mình bị chú ý và bại lộ nhiều hơn.
Muốn thoát khỏi hiềm nghi, điều quan trọng nhất là: bình tĩnh, một câu “Không phải” bình tĩnh.
“Dạ…không phải ư…” Cô gái đứng đằng sau dường như có chút mất mất, “Xin, xin lỗi anh!”
Xác định không còn ai nhìn mình chằm chằm nữa, Tyler mở bản tư liệu cá nhân của mình ra – đây cũng là điều hắn vừa học được.
Chuyện này đúng là thú vị, thân phận hiện tại của bậc thầy sát thủ thần bí dường như lại là một ngôi sao đã từng nổi tiếng: Bùi Nhung.
Tyler nhìn sơ qua cuộc đời của “bản thân”, xuất thân có vẻ rất bình thường, cha mẹ mất sớm, một mình mang theo đứa em gái sống qua ngày, dựa vào năng khiếu bẩm sinh một đường lăn lộn, cuối cùng trở thành ngôi sao lớn, thế nhưng đã giải nghệ vào hai năm trước.
Còn về phần “chấn thương” gì đó…Nghe bảo Bùi Nhung bị bệnh rỗng tủy sống (6) di truyền bẩm sinh, tuy rằng chỉ là chấn thương nhỏ nhưng rất dễ gây ra các loại triệu chứng thần kinh, giai đoạn cuối có khả năng dẫn đến chết não, trở thành người thực vật.
Điều này có thể giải thích nguyên nhân vì sao trước đêm đấu hỗn chiến Bùi Nhung bỗng nhiên ngỏm.
Chú thích:
(1) Nguyên văn Sơn hô hải khiếu “山呼海啸”: Có nghĩa là tiếng kêu của núi, tiếng gào của biển. Miêu tả khí thế hùng tráng đồng thời thể hiện sự khắc nghiệt của tự nhiên.
(2) Nguyên văn Lạnh lùng.jpg
(3) Dựa theo thuyết Đa vũ trụ, là giả thiết về sự tồn tại song song các vũ trụ (có cả vũ trụ chúng ta đang sống), trong đó bao gồm tất cả mọi thứ tồn tại và có thể tồn tại: không gian, thời gian, vật chất, năng lượng và các định luật vật lý. Vũ trụ phân tách hay tạo ra các bản sao của chính nó và những bản sao này sẽ diễn tiến độc lập nhau. Ở đây “vũ trụ chính” được coi là bản gốc.
(4) Nguyên văn “游戏殖民”: Thực dân hóa (tiếng Anh: colonization) (hay thuộc địa hóa) xảy ra khi có một hay nhiều loài di dân đến một khu vực mới. Cụm từ này có nguồn gốc từ từ Latinh colere, nghĩa là “sinh sống, nuôi trồng, thường trực, trông nom, bảo vệ, tôn trọng,ban đầu được dùng cho con người. Tuy nhiên, các nhà địa lý sinh vật thế kỷ 19 đã mở rộng để mô tả hành vi của các loài chim, vi khuẩn cũng như thực vật. Khái niệm hẹp hơn được đề cập trong chủ nghĩa thực dân của con người, đề cập đến các vấn đề chiếm lĩnh thuộc địa, kinh doanh, đồn điền, và việc chinh phục dân bản xứ ( wikipedia)
(5) Nguyên văn“次宇宙”: Các bản sao của vũ trụ chính
(6) Rỗng tủy sống: Là bệnh mãn tính ở tủy sống do ở trong đoạn tủy sống hình thành một hốc rỗng ở trung tâm của chất xám chứa dịch não tủy. Dịch não tủy tích lại hình thành các khoang hoặc nang hốc phát triển lớn dần và gây huỷ hoại tuỷ và biểu hiên lâm sàng bởi những rối loạn vận động, cảm giác và dinh dưỡng.