Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 36: Chỗ Tốt Quá Lớn! Tai Họa Thành May Mắn???



Hứa Thâm khẽ gật đầu, hắn lập tức tưởng tượng thấy mỹ thực nước canh đang tràn lên mắt, rất nhanh, đôi mắt hắn đã trở nên hư vô.

Hạ Tĩnh Tương ngẩn ra, cô thực sự không ngờ Hứa Thâm lại tiến vào trạng thái nhanh như vậy.

Hắn lại có thể nắm giữ ngay sau khi cô hướng dẫn một lần?

Cô vội vàng nói: "Hiện giờ cậu đã mở ra, nếu muốn đóng Khư Nhãn lại, chỉ cần tưởng tượng loại cảm giác này đã biến mất, hoặc là khiến cho suy nghĩ của mình chuyển dời đến một chuyện khác. Chỉ cần cậu tập trung nghĩ đến một chuyện khác, khư lực của cậu sẽ chậm rãi lui đi và tan ra."

"Được." Hứa Thâm thu liễm khư lực lại, kéo nó xuống, ẩn vào trong cơ thể.

Hạ Tĩnh Tương: ". . ."

Đây là điều khiển ư?

Cô có chút ngạc nhiên nhìn thiếu niên trước mắt, chỉ cần dạy một lần, hắn đã vượt qua rồi???

"Cậu. . ."

Hạ Tĩnh Tương có chút không biết nên nói điều gì, sau khi nghẹn cả nửa ngày, cô mới nói: "Cậu lặp lại thử xem?"

"Ừm." Hứa Thâm ngoan ngoãn nghe lời, nhìn qua cực kỳ khôn khéo, hiểu chuyện.

Đây là di chứng tạo nên sau khi bị "Ma ma" nuôi dưỡng.



Rất nhanh, hắn đã mô phỏng lại loại cảm giác vừa rồi, và thuần thục mở đóng Khư Nhãn.

". . ." Hạ Tĩnh Tương hoàn toàn không biết nên nói gì.

Nếu nói lần đầu tiên là vận khí tốt, thì tới lần thứ hai vẫn còn thuần thục như vậy, chỉ có thể nói rằng Hứa Thâm đã chân chính nắm giữ loại kỹ năng này rồi.

Đây là chỗ tốt mang lại khi trong cơ thể có thật nhiều khư lực sao. . . Trong lòng Hạ Tĩnh Tương âm thầm có chút đố kỵ. Tuy cô cũng biết khư lực trong cơ thể đối phương đến từ loại trải nghiệm khủng bố kia, nhưng nhìn thấy chỗ tốt mà hắn đạt được lại lớn đến thế, thậm chí cô còn cảm thấy cậu thiếu niên trước mắt mình đã gặp may.

Dù sao, hắn cũng không chết mà… Lại còn vô duyên vô cớ nhận một thân khư lực nhiều như vậy.

"Được rồi, hiện giờ cậu đã thuần thục nắm giữ nó. Tự bản thân cậu hãy làm quen với loại cảm giác này đi, về sau hãy chuyển dời loại cảm giác này đến những bộ phận khác trong thân thể. Chờ đến lúc cậu có thể thuần thục dời nó đến toàn thân, nghĩa là cậu đã có đủ năng lực để tác chiến cùng khư thú, chỉ thiếu kinh nghiệm nữa thôi." Hạ Tĩnh Tương chịu đựng cảm giác khó chịu từ đáy lòng, lạnh lùng nói.

"Được." Hứa Thâm gật đầu.

Hạ Tĩnh Tương không tiếp tục để ý tới Hứa Thâm nữa, thay vào đó là xoay người đi tìm hai vị đội viên khác để huấn luyện .

Tuy biểu hiện của Hứa Thâm khiến cho cô vô cùng ghen tỵ và khó chịu, nhưng xét trên phương diện hoàn thành nhiệm vụ của huấn luyện viên, cô lại thầm nhẹ nhàng thở ra. Đối phương có thể nắm bắt yêu cầu nhanh như vậy, ít nhất là ba ngày sau, hắn sẽ không liên lụy đến vị trí quan sát viên của cô.

Hứa Thâm cũng không nói điều gì khi thấy Hạ Tĩnh Tương không dẫn mình đi huấn luyện nữa, hắn vừa mở Khư Nhãn, vừa quan sát những người khác luyện kiếm thuật và chiến đấu.

Trải qua thí nghiệm tối hôm qua, Hứa Thâm phát hiện, tuy Khư Nhãn của hắn không thể nhìn thấy khư lực, nhưng năng lực bắt giữ hình ảnh của thị giác lại được tăng cường hơn rất nhiều.

Khi hắn quan sát những hình ảnh tương đối yên tĩnh, sẽ không thể cảm nhận được sự khác biệt, nhưng khi nhìn thấy bản thân đang múa quyền với tốc độ cao, bỗng dưng hắn lại phát hiện bản thân có thể bắt giữ đến mỗi một chi tiết của hành động đó.



Lúc này, dưới trạng thái nhìn chăm chú của Khư Nhãn, động tác của những người khác đều trở nên cực kỳ thong thả, thậm chí còn thong thả hơn vài lần so với dùng mắt thường quan sát đơn thuần, nghĩa là hắn có thể thấy rõ mỗi một động tác của bọn họ.

Và dưới loại quan sát thong thả như vậy, Hứa Thâm có thể nhìn rõ từng chiêu từng thức mà bọn họ đánh ra, kể cả những chiêu thức có một chút xảo quyệt, hắn có đủ thời gian để nghĩ biện pháp né tránh.

Dù sao dưới loại ánh mắt nhìn xuyên qua khiến hành động bị chậm lại, thì kể cả công kích có tinh diệu hung ác hơn nữa, chỉ cần là người bình thường đều biết nên tránh né như thế nào.

. . .

. . .

Ba ngày đi qua rất nhanh.

Sau khi tập hợp lúc bảy giờ buổi sáng, ba người Hứa Thâm và Hạ Tĩnh Tương, Kỳ Thiên Minh bị huấn luyện viên đầu trọc một mình kêu rời khỏi.

Những người khác cứ tiếp tục huấn luyện như thường lệ.

"Đám người Triệu Nguyên có vận khí không tồi, thời gian khảo hạch là ban ngày, bọn họ đã ở địa điểm mà khư thú thường lui tới để điều tra rồi. Hiện giờ mấy cô cậu qua đó đi, trên đường nhớ đừng nói nhiều, hết thảy phải nghe theo chỉ huy!" Huấn luyện viên đầu trọc nghiêm túc nhìn ba người.

Ba người đều gật đầu.

Sắp đối mặt khư thú, nhưng trên mặt ba người bọn họ đều không có chút sợ hãi nào.

Trong mắt Hạ Tĩnh Tương mang theo chờ mong cùng chút quang mang cừu hận nào đó, mà thanh niên tên là Kỳ Thiên Minh và Hứa Thâm vẫn giữ vẻ mặt như thường, nhìn qua không có phản ứng gì quá lớn.
— QUẢNG CÁO —