Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 247: Assassin chết?



Trần Ngọc Lâm ánh mắt chợt hiện lên một chút thông tin, thiếu hơn rất nhiều so với Giám Định. Hẳn đây chính là khả năng đặc biệt của một Master của một Anh Linh, khả năng phân biệt ra sức mạnh của một Anh Linh khác.

Sức Mạnh: A+. Mana: A, Nhanh nhẹn: A, May Mắn: B. 

Chỉ số này đã có thể xưng là rất tốt rồi. Hơn nữa, không giống khi là Berserker, Heracles lúc này thần trí hoàn toàn tỉnh táo, nói cách khác, bản năng chiến đấu và kĩ năng chiến trường của hắn là không thể nào khinh thường được. 

Hơn nữa, cây cung Hydra cũng là một kiện vũ khí vô cùng đáng sợ. Hydra con rắn nhiều đầu, một loài nổi tiếng vì 2 thứ, thứ nhất là khả năng hồi phục, chặt một đầu lại lòi ra thêm 2 cái đầu của nó.

Thứ hai là độc tố của nó. Thậm chí cho dù là một đứa con của Titan Kronos, Titan của mùa màng chính là nhân mã Chiron cũng không thể nào sống sót nổi khi bị vô tình bắn trúng bởi mũi tên tẩm nọc độc của con Hydra.

Đương nhiên, Chiron bị nỗi đau hành hạ cho nên mới từ bỏ đi sự bất tử, cũng không hẳn là độc chết. Nhưng cũng đủ thấy độc tố của nó kinh khủng nhường nào.

Về sau, chính Heracles cũng chết bởi nọc độc của con rắn nhiều đầu này. Có lẽ thế cho nên may mắn chỉ là mức B.

Trần Ngọc Lâm nhớ lại tư liệu của Heracles, ngẫm nghĩ về các khả năng. Hiện tại, hắn biết được rằng hắn có một lợi thế chiến đấu rất lớn, tuy nhiên lợi thế này sẽ càng nhanh chóng biến mất khi cuộc chiến càng leo thang lên.

Đó chính là tính bất ngờ.

Mỗi một cuộc chiến Chén Thánh đều tuân theo quy tắc 7 Anh Linh - 7 Master, đương nhiên càng về sau càng loạn, nhưng nhìn chung thì cho đến thời điểm hiện tại thì chủ yếu là thể thức 7-7.

Cho nên, sự tồn tại của hắn đối với Cuộc Chiến Chén Thánh này chính là một sự bất ngờ đến điên cuồng. Càng hơn thế nữa là đối với Heracles, một Archer hắn có thể thực hiện một đòn tập kích bất ngờ lên một Master bất kì.

Một khi Master đã bị tiêu diệt, nguồn cung ma lực đã biến mất, Anh Linh cũng sẽ phải biến mất theo. Khoảng thời gian này có thể là ngay lập tức, cũng có thể là vài phút, vài giờ, thậm chí vài ngày cũng có thể, nhưng nói chung là trừ khi Anh Linh đó tìm được một Master mới, Anh Linh đó sẽ biến mất không nghi ngờ.

Nhìn chung, "chơi" với Master thì dễ hơn chơi với Anh Linh nhiều.

Cho nên sau khi triệu hồi Heracles, hắn đã đem đám Quyến Tộc triệu hoán đi ra để thăm dò xung quanh.

Thế giới Fate cũng tồn tại một loại hình thăm dò thú, xưng là Sử Ma, nhưng hắn ưa thích sử dụng Quyến Tộc bóng đêm của hắn hơn cả. Tuy rằng chúng chỉ có thể truyền lại thông tin sau khi tự hủy trừ khi sử dụng Kết Nối Huyết Mạch, một kĩ năng cho phép hắn nhìn thấy những gì mà quyến tộc của hắn nhìn thấy, cần chủ động kích hoạt, nhưng hắn lại có thể khống chế hàng chục con một lúc. Nếu là Sử Ma lúc này 10 con khoảng đó là hắn không khống chế hoàn hảo được rồi.

Hơn nữa, bất luận là tốc độ, khả năng ẩn nấp hay khả năng đột nhập Quyến Tộc đều hơn xa so với Sử ma. Có lẽ hắn nên tìm cách nâng cấp kĩ năng này.

Tầm khoảng vài ngày sau khi hắn triệu hồi Heracles, hắn vẫn một mực án binh bất động.

Trần Ngọc Lâm bất chợt nhíu mày, hắn cảm giác một con Quyến Tộc bị giết chết. Kẻ giết chết quyến tộc chính là một thực thể hình người, không giống với Heracles, kẻ này toàn thân gầy gò, ốm yếu, đeo một cái mặt nạ đầu lâu xương trắng.

Con Quyến Tộc của hắn truyền lại thông tin, là nó đang ẩn nấp trong một lùm cỏ, đột nhiên một bóng đen lao ngang qua, chỉ kịp nhìn thấy sơ qua thân hình, không kịp nhìn thấy bất luận thủ pháp chiến đấu hay là vũ khí.

Có lẽ là Assassin, hoặc cũng có lẽ là một pháp sư nào đó vô tình bị hắn thăm dò, thuận tiện giết chết con Quyến Tộc.

Quyến Tộc của hắn có một nhược điểm, cực kỳ e ngại ánh nắng, nếu bị đèn pin loại công suất cao chiếu vào cũng đủ chết rồi.

Trần Ngọc Lâm kế đó nhanh chóng đem 15 con Quyến Tộc phi tốc lao về theo hướng mà hắn nhận được tin tức cuối cùng của con Quyến Tộc vừa nãy bị giết chết. Lập tức, một khung cảnh hiện lên trong mắt hắn.

"Đây là Assassin à?"

Trần Ngọc Lâm nhíu mày nhìn vào thân ảnh màu đen, mặt nạ trắng, chỉ nhỏ như bàn tay do con Quyến Tộc hắn đang điều khiển chỉ quan sát từ khoảng cách xa mà thôi. Cũng do khả năng của Master là nhìn ra thông số của các Anh Linh cho nên hắn có thể nhận ra được, đây cũng là một Anh Linh.

Do bị Hệ Thống phong bế trí nhớ liên quan đến các thông tin chi tiết về Anh Linh và Master của họ, còn có cả Giám Định cũng bị phong bế, cho nên đây là cách duy nhất mà hắn phân biệt Anh Linh và người thường.

Anh Linh - Assassin này đang chạy gấp trong rừng, hắn có thể nhận ra được ánh mắt của Anh Linh này thi thoảng hướng về phướng hướng của mấy con Quyến Tộc đang lao vút đi, bám theo Assassin.

Tuy nhiên, trái với con Quyến Tộc đầu tiên, Assassin này không có tấn công những con Quyến Tộc của hắn, mà giống như hoàn toàn không nhìn thấy chúng, chạy thẳng phương hướng tới một ngôi biệt thự.

Lúc này dường như hắn đang sử dụng một kĩ năng: Che dấu hiện diện, cho phép hắn nén lượng ma phực phát ra ngoài tiếp cận con số không, giúp Assassin thoải mái hành động trong đêm tối.

Assassin tiếp cận gần với căn biệt thự, kế đó, đột nhiên không một tiếng động, hắn biến mất. Trần Ngọc Lâm cũng biết cái này, đây là hình thái linh thể, hay linh hồn gì gì đó, có thể cho phép một Anh Linh trở thành linh hồn, không còn nhận tác động từ các sự kiện vật lý.

Mặc dù không nhìn thấy Assassin, nhưng Trần Ngọc Lâm vẫn có thể tưởng tượng được Assassin lúc này đang nhẹ nhàng đâm xuyên qua lớp phòng thủ của căn biệt thự này, hoàn toàn không gặp chút khó khăn gì cả.

Kế đó, hắn xuất hiện ở khoảng nửa khu vườn trở lại. 

Khu vườn này thuộc sở hữu của một Master cũng tham dự trong Cuộc Chiến Chén Thánh, khu vườn này sở hữu một kết giới pháp thuật. Assassin, một Anh Linh được triệu hoán cùng Master của hắn đã cùng với chủ nhân của căn biệt thự đạt thành một loại hợp tác cách đây vài ngày. Hắn cũng đã tham gia vào vài nhiệm vụ phòng thủ, nên nói hắn biết rõ cách bố trí các trường ma thuật tại nơi này cũng không ngoa.

Cách đây một giờ, Assassin nhận nhiệm vụ ám sát chủ nhân căn biệt thự từ Master của hắn, Kirei.

Khu vườn này có 2 lớp bảo hộ ma thuật, một lớp có thể dễ dàng vượt qua bằng dạng linh thể, lớp thứ hai, khó nhằn hơn, phải sử dụng các tác động vật lý, vừa gỡ bỏ nó vừa từ từ tiến vào. Đồng thời do vấn đề "vật lý", cho nên Assassin phải biến trở lại hình thái nhân thể.

Anh Linh chỉ có thể tồn tại ở 2 dạng, linh thể và nhân thể, không thể đồng thời ở 2 dạng cùng lúc, cũng không thể biến chỉ một nửa thành một dạng, nửa sau 1 dạng được. 

Trần Ngọc Lâm, thông qua Quyến Tộc nhìn thấy Assassin dưỡi một tay chạm vào một vật thể trông giống một viên bảo thạch, có vẻ là một cái khóa kết giới.

Ngay thời khắc bàn tay hắn chạm vào viên bảo thạch, bàn tay đó đã bị một ngọn thương xuyên qua từ bên trên, lóe sáng trong bóng tối như ánh chớp.

Trần Ngọc Lâm lập tức chuyển tầm nhìn từ hướng ngọn thương bắn tới, tìm kiếm kẻ vừa bắn thương.

Mà thực ra cũng không cần tìm.

Trên đỉnh tòa lâu đài, một bóng người trong bộ giáp màu vàng hoàng kim chói lọi đứng đó hờ hững, liếc Assassin với đôi mắt đỏ rực chứa đầy sự khinh bỉ:

"Tên sâu bọ đang luồn lách dưới đất kia, ngươi đang cầu khẩn ai ân xá cho ngươi đấy? Ai cho phép ngươi nhìn ta? Sâu bọ chỉ được phép nhìn xuống đất khi mất mạng mà thôi, như chính cuộc đời của lũ bọn ngươi."

Xung quanh bóng người này, vô số vật thể sáng lòa xuất hiện, nhiều đếm không xuể. Những vật thể đó là đao kiếm, thương kích, cái nào cũng trang trí rực rỡ, và chẳng cái nào giống cái nào. Tất cả đều chĩa vào Assassin.

Kế đó, chẳng còn nhiều để nói. Anh Linh đầu tiên chết đi, nhận một kết cục khó coi, bị vô số thanh binh khí cắm xuống, nghiền từng mẩu thịt thành những mảnh vụn.

"Hừm.."

Trần Ngọc Lâm thu hồi Quyến Tộc trong một tiếng nổ bụp khi mười mấy con Quyến Tộc cùng lúc nổ tung, một hiệu ứng phụ từ Kết Nối Huyết Mạch.

"Một bảo khí thật kinh dị. Assassin bị giết không có một chút hoàn thủ. Nhưng có chút gì đó sai sai."

Do Trần Ngọc Lâm ở Trái Đất gặp qua quá nhiều trường hợp một sự vật, sự việc nhìn thế mà không phải thế, cho nên hắn cũng không quá tin tưởng thứ mà hắn thấy trước mắt. 

"Chủ Nhân, ngươi không thực sự nghĩ Assassin vẫn còn sống đó chứ?"

Trần Ngọc Lâm nghe được giọng của Archer - Hercules nói. Hắn trầm ngâm đáp lại:

"Rất có thể vậy. Có thể là một ảo ảnh gì đó, hoặc con rối. Không có gì chứng minh thứ bị giết kia là Assassin cả. Dù sao, quan trọng hơn, là thân phận của một trong bộ ba hiệp sĩ - Archer kia."

Càng quan trọng hơn, quá nhanh. Thời gian từ lúc Assassin xuất hiện tới khi bị cây thương đâm thủng tay là khoảng 2-3 giây, quá nhanh. Chỉ có thể suy nghĩ như là gã người vàng chóe kia đã đợi sẵn ở đó. Bằng không, chỉ cần chạy đi kiểm tra hẳn cũng đủ tốn thời gian tương tự.

Hơn nữa, một đầu mối quan trọng về gã Anh Linh vàng chóe kia, đó là vũ khí của hắn, hàng chục thanh vũ khí cùng lúc bay ra, băm Assassin thành mảnh vụn. 

Một số vũ khí của Anh Linh là do người đời sau tin tưởng, khiến cho Anh Linh có được bảo khí đó. Một số thì là các vũ khí nguyên bản, hoặc thậm chí là thần thánh ban thưởng, nhưng nhìn chung, một số trang bị sẽ nói lên vài chi tiết về chủ nhân của nó.

Tỉ như Heracles, nếu hắn xuất hiện bộ da con sư tử Nemea sẽ lập tức thu hút sự chú ý, nhưng Heracles cũng không có nhiều điểm yếu có thể khai thác được trong thần thoại. Một số thì khác, tỉ như gót chân Asin...

Một bảo khí hùng mạnh rất dễ truy ra nguồn gốc, cho nên khó có thể tung ra quá sớm như vậy. Có 4 loại trường hợp, thứ nhất, đó là Anh Linh tự chủ trương, xét lời nói cũng hắn cũng không phải không thể. Thứ 2, đó là hắn muốn chứng tỏ uy lực của Anh Linh cho thiên hạ biết, như vậy Anh Linh đó hẳn mạnh vô song.

Thứ 3, hắn hoàn toàn không để tâm đến việc danh tính Anh Linh có thể bị lộ. Thứ 4, có một cái gì đó mà hắn muốn chứng tỏ cho bàn dân thiên hạ cùng biết, không phải là thực lực của Anh Linh, mà là một thứ gì đó khác, một sự thật nào đó có thể làm thay đổi cuộc chiến.

Ngoại trừ việc đó chính là cái chết của Assassin, hắn không thể nghĩa ra cái gì khác. 

Thứ duy nhất mà Trần Ngọc Lâm có thể kết luận là 2 thứ: Một, hắn rất mạnh. Hai, bảo khí của hắn có thể nối thông với một loại không gian tích trữ, hoặc là một cái máy bắn vũ khí, bởi vì các loại vũ khí bắn ra không có một khuôn mẫu nhất định, mỗi một thanh đều hoàn toàn khác biệt.