Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 267: Khôi lỗi Lancer



Saber cảm thấy khó chịu vì Rider đã từ chối nghe cô nói hết. Nhưng nàng cũng không thể xem lời Alexander là trò đùa. Nhất định sẽ có lúc cô khiến ông ta phải rút lại lời nói, những lời đó “ám ảnh” Saber như một cái gai bên mình.

“Mặc kệ hắn, Saber. Điều cô phải làm là làm theo những gì mình tin tưởng.”

Lần này, chính là Archer vẫn luôn chế nhạo cô vừa lên tiếng. Nghe lời khuyến khích lạ lùng ấy, Saber trả lời lạnh nhạt.

“Phút trước ngươi chế nhạo ta, phút sau lại muốn tâng bốc ta sao, Archer?” 

“Tất nhiên! Lý tưởng làm vua của cô là hoàn hảo nhất, không một sai sót. Nhưng với một cô gái mỏng manh thì đúng là một gánh nặng. Nỗi đắng cay đó, sự bế tắc đó... ta chỉ còn biết thành thật an ủi cô.”

Archer nói với phong thái đứng đắn và giọng nói nghiêm trang. Nhưng ngay trong phong thái ấy, giọng nói ấy vẫn tồn tại sự thèm khát và hiểm độc vô chừng.

Chừng nào Servant hoàng kim còn hiện diện trước mắt mình, Saber sẽ chẳng bao giờ cần đến một giây cho sự bối rối. Cô có thể đàm phán với Iskandar và Ruler bằng lời nói và lí lẽ, nhưng chỉ có thể nói chuyện với Archer bằng vũ khí.

“Cứ tiếp tục làm trò hề trên con đường chân chính của cô, Saber. Ta thích như thế. Hãy làm ta hài lòng, và biết đâu ta sẽ tặng thưởng Chén Thánh cho cô?”

Ly rượu trong tay Archer vỡ tan.

“Rider đã đi, dạ tiệc kết thúc rồi, Archer, rời khỏi đây, hoặc rút kiếm ra.”

Kế đó, nàng quay sang Vlad Đệ Tam cùng với Tần Thủy Hoàng vẫn đang ngồi đó giống như khán giả theo dõi cuộc đấu võ mồm giữa hai vị Anh Linh. Saber nói, giọng vẫn lạnh nhạt nhưng không nhiều một phần bực tức giống như lúc nói chuyện với Archer:

"Các vị, dạ tiệc đã kết thúc. Mời quay trở về bên Master các vị."

"Được thôi. Chủ nhà đã hạ lệnh tiễn khách mà còn không đi thì quả là thất lễ."

Vlad Đệ Tam cười nhạt, đặt ly rượu xuống nói, nhìn quanh khu vườn, mắt hắn dừng lại ở một chỗ trong nửa giây, nơi đó có một cái bóng đen đang nhúc nhích nhẹ nhàng. Hắn hơi sững sờ, bởi vì trong nửa giây này hắn chợt cảm nhận được khí tức của đồng loại từ cái bóng đen đó.

Một Tử Giả, một sinh vật được tạo thành bằng cách nhỏ máu của một ma cà rồng vào một cái xác chết, không quan trọng cái xác đó là của người hay động vật.

Ông nhẹ nhàng cười một cái, Cuộc Chiến Chén Thánh này vui vẻ hơn ông nghĩ nhiều, kế đó ông đột nhiên biến mất, giống như một cái bóng đen biến mất trong ánh trăng vậy.

Ruler lạnh lùng nhìn theo Vlad Đệ Tam biến mất, ông nhẹ nhàng đứng lên, hất tà áo lên, gật đầu với Saber rồi cũng hóa thành dạng Linh thể theo.

"Archer, ngươi cũng nên đi đi."

Saber nhìn vào Archer. RIêng vị Anh Linh này nãy giờ vẫn một mực ngồi lại, không có ý tứ đi mất mà ngược lại, có vẻ rất hứng thú nhìn vào cái cốc vỡ trong tay mình, chép miệng:

"Chà, cô có biết vô số quốc gia đã bị hủy diệt vì cái cốc này không? À, dù sao thì, trừng phạt cô cũng là vô nghĩa - trừng phạt một tên hề như cô không phải là cách ứng xử của một vị vua." 

Sau đó, anh ta mỉm cười đứng dậy:

“Cố lên, Vua Hiệp Sĩ. Đôi khi, ta thấy cô rất đáng yêu đấy.”

Dứt lời, Archer biến mất, trở về dạng linh hồn. Như thể vừa tỉnh lại sau cơn mơ, khoảng sân đong đầy ánh trăng chỉ còn lại sự trống rỗng. 

Và, như thế, cuộc đấu hạ màn.

Mặc dù có khác biệt so với một trận đấu bình thường, nhưng đây quả đúng là một cuộc xung đột. Để hoàn thành lý tưởng làm vua, các Anh Linh có những lý do khiến họ phải đánh cuộc sự sống.

Saber im lặng đứng nhìn vườn hoa trống rỗng, một mình, lặng lẽ, thanh kiếm của nàng nhẹ nhàng vung lên một luồng gió, lạnh lùng thổi bay vài con Khiển Sứ Linh đang quan sát buổi dạ tiệc đi nơi khác.

Thông thường nơi này sẽ có một trường bảo vệ ma thuật ngăn cản đám Khiển Sứ Linh tiến vào, trường bảo vệ này thậm chí còn đủ tốt để ngăn cản chính Assassin thâm nhập. Nhưng hôm nay khi Iskandar cưỡi cỗ Ngưu Xa thần thánh của mình tiến vào, ông ta đã mạnh mẽ đập tan mọi trường bảo vệ ma thuật.

Đem so với một Anh Linh, trường bảo vệ ma thuật của pháp sư quả là một mớ giấy vụn.

Nhắc đến Iskandar, trái tim nàng thắt lại. Nàng chợt nhớ tới Bảo Khí của ông ta, Đội Quân Đế Vương, 1 vạn chiến binh trở thành những Anh Linh hùng mạnh.

Nó đẩy lùi lý tưởng đầy kiêu hãnh của Saber.

Không khoan dung, không lý tưởng, một vị vua dùng luật lệ dựa trên bạo lực để hoàn thành tham vọng bản thân. Vậy mà, ông ta lại có những bề tôi trung thành đến thế, những người không bao giờ phản bội ông.

Đây là sự sỉ nhục cho lý tưởng của Vị Vua Hiệp Sĩ. Cô không thể chấp nhận đức tin như vậy.

Đột nhiên nàng nhíu mày, một tiếng "bụp" nhỏ xuất phát ra từ một con Khiển Sứ Linh đen thui cách đó hơn 50 mét, con Khiển Sứ Linh này hết sức khác biệt. Mặc dù những Khiển Sứ Linh nói chung không phải là vật sống, chỉ là những con khôi lỗi, nhưng thứ này còn chẳng phải khôi lỗi.

Giống như một khối thịt vậy.

Ở cách đó rất xa..

Trần Ngọc Lâm không thể tin nổi nhìn về phía trước mặt hắn. Lúc này trước mặt hắn đang là một ông lão mặc một bộ kimono Nhật Bản cũ rờn, đang cười vô cùng hiểm ác nhìn về phía hắn.

Ông lão này tuyệt đối không phải một Anh Linh, sự hiểm ác và sự vô nhân tính này, cái nhìn đối với con người chẳng khác gì đồ vật chỉ có thể là của một pháp sư. Hơn nữa, do kí ức của Trần Ngọc Lâm đối với Cuộc Chiến Chén Thánh chỉ bị giới hạn về Anh Linh và Bảo Khí của họ, cho nên hắn có thể dễ dàng nhận ra thân phận của người này.

Zouken Matou, người đứng đầu của gia tộc Matou, một trong Ngự Tam Gia. Trần Ngọc Lâm nói thật không rành về gã này lắm, nhưng chỉ một thoáng va chạm nhẹ vừa nãy cũng đủ nói lên một điều: Gã này rất mạnh.

Hắn biết rất ít về người này, chủ yếu do ông ta quá ít xuất hiện. Nhưng nếu như hắn nhớ đúng, sức mạnh của ông ta thậm chí đủ để sánh ngang với một Tử Đồ, thậm chí một Tử Tông hoặc một Anh Linh yếu khi sở hữu những điều kiện lý tưởng.

"Phư phư phư, thật là đáng kinh ngạc. Việc một Tử Đồ, một kẻ được sinh ra để phỉ báng sự tồn tại của nhân loại lại tham gia Cuộc Chiến Chén Thánh, một kì tích của Nhân Loại thật đáng kinh ngạc."

Zouken Matou nói, trong giọng nói không khỏi ẩn giấu một sự thích thú hiểm độc, giống như một con rắn độc rít gào vậy. 

Trần Ngọc Lâm bình tĩnh nhìn vào Zouken Matou, không ngạc nhiên chút nào. Nếu như một lão già đã sống 500 năm, chìm đắm trong pháp thuật và những điều thần bí của thế giới mà không thể nhận ra một Tử Đồ chỉ qua một cái liếc mắt thì có lẽ lão già đó nên tự sát đi thì hơn.

Hắn không nói một lời nào. Đối đầu với những kẻ địch đã quá già cỗi, cáo già như vậy cách tốt nhất là im lặng. Thậm chí nếu được thì đừng thể hiện ra cái gì cả. Đạt tới trình độ của họ, thứ đáng sợ đã không còn là sức mạnh mà là sự mưu mô xảo trá.

Trái Đất của hắn đầy rẫy những kẻ như vậy. Những kẻ có những bí mật, và trong chính những cái bí mật đó lại cất chứa những cái bí mật khác, và những cái bí mật khác đó có khi lại ẩn chứa những bí mật nhỏ hơn được nhiều người nắm giữ từng mảnh nhỏ, chỉ khi gộp tất cả lại mới thành một bí mật kinh khủng khác.

Chơi đùa với tâm trí giữa những kẻ địch đơn giản là một trò tiêu khiển trong thế giới đó mà thôi.

"Một đứa nhóc thông minh."

Zouken Matou hơi mỉm cười nhìn Trần Ngọc Lâm, bóng đen đằng sau ông ta chợt rung động, biến thành một thân ảnh đen đúa. Trần Ngọc Lâm lạnh lùng nhìn vào thân ảnh đằng sau ông ta, một lớp vải tang tóc đầy máu, một cái mặt nạ đầu lâu đang lộn ngược nhìn về phía hắn. 

Assassin - Hassan Tay Nguyền.

Trong Fate-stay Night - Heaven Feel, Zouken Matou cũng là Master của Assassin Hassan Tay Nguyền. Đương nhiên quá trình có chút khác biệt, ông ta triệu hồi lên Hassan Tay Nguyền từ trong cơ thể Assassin giả. 

Lần này có vẻ Hassan Tay Nguyền mới là Assassin giả. Không biết hắn có xuất hiện từ Assassin Thật không, nhưng Trần Ngọc Lâm đoán rằng dù hắn thật sự chui ra từ cơ thể Assassin Thật thì cũng chỉ tổn thất một thân thể.

"Heracles, giết Assassin. Cẩn thận Bảo Khí của hắn, đó là một Bảo Khí vô cùng kì quái, có thể moi tim đối phương chỉ với một cú chạm."

Trần Ngọc Lâm nói, lệnh cho Heracles đang đứng sau hắn phải đề phòng. Dù Trần Ngọc Lâm không giỏi lắm về thứ gọi là ma thuật, nhưng nói về mối quan hệ giữa Master và Anh Linh.. chỉ cần ở khoảng cách gần thần giao cách cảm không phải vấn đề.

"Được."

Heracles đáp gọn lỏn. Nhưng đột nhiên lúc này, một sự việc làm cho cả Trần Ngọc Lâm lẫn Heracles sững sờ xuất hiện.

"Archer, Heracles nhỉ? Nhìn vào tấm da kia là ta biết ngay."

Zouken Matou giơ một tay lên, một luồng hào quang chói lọi xuất hiện sau lưng ông ta:

"Nếu đó là một trong Tam Đại Hiệp Sĩ, vậy thì cũng phải để cho một trong Tam Đại Hiệp Sĩ chiến đấu cùng. Lên nào, Lancer!"

Ông ta còn có Lancer? 1 Master 2 Anh Linh?

Nhưng thứ xuất hiện từ vòng hào quang sau lưng ông ta chẳng phải là một Anh Linh đúng nghĩa. Chính xác hơn, đó có lẽ là những gì còn lại của một Anh Linh. Đó là một thi thể đầy máu đã khô cứng, ngực bị phá tan một lỗ hổng lớn, nhung nhúc vô số sâu mọt côn trùng đang làm tổ bên trong.

Nhìn kĩ hơn, không chỉ lỗ hổng kia, kể cả cơ thể của vị Anh Linh này đã bị lũ côn trùng làm tổ. Trong miệng của Anh Linh này một lũ sâu bọ bò nhung nhúc.

Lancer? Có thể đầy là Lancer, nhưng đây còn chẳng phải là một Anh Linh nữa, chỉ là một cái xác Anh Linh bị điều khiển mà thôi.

Một Khiển Sứ Linh của Pháp sư, nhưng thứ mà bị điều khiển ở đây không phải là động vật, golem, người, mà là một Anh Linh.