Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 57: Mai ý loan (1)



Trần Ngọc Lâm tối hôm qua đặc biệt sảng khoái. Tu luyện để cho hắn thấy mười phần sung sức. Hắn lờ mờ cảm giác hiểu được tại sao một số bậc cao tăng tu sĩ lại ưa thích ngồi rịt trong cái xó phòng tự kỉ với cái bồ đoàn rồi. Dù sao cảm giác chính mình trở lên mạnh hơn thật là.. khác biệt.

Cảm giác đó gần như thể sau khi ăn một món ngon hoặc mua được một món hời vậy. Hơn nữa cảm giác này là kéo dài liên tục cho nên không có sự nhàm chán.

Mộ Dung Nguyệt hôm nay không có tiết dạy, nàng nằm đánh một giấc đến hơn tám giờ mới lật đật ra khỏi phòng, ngẩng đầu quang hợp tầm nửa tiếng, sau đó đi tắm.

Mộ Dung Nguyệt vừa ăn sáng, vừa lôi ra một quyển sổ lẩm bẩm:

" Cảm giác hôm nay có gì đó cần làm, mà lại quên mất."

Trên sổ tay có một cái hạng mục gần nhất ghi là:

" Lắp cho Trần Ngọc Lâm một bộ Tụ Linh Trận".

Nhớ không nhầm là hôm qua thằng này muốn có một bộ Tụ Linh trận để bắt đầu học Luyện Đan. Trong lúc đang ngáp ngắn ngáp dài nàng mơ mơ hồ hồ đáp ứng hắn.

Mộ Dung Nguyệt chợt bừng tỉnh, đã quên mất. Sau đó nàng xoay vòng một vòng, trong mắt nàng, căn phòng vốn bình thường lại có vô số vầng hào quang bao quanh, chí ít hơn trăm loại trận pháp, pháp thuật, kì trận bao phủ, có cả của Ai Cập, phương Tây, bùa trận phương Đông, Việt Nam, Thái Lan, Lào, Trung Quốc lẫn Nhật Bản.

Trận pháp hôm trước nàng tung ra cho Trần Ngọc Lâm là trận pháp do nàng duy trì, tự nhiên không gây nổi nên cái gì. Nhưng lần này nàng muốn làm là một cái trận pháp cố định tính, mà ở đây có trên hai ba trăm cái trận pháp các thứ, có thể hay không một bước sai nổ tung cả đám!?

Mộ Dung Nguyệt:

-.......................

Có nên làm không nhỉ?! Trên đời này có một loại bệnh mà kể cả Thiên Đạo cũng không thể chữa, đó chính là ung thư lười. Lúc này bệnh tình của nàng đột ngột bạo phát, hơn nữa rất có thể di căn thành ung thư lầy.

*************************

Mà ở trên lớp lúc này, Trần Ngọc Lâm đang mặt cắt không còn một tí huyết sắc nào.

Trước tiên giảng giải một chút chỗ ngồi trong lớp học thêm của Trần Ngọc Lâm. Bàn học của THPT này, rất là rộng, một bàn có thể ngồi ba người. Trần Ngọc Lâm xưa nay luôn được tống xuống hàng cuối ngồi, đây cũng là bởi vì hắn thuộc diện "Một trong những người chắc chắn sẽ làm lớp mất mặt nếu ngồi bàn đầu". Đôi khi hắn cũng được thuyên chuyển lên một vị trí gọi là " Vị trí dành cho những học sinh có thể nói chuyện riêng được với bất kì ai kể cả giáo viên".

Hôm nay ôn tập cho học sinh cần ôn tập riêng để thi Học Kỳ, học cùng vài lớp khác.

Được rồi, chuyện này Trần Ngọc Lâm không quan tâm.

Mà càng chính yếu là, Trần Ngọc Lâm xưa nay luôn ngồi một mình một bàn. Chỗ ngồi của hắn bên trái, là Gabriel, mà bên phải thì lại là một ghế trống. Gabriel thì luôn nghỉ học, gần đây mới bắt đầu đi học trở lại, chuyện này không nói. Ghế bên phải, là ghế trống.

Đại để bàn của hắn như thế này [Gabriel - Trần Ngọc Lâm - Ghế Trống.]

Mà hôm nay, ghế trống lại có người. Đó là một cô gái, mái tóc dài đen óng ả vắt ngang lưng, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, đôi môi đỏ chót hơi ươn ướt, cặp mắt thanh tú uẩn lấy từng tia khí chất động lòng người. Bàn tay nàng mềm mại trắng ngần, đó là chưa kể tới thân hình của nàng cũng coi như là khá nữa, dù cũng là học sinh Phổ Thông rồi nhưng so với cả lớp thì thân hình có thể nói là khá "bốc".

Diễm lệ hơn cả, là cái cổ của nàng khiến cho Trần Ngọc Lâm phải ngắm nhìn không dứt. Cổ nàng nhỏ nhắn trắng ngần, tô điểm bằng một vết rách to tổ bố như thể bị một con dao cứa qua, máu văng tung tóe xuống bộ đồng phục của nàng, nhuộm đỏ thắm nó. Trần Ngọc Lâm còn nghe được tiếng máu chảy tong tỏng đâu đây.

Giám Định Bí Pháp:

[Tên: Mai Ý Loan.

Chủng tộc: Vong cmn Hồn.

Mô tả: Ngỏm củ tỏi từ nửa thế kỷ trước.]

Trần Ngọc Lâm:

-......................

w(? Д?)w

MAAAAAAAAAAAAAA!!!!! CỨUUUUU!!!!!

Con lạy Chúa Giê-su! Con lạy Quan Âm Bồ Tát! Con lạy Đức Cứu Thế Allah! Các vị hiển linh diệt trừ yêu quái!!

Gabriel nhìn Trần Ngọc Lâm:

" Bình tĩnh, có khi thật sự nàng không phải là ma, mà là tồn tại dưới một trạng thái đặc thù nào đó thì sao? Hoặc tu luyện công pháp nào đó! Ta biết có vài người tu luyện công pháp, sẽ để bản thân hóa thành một dạng đặc thù đặc tính. Có thể nàng tu luyện là.... Rạch Cổ Công?!"

Trần Ngọc Lâm nhìn Gabriel:

" Không!!!CHẮC CHẮN LÀ MA!!! Rạch Cổ Công là cái thứ chết toi hầm bà bát nháo gì!? Con lạy Nam Tào Bắc Đẩu! Con Lạy Tề thiên Đại Thánh!! Con lạy Hưng Đạo Đại Vương!! Các vị hiển linh diệt trừ yêu ma quỷ quái."

Gabriel:

" Ôi dào, thì đúng là cô ta không nghe được bọn mình nói chuyện lúc ở gần, và cổ có hơi trong suốt, nhưng chỉ thế làm sao chứng minh được cô ta là ma?!"

Trần Ngọc Lâm quay lại nhìn cô gái:

" Vãi lều!! Cô ta trong suốt à!? Đừng có mà dọa ta!! Khoa học kĩ thuật chứng minh con người không trong suốt!! Không lừa được ta đâu!! Con lạy Thập Điện Diêm La! Con lạy Cửu Trùng Thượng Đế!! "

Gabriel thở dài:

" Ngươi suy nghĩ nhiều quá thần hồn nát thần tính rồi đó. Ta là thiên thần, ta khẳng định nàng không phải ma."

Trần Ngọc Lâm:

" Ừ đúng rồi, chắc là ta tưởng tượng thôi. Mấy hôm nay Stress quá. Mà, ta là tu sĩ, kể cả có ma ra đây ta cũng đấm phát chết luôn. (Con lạy Tản Viên Đức Thánh, Con lạy bà Chúa Thơ Nôm, Con lạy Thúy Kiều Từ Hải!!!)"

Lúc này, cô gái(trong suốt) từ từ quay qua Trần Ngọc Lâm cùng với Gabriel hỏi:

" Hai người nhìn thấy được tôi à?!"

Trần Ngọc Lâm:

-.........................

Gabriel:

-........................

Trần Ngọc Lâm quay sang Gabriel thầm thì:

" Làm sao bây giờ, ta không giỏi nói chuyện với "Gái" lạ, đặc biệt là khi chúng ta không chỉ khác biệt về giới tính mà còn cả khác biệt về trạng thái thuộc tính nữa."

Gabriel nhìn Trần Ngọc Lâm, cũng nói thầm:

" Ngươi nghĩ ta có cùng trạng thái thuộc tính với cô ta à?! Ngươi đi mà nói chuyện với cô ta!! Ngươi không phải con trai sao!? Đi ra nói chuyện đi, cua gái đi, tán gái đi. Cố lên, ta ủng hộ ngươi về mặt tinh thần."

Trần Ngọc Lâm bị đẩy ra đầu ngọn gió, ho khù khụ mỉm cười giơ tay ra bắt:

" Em hèm, ừm, đúng vậy. Tôi có thể thấy cô, hết sức... ơ, trong suốt? Rõ ràng?! Ơ thôi kệ mịe nó đi. Giới thiệu cái, tên ta là Trần Ngọc Lâm. Và tên cô này là Gabriel."

Cô gái kia mỉm cười, giơ một bàn tay trong veo lên, bắt xuyên qua tay Trần Ngọc Lâm:

" Tên tui là Mai Ý Lan. Chết năm 1957."

Trần Ngọc Lâm:

-.................

Trần Ngọc Lâm quay sang Gabriel thầm thì:

" Nên nói chuyện thế nào cho tốt đây?! Tui nên chia buồn hay nên chúc mừng!?"

Nói chuyện với dạng tồn tại khác thật gian khổ.Ai mà biết ngày họ chết là vui hay là buồn với họ?! Đọc Harry Potter các linh hồn còn có cái gọi là ngày Tử Nhật(đối lập với Sinh Nhật) cơ mà.

Mai Ý Lan mỉm cười nói tiếp:

" Với cả, tui không phải là ma. Tui là oan hồn bất tán. Ma là linh hồn người chết, còn tui tồn tại là để nguyền rủa cái thế giới bất công này."

Trần Ngọc Lâm:

-........................

Thế còn tệ hơn là ma. Mà, lý do tồn tại vĩ đại quá ha!! Một tràng pháo tay nhiệt liệt nào. Vỗ tay, vỗ tay hurray!!!

Vỗ tay cái búa.

Gabriel:

" Tui đã nói rồi mà. Nàng không phải ma. Tui là thiên thần mà lị."

Trần Ngọc Lâm:

"Im đi đồ thiên thần sa đọa. Oan hồn còn tệ hơn cả ma."

Mai Ý Lan mỉm cười nhìn Trần Ngọc Lâm:

" Đừng lo, nơi này chỉ có mình tui ám thôi. Tuy rằng nơi này trước đây là nghĩa địa, nhưng hầu hết linh hồn đã chuyển đi khi di dời nghĩa địa rồi. Còn sót lại đã vào bụng tui hết rồi, cho nên yên tâm đi."

Trần Ngọc Lâm:

-...................

Vãi lều!! Nơi này trước đây là nghĩa địa á?! "Hầu hết linh hồn đã chuyển đi" á?! Vào bụng bà này hết rồi á?! Cho tui hỏi tu vi của bà đến trình độ nào rồi đấy?!

Trần Ngọc Lâm mặt cắt không còn giọt máu, quay sang Gabriel thầm thì:

" Này, bà là thiên thần cơ mà. Bà tiễn vong cô nàng này đi được không?! Tôi sợ lắm rồi đấy!!"

Gabriel:

" Không được. Thần lực của tui mất hết lúc xuống hạ giới rồi, còn đâu mà chơi?! Chỉ khi cần mới xài được thôi. Giờ tôi chỉ có thể te lé pọt thôi. Mà, tui cũng thấy có việc gì đâu?! Cô nàng này từ ngày đầu tới tui đã thấy ở đây rồi."

Trần Ngọc Lâm:

-...................................

Mợ, nguyên lai hắn luôn ngồi cùng một con ma à?! Lại còn là sát bên cạnh!? Hắn xin quỳ.

Mai Ý Lan nháy mắt với Trần Ngọc Lâm:

" Mà, lâu rồi tui mới nhìn thấy một người nhìn thấy tui mà không sợ hãi thét toáng lên đó!!"

Trần Ngọc Lâm gượng cười:

" Nhầm rồi. Mơ à!? Tui mà không sợ á?! Tui chỉ cần thấy bà là nổi gai ốc lên rồi chứ đừng nói sợ hay không sợ!"

Mai Ý Lan nhìn ra ngoài, nói:

" Thật á?! Nhưng mà cậu đang nói chuyện với tui, còn cãi nhau nữa. Chứng tỏ là cậu đâu có bài xích tui đâu nhỉ!?"

Gabriel đập lên vai Trần Ngọc Lâm:

" Cô ta nói có lý đấy. Hơn nữa, xét về mặt nào đó cô ta và ngươi là đồng bọn. Ngươi là ma cà rồng, cô ta là ma. Cùng có chữ "MA"".

Trần Ngọc Lâm ôm mặt khóc....

Tui cần gấp một cái đĩa bay để về hành tinh của tui. Trái Đất quá nguy hiểm.

Gabriel lại nói tiếp:

" Đừng lo, nếu ông muốn tiếp tục tu đạo, chuyện này sẽ trở thành bình thường như cân đường thôi. Tập làm quen sớm đi."

Trần Ngọc Lâm rất muốn khóc, hắn thậm chí đã sắp sửa trào nước mắt.