Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 11: Hành Động Tự Bảo Vệ…



"Tôi cũng biết chuyện này rất kỳ quái, nhưng ma ma vẫn một mực nói rằng ở bên ngoài rất nguy hiểm, không cho tôi đi ra ngoài. Tới cuối cùng tôi vẫn phải nghe ma ma nói chú?" Hứa Thâm thở dài, có chút suy sụp nói: "Huống chi không có công tác còn có thể tìm lại, nhưng ma ma chỉ có một mà thôi, hơn nữa nó làm vậy còn vì muốn tốt cho tôi. . ."

Cô gái trẻ tuổi có chút không phản bác được.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Người đàn ông bên cạnh bắt gặp tâm trạng suy sụp của Hứa Thâm, lập tức ném cho cô gái trẻ tuổi kia một ánh mắt, cuối cùng mới lắc đầu nói: "Dù sao cậu ấy cũng vừa trải qua nhiều chuyện như vậy, lại tiếp nhận quá nhiều tin tức mới mẻ trong cùng một lúc. Đừng làm khó xử cậu ấy nữa. Lại nói, cậu ấy chính là vụ dân, vốn không nhìn thấy. Đó là chưa kể tới thứ kia là khư thú cấp C, bản lĩnh ngụy trang cao siêu của nó, dù là chúng ta, cũng không nhất định có thể nhận ra được, càng đừng nói tới một người vẫn còn bị bịt mắt . . ."

"Thế nhưng. . ." Cô gái trẻ tuổi có chút không cam lòng, cô cứ có cảm giác bên trong chuyện này có chút lạ thường. Đừng hỏi, cảm giác này vốn không có nguyên nhân, có lẽ đây chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ thôi.

"Hơn nữa hai phút sau, đã tới giờ tan tầm rồi, tôi không muốn tăng ca đâu." Người đàn ông ấy nâng cánh tay lên, chậm rãi hoạt động thân thể một chút, rồi cười nói với cô gái trẻ tuổi kia: "Đừng quên về sau cậu ấy sẽ là đồng sự của chúng ta, còn là nhân viên của bộ Tác Chiến. . ."

Cô gái trẻ tuổi hiểu được ý tứ của đối phương, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi."

Sau đó hai người đứng dậy, khách khí hai câu cùng Hứa Thâm, cuối cùng mới đưa hắn rời khỏi phòng ghi chép.

Cô gái trẻ tuổi nhìn theo bóng dáng thiếu niên được đồng sự thuộc bộ Tác Chiến đang chờ bên ngoài mang đi, vẫn có chút không cam lòng, nói: "Nói gì thì nói, tôi vẫn cảm thấy bên trong chuyện này có điểm gì đó rất kỳ quái mà chúng ta còn chưa hỏi được rõ ràng. Căn cứ theo ảnh chụp tại hiện trường, anh cũng thấy rồi đó. Nơi ấy chính là địa ngục! Và một người sống ba tháng cùng khư thú trong loại hoàn cảnh này, làm sao có thể không hề phát hiện ra? Trừ phi cậu ta vốn là kẻ không tim không phổi, hơn nữa còn là một đứa con có hiếu!"

"Ừm." Người đàn ông kia gật đầu, rồi nhìn nhìn đồng hồ, hỏi: "Tan tầm rồi, cô muốn đi ăn cái gì, để tôi mời."

". . ."

"Thế nào, còn nhớ anh không?" Thanh niên đang chờ đợi bên ngoài phòng ghi chép, lập tức cười cười với Hứa Thâm vừa từ bên trong đi ra. Tuy người này biết hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn theo thói quen biểu lộ cảm xúc của bản thân.

Còn nhớ. . . Anh chính là Tiểu Diệp kia mà? Hứa Thâm yên lặng nhìn thoáng qua rồi nói: "Giọng nói này có chút quen thuộc, anh là vị tiên sinh lúc trước ư?"

"Xem ra trí nhớ của em rất tốt. Đúng vậy, anh tên là Diệp Thủ." Diệp Thủ nhã nhặn nhìn cậu thiếu niên vừa trải qua đại kiếp nạn trước mặt mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai vị đồng sự khoa Văn Chức vừa đưa tiễn tới cửa, lập tức dùng ánh mắt dò hỏi bọn họ, sau khi nhận được đáp án, mới nói với Hứa Thâm: "Bọn họ đã nói cho em nghe về tình huống thực tế rồi."



"Ừm." Hứa Thâm trầm thấp đáp lại.

"Xem ra em rất kiên cường." Diệp Thủ tán thưởng nói.

Hắn biết, bỗng nhiên mất đi người thân thiết nhất của mình, lại lập tức tiếp xúc đến bộ mặt thực sự của thế giới này, người bình thường nào cũng sẽ cảm thấy sụp đổ, khó có thể thích ứng nổi, lúc trước hắn cũng là như thế.

Nhưng thiếu niên thoạt nhìn còn nhỏ hơn hắn bốn, năm tuổi trước mắt này, lại biểu hiện ra tương đối trầm tĩnh, hơn nữa căn cứ theo thể chất đặc thù của đối phương, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng thêm một chút, có lẽ trong tương lai thiếu niên này sẽ đạt được thành tựu vô cùng to lớn.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương có thể sống sót. . . Diệp Thủ yên lặng bổ sung thêm một câu.

"Đi theo anh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Diệp Thủ nói với Hứa Thâm.

"Được."

Lúc này, Diệp Thủ rất tự nhiên nắm lấy cánh tay Hứa Thâm: "Nơi này không có Đạo Manh tác, để anh tới dẫn đường cho em, chờ tới khi cảm xúc trong lòng em ổn định lại, trong cục sẽ giúp em mở ra Khư Nhãn. Đến lúc đó, em cũng có thể thấy được rồi."

Chẳng qua cũng có thể thấy được cả khư. . .

Hứa Thâm để mặc cho Diệp Thủ nắm lấy, bước chân chậm rãi bắt đầu di chuyển mang tính chất thăm dò, dù hiện giờ hắn có thể thấy mọi thứ một cách rành mạch, nhưng từ nhỏ đã khuyết thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa đây vốn là hoàn cảnh lạ lẫm, khiến cho hắn dứt khoát lựa chọn ngụy trang bản thân và im lặng.

Đây cũng là một hành động tự bảo vệ mình.

Hơn nữa, sau buổi hôm nay, những tin tức hắn nhận được từ trong miệng cô gái trẻ tuổi kia, cũng chứng minh rằng cách xử lý của hắn là chính xác.