Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 83: Trừ ma tu



Keal vung tay, lưỡi Phi Tiêu Bản Mệnh của hắn lấy tốc độ nhanh đến mức thậm chí còn không kịp lưu lại tàn ảnh mà giống như trực tiếp biến mất rồi lại xuất hiện ở vị trí ở ngay giữa tâm của đám Ma Môn kia hơn.

"Oành"

Một vụ nổ kinh khủng giống như bom Napan xuất hiện ngay giữa trung tâm của bọn họ, trong nháy mắt quét qua toàn bộ bọn họ. Kế đó, từ trong đám người kia lao nhanh ra 12 đạo sợi tơ huyết sắc, mỗi sợi tơ thình lình là một người. 

4 người còn lại đã nằm trên mặt đất, một hào quang bao phủ bọn họ, chính xác hơn là trói chặt bọn chúng.

"Ta giải quyết đám Ngũ Phẩm Hộ Pháp và Kim Đan Trưởng Lão, mấy nhóc chơi cùng đám đệ tử đi."

Keal lạnh lùng nói, kế đó hắn lao vút lên trên trời. Lớp quần áo và băng vải quấn quanh người hắn bỗng dưng nổ tung ra, từ sau lưng hắn mọc ra thêm 4 cánh tay màu đồng, toàn thân hắn cũng chuyển sang màu đồng, có những đường vân đen chạy dọc toàn thân hắn. 

Keal thu lại cái Phi Tiêu 4 cạnh, không hiểu bằng cách nào rút ra được 4 lưỡi đao từ cái Phi Tiêu đó, giống như thể cái phi tiêu vốn là 4 lưỡi đao gộp thành vậy, 2 tay còn lại xách 2 cái khiên. Hắn lạnh lùng nói:

"Keal Albromaham, Vĩnh Hằng Đảo thành viên số 2019-4. Khai tên các ngươi đi, ta không giết kẻ vô danh."

"Ngu ngốc."

4 đạo huyết sắc sợi tơ lao vút đi, thẳng tiến về phía Keal, Trần Ngọc Lâm mơ hồ thấy một lá phù màu đen, 3 con dao màu đỏ cùng lúc lao về phía Keal nhưng vẫn còn 7 loại vũ khí khác lấy khí thế thông thiên lao thẳng về phía gã ấy, nhưng không nhận ra được là cái gì.

Ngoài ra, còn có 8 đạo lưu quang lao vút đi chạy trốn, nhưng ngay khi đi ra ngoài 100 mét đã bị đâm sầm vào 1 tấm màn màu trắng sữa, Keal lạnh lùng nói bằng giọng khàn khàn:

"Ta đã bao quanh toàn bộ chỗ này bằng Vong Ảnh Quy Khư Xích, các ngươi muốn thoát thì phải vượt qua ta đây."

"Hừ, các ngươi mau chóng bắt mấy thằng nhãi kia, lũ này để chúng ta lo. Chỉ là Kim Đan sơ kỳ mà thôi."

Một đạo xích quang đậm nhất hét lớn, ra lệnh cho 8 người vừa tính chạy trốn. Cả 8 người kia chợt rung lên một chặp, kế đó toàn bộ hết thảy lao vút về phía Trần Ngọc Lâm. Âu Bảo Uyên lúc này đang ở cách xa hắn, vung tay chế tạo Pháp Ấn.

Trần Ngọc Lâm nhìn thoáng qua, Giám Định trong mắt ẩn hiện, 4 Tam Phẩm hậu kỳ, 3 Tứ Phẩm sơ kỳ và 1 Tứ Phẩm Trung Kỳ.

Tứ Phẩm có thể đằng không, nhưng Tam Phẩm còn chưa làm được, hiển nhiên là dùng 1 số loại phù lục phi hành.

Bên kia hơi căng hơn, 1 Thất Phẩm Kim Đan trung kỳ, 2 Lục Phẩm Linh Hồ đỉnh và 1 Ngũ Phẩm đại viên mãn. Nhưng mà Kael tu vi là Thất Phẩm sơ kỳ kém hơn so với 1 vị trưởng lão bên kia, vậy mà vẫn vô cùng nhẹ nhàng chống lại được cả 4 người.

Mặc dù tên Ngũ Phẩm Đạp Luân không thể gây ảnh hưởng đến Keal, nhưng hắn lại sở hữu một kiện vũ khí kì quái, hình dáng giống như hạt châu. Hạt châu này bắn ra 3 sợi tơ bắn thẳng vào người 3 tên Ma Tu còn lại, dường như truyền một loại khí gì đó màu đỏ cho bọn hắn.

Trần Ngọc Lâm chỉ thoáng thấy qua hạt châu, nhưng chưa kịp phát động Giám Định thì hắn đã phải tập trung vào 8 đạo lưu quang đang lóe đến thẳng trước mặt hắn.

8 đạo huyết quang này chia làm 2 hướng, 1 đạo gồm 1 tên Tứ Phẩm và 3 tên Tam Phẩm, đạo kia là những người còn lại. Trong nháy mắt Trần Ngọc Lâm có được kết luận là hắn bị đánh giá thấp hơn ÂU Bảo Uyên.

Vì bay về hướng hắn là nhóm thứ nhất.

Hắn lập tức vung kiếm lên, một đường kiếm tuyệt đẹp lóe ra, trong nháy mắt chém xuyên thấu qua bả vai của tên Ma Tu Tam Phẩm hậu kỳ đứng đằng trước nhất, gần nhất với hắn. Một kiếm này trảm luôn 1 cánh tay của hắn.

Tên ma tu Tam Phẩm hậu kỳ gầm lớn, hai mắt dữ tợn phóng ra một cái huyết sắc chưởng ấn, chưởng lựa phóng ra mạnh tới mức có thể nghe rõ ràng tiếng cơ bắp hắn và mạch máu vỡ ra khi đánh 1 chưởng này, rõ ràng hắn còn chưa thể khống chế nổi loại sức mạnh này.

Trần Ngọc Lâm nhẹ nhàng né tránh, tuy lực rất mạnh nhưng lại dễ né, còn thua cả lũ dã thú tại Địa Giới. Hắn hai mắt lăng lệ, hất thanh kiếm lên trời kế đó hắn hai tay huy động, một tay giữ chặt thủ chưởng tên kia, một tay đấm thẳng vào khuỷa tay hắn, bẻ gãy luôn cả cánh tay gã ra.

Trần Ngọc Lâm cười nhạt, hai tay chuyển hướng chộp lên đầu hắn, đập mạnh một cú vào đầu gối đang co lên:

"Có sức mạnh mà thần kinh không đủ nhạy để kiểm soát thì có ý nghĩa gì chứ?"

Âu Bảo Uyên đang tụ cái Pháp Ấn thứ 43:

"..........."

Câu này Tiêu Dao Thánh Nhân nói với ông, rồi ông nói lại với người khác à?

Nàng bỏ qua gã ấy, chuyển hướng chú ý qua 4 đạo huyết quang đang ồ ạt lao tới phía nàng, bỏ qua thằng ku cầm kiếm:

"Con bé này trông xinh xắn phết đấy, chốc đại trưởng lão giải quyết xong gã kia chúng ta làm thịt con bé này đi..."

"Khà khà, chí lí. Tên kia cũng chẳng chống nổi thế công của trưởng lão đâu..."

Âu Bảo Uyên lắc đầu, nàng bắt đầu hiện ra nguyên hình toàn bộ những Pháp Ấn mà nàng niệm nãy giờ.

Thông thường Pháp Ấn sẽ ở dạng vô hình, chỉ trừ một số loại Pháp Ấn cực phức tạp mới hiện ra nguyên hình thôi. Đương nhiên nếu khả năng cảm nhận cao sẽ dễ dàng nhận ra nếu không có một vài Pháp Ấn ẩn dấu.

"Cái... kia là Ma Pháp Ấn?"

"Ma Pháp Hệ Phương Tây? Tại sao chúng lại ở đây? Mẹ nó, hơn nữa lại là 43 Pháp Ấn cùng lúc, con này là cái quái gì?"

Ma Pháp Hệ Phương Tây, nếu nói về lực tấn công chính là viễn siêu cùng cảnh giới của Tu Chân hệ, thậm chí có thể lấy 1 người địch lại chênh lệch 1 đại cảnh giới.

Âu Bảo Uyên sau 1 thời gian theo học, chính xác là 2 tháng đã có thành tựu, đột phá Ma Pháp Sư Cao Cấp từ 1 tháng trước, hiện tại không rõ đã đạt đến ngưỡng cửa nào rồi. Nói cách khác lực sát thương nàng gây ra vượt trội so với Tứ Phẩm, thậm chí có thể giết chết Tứ Phẩm tu sĩ.

"Mẹ nó, quay ngược lại bắt thằng nhóc kia trước, nó dễ đối phó hơn."

Trần Ngọc Lâm:

-?

Thế rốt cuộc các ngươi muốn bắt ta hay bắt con King Kong kia?

Trần Ngọc Lâm vứt thanh kiếm đi, đột nhiên nghe "phụt" một tiếng, thanh kiếm bị hắn ném bay xuyên qua ngực cái gã Tam Phẩm Hậu Kỳ gần như sống dở chết dở đang bò lết mà trốn đi...

Trần Ngọc Lâm: 

-?

Thôi, số xui đành chịu á.

Hắn hai tay trang bị Băng Hỏa Sáo Trang, trên người hai bộ Chiến Giáp cùng Chiến Y đồng thời trang bị. Một tay hắn vung lên, Hoàng Kim Lưới bắn ra, lần này hắn đặc biệt chỉnh chỉ có thể trói được một người, nhưng lại vô cùng bền, rất khó để có thể gỡ ra được. Thậm chí Tứ Phẩm Sơ Kỳ muốn thoát ra cũng phải mất hai tới ba phút.

Trần Ngọc Lâm lao tới, một cái Đa Trọng Kích 8 lần đấm ra. Sau khi khả năng không chế tốc độ của hắn đề thăng sau bài tập Màn 1, khả năng khống chế lực và đủ thứ tả phế lù khác của hắn đồng dạng tăng lên, nhưng 8 lần Đa Trọng Kích vẫn là dư sức.

Hắn không dùng nhiều hơn, vì hiệu ứng của Băng Hỏa Sáo Trang là trong 0.5 giây sau khi dấu ấn đóng xuống có thể kích bạo, 0,5 giây 8 đấm đã là cực hạn.Nếu không bị giới hạn trong 0.5 giây chắc hắn cũng có thể đấm được gấp đôi.

Nhưng, 8 lần Băng Hỏa Ấn cùng lúc nổ tạc, uy lực đem so với 5 lần đâu chỉ gấp đôi? Lại cộng thêm toàn bộ tuyệt kĩ của hắn được sử dụng cùng một lúc, một nửa giây này ngay lập tức hắn đấm bay đi một tên Tứ Phẩm sơ kỳ.

Mặc dù thế, vẫn chỉ là bắn văng đi mà thôi. Tứ Phẩm Tiên Cốt lực tấn công có thể chỉ gấp Tam Phẩm đại viên mãn chừng 3-5 lần, nhưng lực phòng ngự lại gấp 10 lần. 

Nhị Phẩm lên Tam Phẩm là tăng vọt về chất, nhưng Tam Phẩm lên Tứ Phẩm lại bay vọt về khả năng phòng ngự.

Một series các võ kỹ của hắn chỉ có thể để cho hắn bắn văng tên Tứ Phẩm đi, nhưng lúc này những tên Ma Tu kia lại vô cùng kinh sợ:

"Má nó, tên này cũng là biến thái. Tam Phẩm sơ kỳ có thể đánh bay Tứ Phẩm?"

"Ai quan tâm, ở đây chúng ta đâu chỉ có một Tứ Phẩm, bắt giặc trước bắt vua, bắt lấy hắn."

Tên vừa nói câu đó hiển nhiên cũng là loại tinh khôn một chút, hắn vừa nói vừa lao thẳng về phía Trần Ngọc Lâm, sau lưng hắn là 13 đạo Phong tiễn đuổi tới.

Hắn vung tay ra đằng sau, 1 tấm màn màu đỏ rực huyết sắc được tạo ra trong nháy mắt kích bạo hơn một nửa số đó. Phần còn lại có thể kệ xác.

Tên Ma Môn này lấy tốc độ nhanh kinh khủng, thậm chí có thể đem so với ma cà rồng lúc phi toàn lực bay về phía Trần Ngọc Lâm, một cánh tay chộp vào đầu vai hắn. Bất chợt cánh tay hắn trầm xuống, hắn cảm nhận thứ mà hắn nắm được không phải là bả vai ai mà là một cục kim loại.

Nhưng một tay của hắn đã chộp thẳng vào cục kim loại, hơn nữa cục kim loại đột nhiên hòa tan, bắt dính cánh tay hắn. Hắn theo quán tính tiếp tục phi, nhưng mà theo đường vòng cung đập bộp cái thẳng vào một bề mặt cứng rắn, hoa mắt suýt bất tỉnh.

Hắn nhìn lên, cục kim loại cái gì chứ? Rõ ràng là một bộ giáp đen thùi lùi,hơn nữa cao phải tới 4 mét,có khi nặng vài tấn.

Hắc Linh bao phủ lấy cơ thể Trần Ngọc Lâm quay lại, giơ một chân lên đạp thẳng lên người gã Tứ Phẩm sơ kỳ. Tuy rằng nó mới là Tam Phẩm đỉnh, bật Cường Hóa lên có khi cũng chỉ ngang gã này, nhưng mà một thân cơ thể 9 tấn đủ khiến xương cốt chân tay gãy vụn.

Trong nháy mắt, 1 Tam Phẩm hậu kỳ, một Tứ Phẩm sơ kỳ mất sức chiến đấu. 

2 Tứ Phẩm sơ kỳ trong đó 1 gã mới bị Trần Ngọc Lâm đánh bay ra đã quay trở lại. Một tên Ma Tu 2 mắt đỏ rực, hắn là Tứ Phẩm Trung Kỳ đằng đằng sát khí nhìn vào Âu Bảo Uyên, từ người con bé này tỏa ra một khí tức hắn e ngại vô cùng.

Hơn nữa mấy đạo Phong Tiễn này vô cùng kinh khủng, sắc nhọn vô cùng, tuy rằng còn chưa thể phá tan xương cốt hắn nhưng phá vỡ lớp da hắn thì dễ dàng. Hắn do cảnh giới cao nhất, một hơi chịu hơn 20 mũi Phong Tiễn xuyên thấu cơ thể, một thân máu chảy đầm đìa, nội tạng cũng vài cái bị đánh hở ra, có thể thấy rõ phổi bên trong cơ thể.