Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 135: Tổ Chức Thần Bí (2)



"Vậy ta tin ngươi gọi là Nagatha, tổng thống soái của quân đoàn thứ 27 của Cánh Bạc..."

Mộ Dung Nguyệt tựa vào một tảng đá, bấm móng tay nói. Trong khi đó, Nagatha bình tĩnh liếc nhìn xung quanh:

"Đúng vậy, không sai. Hân hạnh gặp mặt Băng Hậu, người từng tẩn cho Tổng Lĩnh lên bờ xuống ruộng."

"Một cỗ phân thân, ta đoán là loại B. Không thể nào là loại A được, một phần linh hồn của một Thánh Nhân vô cùng đáng giá, sẽ không tùy tiện cắt sén cho mấy nhiệm vụ loại này."

Mộ Dung Nguyệt nhướng mày cười lạnh:

"Cho nên ngươi hẳn là loại B, người nhân tạo mang ấn ký của gã Nagatha kia. Tên Atiradad kia sao rồi, chưa chết à?"

Nagatha tặc lưỡi:

"Atiradad? Chưa bao giờ nghe qua. Ngài ấy vẫn khỏe."

"Nghĩa là hắn đang lùng sục đâu đó quanh đây, chà thú vị đó..."

Mộ Dung Nguyệt cười nhạt:

"Việc ngươi xuất hiện ở đây nghĩa là bọn hắn vẫn tiếp tục cái thí nghiệm kia, mặc dù đã có thu được 2 mẫu còn sống, nhưng chưa bao giờ thực sự thành công. Đó là lúc các ngươi nghe nói đến trên hành tinh này vẫn còn một kẻ khác, nhận được sự bảo hộ từ ta. Cho nên các ngươi mới liều mạng chạy tới đây tìm kiếm."

"Lần trước chúng ta chỉ cử ra một Linh Thần..kết quả.. chà, khá là đau lòng. Ta tin là ngươi đã cho ả một cú Oneshot. Thật đáng kinh ngạc, truy ngược nhân quả từ phân thân hủy diệt bản thể."

Nagatha nhướng mày nói. Mộ Dung Nguyệt nhún vai:

"Ả sẽ hồi sinh lại... đâu đó trong vòng 3 vạn năm thôi, hi vọng lúc đó tôn giáo của ả chưa bị hủy hoại hoàn toàn. Mà ta dám chắc là một tôn giáo thờ phụng thần linh mà trong 1000 năm vị thần đó còn chưa hiển thánh thì chắc cũng sập nhanh thôi."

"Đa tạ đã quan tâm. Chúng ta sẽ bảo trì tôn giáo cho cô ta."

Nagatha lẩm bẩm:

"Chà, mấy cái kết giới này hoàn hảo thật đó. Ta còn chẳng tìm ra nổi lỗ hổng để thoát ra. Và cái trận pháp tự hủy của ta cũng hỏng luôn, cho nên bây giờ chắc là lúc để nói tạm biệt."

"Đúng vậy. Cảm ơn vì đã cung cấp thông tin. Ngươi cho ta nhiều thông tin hơn ta nghĩ đó."

Mộ Dung Nguyệt gật đầu.

Cùng một lúc ngay sau khi gã kia nói xong 2 chữ "tạm biệt", lập tức toàn thân hắn đột nhiên phát ra vô số luồng ánh sáng sáng sáng rực, một luồng khí tức cuồng bạo đến rợn người biến thành một cơn lốc xoáy bao phủ toàn thân gã, rồi ngay sau đó từ dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một vòng tròn phép trắng xóa.

Một bông hoa hồng băng đột nhiên xuất hiện dưới chân hắn, phát ra ánh sáng vàng rực như hoàng kim, cùng lúc ánh sáng phát ra từ người gã Nagatha lại nhạt đi một tí. Cứ thế trên người hắn lần lượt xuất hiện 49 bông hoa hồng băng, lúc mà bông hoa hồng băng thứ 49 xuất hiện, ánh sáng vàng rực vừa mới một tích tắc trước phát ra từ trong người hắn hoàn toàn biến mất.

Nagatha nhìn qua 49 bông hoa hồng lan tỏa ra, phong ấn từng bộ vị trên cơ thể hắn, thở dài nói:

"Kĩ nghệ kết giới của cô càng lúc càng uyên thâm. Cô hẳn đã giải mấy cái tự bạo kết giới của ta ngay từ lúc xâm nhập mà không để ta phát hiện được. Thậm chí Tối Thượng Hủy Hoại Ma Pháp cũng bị hóa giải."

"Ta "chơi" với bản thể của ngươi đủ lâu để biết làm gì khi cơ thể ngươi chuẩn bị tự bạo. Yên tâm ta không giết ngươi đâu. Ta sẽ nghiên cứu ngươi, kĩ thuật chế tạo người nhân tạo của đám Cánh Bạc kia khá tốt, thậm chí có thể tạm thời mô phỏng ra một Ma Thú cấp 8."

Mộ Dung Nguyệt gật gù, ánh mắt tràn ngập khâm phục. Ma Thú cấp 8 thực lực có thể nói là tương đương với Đại Thừa kì cũng không sai, đương nhiên đây chỉ là nhục thân chi lực có thể đánh nhau cùng với Đại Thừa kì.

"Ồ, phải rồi."

Nagatha gật gù, ngay sau đó toàn thân hắn bỗng dưng biến mất như thể bị hút vào trong một cái lỗ nào đó. Cùng lúc này 48 trên 49 bông hoa hồng băng sụp đổ, vỡ thành các mảnh vụn rồi nhanh chóng tan biến trong thiên địa, còn lại một bông hoa băng đỏ rực bay về phía Mộ Dung Nguyệt.

Từ vị trí mà Nagatha biến mất, nhanh chóng xuất hiện một lỗ hổng không gian đen ngòm, trông y hệt như một cái hắc động. Từ trong lỗ hổng không gian đó, một bàn tay đen bóng như tay côn trùng, gầy và khẳng khiu trông như da bọc xương thò ra. Từng móng tay của nó trông hệt như móng quỷ vậy.

Bàn tay này trong một nháy mắt đã giơ lên, chuẩn bị bắt lấy bông hoa hồng đỏ kia thì chợt, "Ầm" một cái, một cái cưa máy bằng băng trong một tích tắc đã chặt đứt cánh tay kia ra làm hai. Đồng thời, Mộ Dung Nguyệt cũng thành công thu lại bông hoa hồng đỏ kia.

"Đáp lễ."

Mộ Dung Nguyệt chỉ một ngón tay về phía cánh cổng không gian, từ đầu ngón tay của nàng bắn ra 7 sợi xích bắn thẳng về phía cánh cổng không gian, trong nháy mắt những sợi xích này đã kéo căng cánh cổng không gian ra rộng gấp đôi lúc đầu.

"Hayko 91."

Một khối lập phương với hơn 300 sắc màu đột ngột xuất hiện giữa nàng và cánh cổng không gian. Khối lập phương trông khá giống một khối hình với đồ họa pixel trong trò Minecraft, ngoại trừ nó hơi sặc sỡ hơn. 

Ngay khi xuất hiện, khối lập phương đột nhiên gia tốc, lao thẳng qua cánh cổng không gian.

Nhưng cùng một lúc này, phần bị chặt đứt của cánh tay kia bỗng nhiên nhanh chóng mọc lại 8 cánh tay khác, mỗi một cái cánh tay đều giống hệt như cánh tay vừa mới bị chặt. 8 cánh tay này mỗi cánh tay nhanh chóng kết thành một cái ấn lập tức nó như thể rạch phá hư không, cả cánh cổng không gian lẫn mấy cánh tay nhanh chóng dịch chuyển về phía trước, trong tích tắc đã tiếp cận Mộ Dung Nguyệt.

Mộ Dung Nguyệt chỉ ra một ngón tay, nàng cũng đồng thời biến mất, tại vị trí mà nàng vừa mới đứng khối lập phương pixel thình lình xuất hiện như thể cả hai đã hoán đổi vị trí cho nhau. Mấy cánh tay vừa nãy còn đanh dự tính chộp lấy nàng nhanh chóng khựng lại, rồi khối lập phương pixel bỗng dưng mở bung ra, biến thành một cơn lốc xoáy hình cầu chĩa thẳng về phía cánh tay mà lao tới.

Cơn lốc xoáy kéo dài 0,1 giây, rồi nhanh chóng sụp đổ. Cả cánh tay lẫn cánh cổng không gian đồng dạng biến mất. Mộ Dung Nguyệt nhướng mày nhìn qua chỗ 3 thứ cùng lúc biến mất, giơ tay ra đằng sau vai, một tia sáng chợt xuất hiện bắn mạnh về phía sau.

"Rít"

Một tiếng rít gào kinh khủng vọng ra từ đằng sau, chỉ thấy chỗ mà gã Nagatha vừa biến mất những bông hoa hồng trắng lúc trước vừa mới tan biến trong thiên địa đã tụ tập lại, rơi vãi trên mặt đất, vị trí giống hệt vài giây trước.

Một cánh cổng không gian như mới lại hiện ra, 7 sợi xích vẫn như cũ khóa chặt cánh cổng, nhưng kích cỡ của cánh cổng thì vẫn lớn như trước khi bị Mộ Dung Nguyệt kéo căng ra. Nếu có người rảnh rỗi để đo thì sẽ vô cùng kinh ngạc vì cánh cổng xuất hiện lúc này và cánh cổng đầu tiên hoàn toàn giống hệt nhau cho tới từng tí một, như thể cả 2 cánh cổng trên cơ bản vốn là một vậy.

Cùng lúc này tia sáng mà Mộ Dung Nguyệt niệm bắn xuyên qua cánh cổng, kéo theo một tiếng rít dài.

"Tái khôi phục quá khứ? Xem ra ngươi trình độ khống chế thời gian tăng thêm nhiều."

Mộ Dung Nguyệt né tránh một tia sáng đen từ trong cánh cổng, khối lập phương pixel vừa sụp đổ lại xuất hiện trên tay nàng, lần này nhỏ hơn nhiều, hơn nữa hình dáng của nó hơi giống mũi giáo. Nàng thả tay ra, mũi giáo lập tức phá vỡ hư vô, bắn xuyên về phía cánh cổng.

Ngay đúng lúc mũi giáo pixel vừa chui qua cánh cổng, Mộ Dung Nguyệt thả 7 sợi dây xích ra, cánh cổng lập tức co cụm lại từ kích cỡ to như cái nhà xuống còn một phân tử. 

Trước khi cánh cổng hoàn toàn đóng lại, còn có thể nghe ra một tiếng rít rùng rợn đến rợn người từ bên trong.

Mộ Dung Nguyệt nhìn bông hoa hồng đỏ rực đang ở trong trữ vật vòng tay của nàng, quay đầu đi ngay trước khi lỗ hổng không gian bị một lực đạo khổng lồ phá hủy hoàn toàn. Nàng quay đầu lại liền thấy được Tiêu Dao Thánh Nhân nhẹ nhàng nhấc 12 bóng áo đen xuất hiện phía sau nàng:

"Bắt sống 12, 1 chết, 2 chạy mất qua cổng không gian, nhưng ta chuyển hướng cái cổng đó về hướng mặt trời nên chắc cũng toi rồi. Lũ còn lại là khôi lỗi." 

"Có mấy người nhân tạo?"

"7, trong đó có 2 cái bị ta chuyển hướng."

Tiêu Dao Thánh Nhân vung tay lên vứt 12 bóng áo đen kia xuống đất, nói:

"Ngoài ra còn có 1 Thánh Nhân nữa. Ở đây hình như mới có biến à? Ba động đại đạo trông giống như một đòn Hayko cấp 80 trở lên."

"91 và 103. Đúng vậy, hóa ra cái lũ này mục tiêu cuối cùng là xác nhận thằng bé kia có phải 1 người trong số 7 người của "Khóa Tốt Nghiệp 937-E" không."

Mộ Dung Nguyệt lầm bầm:

"Tri thức là sức mạnh, cũng là sự nguyền rủa. Còn tốt hiện tại ta phong ấn trí nhớ của cái gã này, cho nên hiện tại bọn hắn chỉ có thể khẳng định trong tay ta đang có hắn, chứ còn chưa hoàn toàn có thể khẳng định được là ai. Cho nên trên cơ bản là không lo."

Nói thật, nàng cũng không lo lắng lắm. Toàn bộ khu vực quanh Hệ Mặt Trời đều là hậu hoa viên của nàng, Tiêu Dao Thánh Nhân... ừ thì hơi lười một tí, nhưng một khi làm căng lên thì cũng tương đương. Chưa kể nàng cũng đâu chỉ có mỗi một đồng minh là Tiêu Dao Thánh Nhân?

Nói không ngoa, nửa cái Châu Á và nửa cái Thái Bình Dương là lãnh thổ của Tiêu Dao Thánh Nhân rồi. Nếu có vấn đề gì, Tiêu Dao Thánh Nhân đều có thể trong một nửa cái tích tắc dịch chuyển tới.

"Cơ mà để đề phòng...."

Cách hệ Mặt Trời khoảng vài triệu năm ánh sáng, một hành tinh phát triển một cách kì quặc. Hành tinh này phát triển thành 4 phần, một phần giữ nguyên si cảnh quan nguyên sơ, nhưng kì thực mọi loài sinh vật ở đây đã trải qua biến chuyển thành công nghệ sinh vật, một con thằn lằn khổng lồ kì thực cũng có thể coi như một cái xe buýt được. 

Một phần khác có kiến trúc công nghệ tương tự như Trái Đất ngoại trừ tiên tiến hơn nhiều. 

Một phần khác được thiết kế dựa vào công nghệ năng lượng, hầu như toàn bộ cư dân ở đây đều lấy năng lượng thể mà sinh sống. Phần cuối cùng là một loạt kiến trúc bằng đá, dân cư ở đây khai phá văn minh bằng pháp thuật và quỷ thuật. 

Ở một tòa lâu đài trên không lãnh địa của công nghệ loại hình ánh sáng, trong một căn phòng trông khá giống văn phòng bình thường, ngoại trừ nguyên vật liệu thì thuộc những loại hình đỉnh cấp thế giới. Một người nam nhân đang ngồi trên một cái ghế da, liếc nhìn kẻ đang đứng trước mặt hắn.

Kẻ đứng trước mặt hắn có thân hình vặn vẹo vô cùng, giống như là một hợp thể của bất cứ loại sinh vật gì tìm được, xé ra các bộ phận thân thể rồi tổ hợp vào một khối thân thể vậy. Thứ đó đang nửa quỳ trước mặt người nam nhân này.

Nam nhân này mặc một bộ vest sọc đen xám, tay đeo một cái găng tay. Tóc hắn không rõ màu sắc, mỗi một góc độ khác nhau quan sát hắn sẽ cho ra một màu sắc khác nhau. Nhưng đôi mắt của hắn mới là thứ đáng chú ý, hoàn toàn vô hồn, không một tia cảm xúc tồn tại, như thể hắn ta chỉ là một con rối mà không phải con người vậy.

"Đừng lo, ta không quan tâm nếu ngươi có thất bại tìm ra được thằng lỏi đó đâu."

Người nam nhân này nói, khiến cho sinh vật trước mặt hơi thoáng thả lỏng một chút không thể phát giác. Hắn nói tiếp, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía một bức tranh:

"Chỉ cần xác nhận được cô nàng kia đang nắm giữ trong tay thằng bé là được rồi. Dù sao con đường của chúng ta gần giống nhau hơn là ngươi tưởng đấy. Hơn nữa, trong thời điểm hiện tại chúng ta còn phải quan tâm nhiều thứ hơn là một thằng nhóc còn chưa có cho thấy xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh....."

"Chỉ là khi hắn ta hoàn toàn thức tỉnh, ta sẽ thân chinh xuất trận. Nếu thực sự hắn thức tỉnh, lúc đó giá trị của hắn quá to lớn để hình dung."