Thiết bị liên lạc của Shaka de Virgo bị hủy từ nhiều giờ trước, tính tới hiện tại anh ta đã đi ra ngoài gần một ngày trời mà không quay về biệt thự trắng, các Innovator như những con kiến đang ở trên chảo nóng, họ lo lắng và bất an vì nếu chúa tể vẫn còn ở đâu đó trong Thành Trì Trung Tâm thì sẽ không xảy ra hiện tượng này.
Thoth liên lạc với Phạm Xuân Thủy ở Lord Castle, cựu đội trưởng đội đánh số giờ đã là một Walker của The Innovators, có bí danh là "Hope", một cái tên đẹp đối với một người đã bước trên con đường Vinh Quang, Hope cũng không biết tin tức gì về Shaka de Virgo, anh ta chỉ báo lại việc phó chủ tịch nhờ anh trông giữ ba bé gái người Nga, là con nuôi của anh.
Các Innovator ngạc nhiên lắm vì họ biết ở Đại Việt, chúa tể còn có một đứa con nuôi nữa, như vậy anh ta đã nhận tới bốn đứa con nuôi, một người đàn ông trẻ vì cớ gì mà lại ôm vào người mình những trách nhiệm như vậy, anh ta thấy những thứ trách nhiệm mà mình gánh còn chưa đủ nhiều sao?
Trách nhiệm với lý tưởng, sứ mệnh của những người đổi mới, trách nhiệm với hàng chục ngàn sinh mạng bị dập tắt ở MU Continel do lỗi của anh ta, và giờ là trách nhiệm với ba đứa trẻ nữa.
Không ai hiểu được vị chúa tể, đặc biệt là những người đàn ông; đa phần cánh đàn ông, mà đặc biệt là đàn ông độc thân thì luôn có cái gì đó gọi là tránh né với mấy vụ con cái.
Gác lại chuyện này thì việc Shaka de Virgo biến mất thật sự đáng để lo ngại, Thoth và Anubis, Katie, Trang mắt buồn vẫn còn thấy ám ảnh với lần cuối cùng mà anh ta "cắt liên lạc" kiểu như vậy, lúc đó, chúa tể gần như có ý định quyết tử ở đất Nhật để cứu vớt những người dân của đất nước mặt trời mọc, cũng thách thức với chủ nghĩa khủng bố mới.
Shaka de Virgo đang làm cái gì, đang ở đâu vậy?
Thoth cứ đi lại ở trong sân, bất an không thôi, những người khác cũng chẳng bình tĩnh nổi.
Leonidovich Hopner đứng ở trong phòng mình và nhìn ra ngoài cửa sổ, quân sư của The Innovators đã chờ Phạm Nhã cả buổi sáng nhưng cô thì đã loay hoay cạnh cái cửa sổ này một đêm, tất nhiên, chẳng có ai biết điều đó cả.
Gương mặt đẹp tuyệt mỹ của Leonidovich Hopner lại hiện lên vẻ tái nhợt và thiếu sức sống, Phạm Nhã đi một ngày, lòng cô cũng thấy lo lắng như những người đồng đội của vị chúa tể, cái lo lắng này đến từ việc cô hiểu được tình trạng của y.
Hơn ai hết, Leonidovich Hopner hiểu người được cô ban ân
Giấu sâu dưới cái vẻ điềm tĩnh và lịch thiệp đó; ở một mặt trái khác với với sự độ lượng và cả lòng từ bi mà y thể hiện ra bên ngoài là một sự điên rồ, Phạm Nhã là một người có máu điên, là một kẻ liều lĩnh có thể bất chấp mạng sống của mình để làm điều mà y cho là đúng.
Leonidovich Hopner đã đi rất xa, cô đã đứng ở cuối con đường, cô nhìn và biết được Phạm Nhã đang đứng ở nơi nào; họ là người đồng hành, cùng đi trên con đường của chúa tể, Leonidovich Hopner biết Phạm Nhã kẹt lại ở đâu chứ, chính cô, hay nói chính xác là mối quan hệ của cả hai cũng là một chông gai trên con đường của Phạm Nhã mà.
Nhưng dù vậy, dù lo lắng bởi hiểu được Phạm Nhã, dù cũng nóng lòng, cũng ngóng trông con người đó như các Innovator nhưng Leonidovich Hopner lại chưa từng thể hiện điều này, cô cũng không hề ngăn cản Phạm Nhã kể cả khi cô biết y muốn làm gì, Phạm Nhã cần phải bỏ hết cái dính mắc khổ đau, phải tống những thứ uất nghẹn trong lòng mình, phải thăng hoa một lần nữa ở ngưỡng cửa sự sống và cái chết.
Leonidovich Hopner không ngăn cản vì cô làm không được; Phạm Nhã có thể sẽ nghe cô mà thôi không mạo hiểm nhưng cũng giống với sự tôn trọng mà y dành cho cô, Leonidovich Hopner cũng tôn trọng mọi ý nguyện của Phạm Nhã, cô không muốn o ép con người này điều gì.
Điều mà cô có thể làm chỉ là tin tưởng Phạm Nhã và chờ đợi y trở về, khi đó, chúa tể sẽ là một bậc thầy, còn không thì, Leonidovich Hopner cũng chỉ có thể thở dài, tiếc thương y mà thôi.
"Đồ ngốc."
...
Phạm Nhã bay trên bầu trời, cơ thể y được bao bọc trong một vầng hào quang màu vàng nhạt, y không còn cần tới áo choàng để bay, cũng chẳng cần quyền trượng để có thể thể hiện sự hủy diệt của quy tắc bằng Mana hay triệu hồi bốn cái xích lửa trong Kundalini, đây là cái tài của Phạm Nhã, nó thể hiện rõ ở việc y có thể sao chép nguyên lý của quy tắc và sử dụng Mana để thể hiện nó ra ngoài thế giới.
Giống như khi Phạm Nhã cảm nhận các quy tắc vô hình đứng phía sau, chủ đạo "quy trình" biến hóa nhỏ to, thu hồi và mặc trang bị để có thể dịch chuyển vật thể, khống chế trường lực, khi đã bước vào chặng đường thứ ba, y còn có thể có thể làm được nhiều hơn như vậy.
— QUẢNG CÁO —
Event
Phạm Nhã bay với vận tốc chóng mặt, mọi thứ trôi tuột ra phía sau, y đã đột phá vận tốc âm thanh và còn tăng tốc thêm nữa, vừa bay y vừa cảm nhận sự thay đổi của cơ thể vật chất, giờ nó tồn tại dưới cả hai hình thái khác biệt, một mặt nó cũng là một quy tắc, từng tế bào của y là quy tắc hủy diệt, nó thể hiện cái sự hủy diệt và tàn phá trong mọi ngóc ngách, mặt khác, y cũng thấy nó như một cơ thể của máu và thịt bình thường, chỉ là cái cơ thể này đã trở nên mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
Leonidovich Hopner đã từng nói, ở giai đoạn nào đó, áo giáp của chúa tể sẽ vô dụng, y đã hiểu được điều đó bởi vì giờ này y đã có một bộ giáp mới, một bộ giáp tạo nên từ quy tắc hủy diệt, nó không những có thể phòng ngự mà còn phá hủy bất kỳ thứ gì mà y chạm vào.
Chỉ khác với những gì Leonidovich Hopner nói, đối với Phạm Nhã, kể cả áo choàng và quyền trượng, hai báu vật của chúa tể lúc này cũng không còn thực sự cần thiết nữa, ngay cả Tận Thế Hắc Mã cũng như vậy.
Khi Phạm Nhã bọc mình trong ngọn lửa vàng rực rỡ, bản thân y trở thành hiện thân của sự hủy diệt, của sự phá hoại và giết chóc, y không cần thông qua báu vật để thể hiện điều đó trong thế giới vật chất.
Tuy nhiên, chiến đấu với cơ thể máu thịt thì sẽ không bằng với khi có một món vũ khí lợi hại, các báu vật cũng sẽ tiết kiệm Mana hơn cho Phạm Nhã trong việc thể hiện quy tắc hủy diệt.
Phạm Nhã hiện tại đã mạnh mẽ đến mức thế nào, đến chính bản thân y cũng chẳng biết, đặc biệt là nếu có một bộ trang bị mới phù hợp hơn, có thể y sẽ khiêu chiến được với Aegis Hopner, Margaret Martha hay cả ...!Ludgar W.
Kresnik chăng?
Có khả năng.
Quy tắc hủy diệt của chúa tể có lợi thế thực sự khi giao tranh, năng lực hủy hoại và sức tàn phá của nó quá lớn, y không chắc mình có thể giao chiến với Ludgar W.
Kresnik và Margaret Martha hay không, nhưng với Aegis Hopner thì y lại tự tin, dù cho vị Nguyên lão này đã đi xa hơn y trên chặng ba.
Một điều mâu thuẫn nhưng nghĩ kỹ thì lại không mâu thuẫn là sức chiến đấu của những người đạt được Vinh Quang đôi khi không nói lên được chặng đường đã đi qua của họ, sức chiến đấu, suy cho cùng là một công cụ, là những thứ dụng cụ như liềm và gặt giúp người đi đường vượt qua chông gai và bụi rậm cản lối.
Nhưng theo lời mà Leonidovich Hopner đã từng nói với các Innovator, mục đích của người đi đường là đi được đến đích, có những người có sức chiến đấu không cao nhưng họ đã đi rất xa trên con đường của mình chỉ bằng sự chiêm nghiệm tự thân, họ không cần quan tâm đến những chướng ngại ở bên ngoài mà chỉ cần vượt qua cái chông gai bên trong thôi, sau đó, họ có thể nhảy tới cuối đường.
Giống như Đức Phật lịch sử, Siddhārtha Gautama, Tất-đạt-đa Cồ-đàm.
Trong tám con đường, Phạm Nhã chưa từng một lần giao tranh với "người cùng chặng" nào trừ Alphonso, bây giờ khi nhớ lại, lúc đó Alphonso cũng đã đi hết chặng hai và gần đến chặng ba mà Phạm Nhã vẫn còn loay hoay ở giữa chặng một và chặng hai.
Có thể thấy sức chiến đấu của những vị chúa tể là rất cao, cao hơn so với những người bước trên các con đường khác, đây là một lợi thế nhưng dường như cũng là một thứ nguyền rủa đối với các chúa tể, Leonidovich Hopner nói cô ta đã mắc quá nhiều sai lầm, mỗi khi cô ta muốn làm một điều tốt thì sức mạnh của cô lại chỉ đem đến tai ương.
Đó là chưa kể tới tỉ lệ tử vong khi nhận ban ân của con đường này là cao nhất, tối đa tới chín mươi chín phần trăm, dựa theo lý luận gõ cửa của anh Tuân, có khả năng y phải "giết chết" tới chín ngàn chín trăm chín mươi người rồi mới gặp được một người nhận được đặc ân của mình.
Phạm Nhã chẳng biết hiện tại "tỉ lệ tử vong" khi mình ban ân là bao nhiêu, nhưng tham khảo từ nữ chúa Leonidovich Hopner thì y nghĩ nó nằm đâu đó ở tám mươi lăm đến chín mươi phần trăm, nó sẽ ngày càng tiệm cận ngưỡng chín mươi chín khi y bước xa hơn.
...
Phạm Nhã đáp xuống Lord Castle, y bay là là trên đất, "thoắt ẩn thoắt hiện" để "né" hết các thiết bị ghi hình, đi đến một góc chết, y cảm nhận sự hiện của Phạm Xuân Thủy rồi thầm thì:
"Tôi đây ...!mang cho tôi bộ đồ mới với."
Phạm Xuân Thủy đang trông ba đứa nhỏ người Nga, mấy đứa trẻ này đã sáu bảy tuổi rồi mà như em bé sơ sinh một tuổi, chăm chúng rất là cực, không nói tới mấy chuyện vệ sinh, nội việc tụi nó nghịch ngợm cũng khiến anh thanh niên này khổ sở dữ dội lắm, tới mức ảnh phải kè kè sát bên tụi nó, sợ tụi nó phá hư hết đồ đạc trong "nhà", ảnh nghèo lắm, hư cái gì thì không có tiền để mua mới đâu, kể cũng tội ảnh, Shaka de Virgo đi đâu biệt tích, ném cho anh ba cục nợ.
— QUẢNG CÁO —
Event
Đang pha sữa thì ảnh nghe thấy tiếng Shaka de Virgo thầm thì sát bên tai, Phạm Xuân Thủy giật nẩy, anh nhìn xung quanh thấy chẳng có ai cả, chỉ có ba đứa nhóc đang dí nhau tóe khói trong nhà thôi.
Phạm Xuân Thủy nói chuyện với không khí: "Shaka?"
"Ừm, tôi."
Phạm Xuân Thủy sững sờ, anh ta lại đi ra giữa nhà một lần nữa để xem Shaka de Virgo có núp trong góc xó nào dọa anh không, nhưng tất nhiên là không, chúa tể đang núp, nhưng là núp ở cầu thang thoát hiểm cách xa chỗ của Phạm Xuân Thủy chừng mấy chục mét.
Anh thanh niên nhìn tới nhìn lui, vừa nhìn vừa hỏi: "Anh đang ở đâu vậy?"
"Cầu thang ...!nhanh nào, mang cho tôi bộ đồ mới, rộng một chút.
Ừm, không cần đồ lót đâu, cái này mặc chung thì kỳ lắm."
"Tôi không có đồ mặc."
Phạm Xuân Thủy nghe rõ giọng của Shaka de Virgo, rõ mồn một, từng câu từng chữ, nhưng chẳng thấy người ở đâu, theo lời của chúa tể thì y đang ở tít ngoài cầu thang, vậy mà y vẫn có thể giao tiếp với Phạm Xuân Thủy được.
Phạm Xuân Thủy không hiểu được loại năng lực này, nó đã vượt quá giới hạn hiểu biết của anh ta rồi, thế nhưng mà Shaka de Virgo đã nói rõ và nhờ, anh liền gác lại việc, tắt bếp, đi vào phòng kiếm một bộ đồ thật rộng rồi chạy ra ngoài chỗ ngoài thang, ở đó, Phạm Xuân Thủy thấy chúa tể vĩ đại của The Innovators đang đứng tồng ngồng.
Hai người đàn ông nhìn nhau, Phạm Xuân Thủy xấu hổ, quay đi chỗ khác, anh đưa quần áo cho chúa tể: "Anh mặc đi, đồ của tôi không có mới lắm nhưng tôi giặt rất sạch, bộ này đồ thun nên chắc anh mặc được."
Phạm Nhã im lặng nhận lấy bộ đồ trên tay Phạm Xuân Thủy, y không hiểu sao anh thanh niên này lại ngại vậy, cũng là đàn ông với nhau cả mà?
"Cảm ơn anh."
Mặc đồ vào, Phạm Nhã thở dài thườn thượt, xấu mặt thật.
Nhưng xấu mặt với Phạm Xuân Thủy còn đỡ hơn với mấy người ở biệt thự trắng, đặc biệt là với người đó ...
Phạm Xuân Thủy hỏi: "Vừa nãy sao anh nói chuyện được với tôi vậy, cái đó là thuật truyền âm của mấy bậc chơn tu cổ hả?"
"Không, cũng gần như vậy nhưng không phải vậy, tôi chỉ có thể làm vậy với cổ ngữ Rune thôi, cổ ngữ Rune là một ngôn ngữ rất kỳ diệu, nó có sự liên kết với dòng chảy Mana, sau này khi bước xa hơn có thể anh sẽ hiểu, ngôn ngữ này mới là thứ có lắm bí mật nhất trên MU Continel."
Hai người đàn ông nói chuyện một lúc nữa thì cùng đi về phòng của Phạm Xuân Thủy, Phạm Nhã vừa vào cửa, ba đứa nhóc đã chạy tới, y mỉm cười cúi người xuống định ôm chúng thì chúng đã leo hết lên người y, chúng bám rất là dính, vừa ôm lại vừa thơm y, như ba con Tận Thế Hắc Mã phiên bản nhỏ.
Phạm Nhã lau miếng trên mặt, hỏi: "Mấy đứa nó có phiền anh lắm không?"
Mặt của Phạm Xuân Thủy méo xẹo, anh thanh niên này không biết nói dối.
— QUẢNG CÁO —
Event
Phạm Nhã hiểu vấn đề, xem ra tụi nhỏ quậy lắm.
Nhưng mà y vẫn chưa mang tụi nó về biệt thự trắng được, ở đó không tiện:
"Ừm, anh ráng giúp tôi thêm một ngày nhé, đợt dịch chuyển sau có Katie qua đây tôi sẽ nhờ cô ấy."
Phạm Xuân Thủy gật đầu như gà mổ thóc, anh thanh niên gãi đầu: "Cũng không phải gì đâu mà tôi sợ tôi trông không được, tụi nhỏ bị khó chịu.
Tôi không có kinh nghiệm, lúc anh nhờ tôi không có nghĩ chăm mấy đứa con nít thôi mà căng vậy, tối hôm qua tôi không có ngủ được luôn.
Nhưng không sao, tôi nói với anh rồi mà, tôi sẽ luôn giúp anh, bất kể chuyện gì."
Phạm Nhã thở dài, y bắt đầu hiểu tính cách của thành viên mới này, anh ta rất chân thật, không nói dối, cái gì cũng hiện hết lên gương mặt.
Người này cũng khá giống với Rengoku Kyojuro ở chỗ phẩm giá, không phải ai cũng có giác ngộ tự nguyện hy sinh vì tổ quốc như Phạm Xuân Thủy.
Phạm Xuân Thủy hỏi: "Làm vài ve nhé?"
Phạm Nhã gật đầu, thế là hai người đàn ông liền lùa ba đứa nhỏ vào phòng rồi ngồi ngoài uống bia hút thuốc, Phạm Xuân Thủy nhìn Phạm Nhã một hồi rồi nói:
"Hóa ra anh trông như thế này, nhìn anh không giống với người trần chút nào, kể cả người bản địa cũng không có khuôn mặt như anh."
Chúa tể không đeo mặt nạ, hiển nhiên, diện mạo đẹp vô thực của y làm cho anh thanh niên này sửng sốt lắm.
Phạm Nhã nghe vậy liền rít thuốc: "Là người ta cho tôi chứ vốn không phải của tôi."
Phạm Xuân Thủy lại gãi đầu, hình như đây là động tác thương hiệu của anh ta: "Tôi không hiểu ý anh lắm, tôi cũng nhận ban ân, cũng thay đổi tí chút, nhìn coi bộ được hơn hồi trước nhưng mà không có tới mức như anh, trước đây anh cũng đẹp trai lắm phải không?"
Phạm Nhã lắc đầu: "Trước đây ...!tôi không như vậy.
Anh có thể hiểu như vầy, đây là gương mặt của một người khác nhưng là phiên bản nam giới, tôi được cải tạo dựa theo hình mẫu của người ban ân cho tôi."
"Vậy người đó hẳn rất đẹp nhỉ?"
" ...!"
"Sao vậy?"
Phạm Nhã mỉm cười: "Rất đẹp, đó là người đẹp nhất thế gian này, quá khứ, hiện tại và cả tương lai, trong vô vàn thế giới, đó cũng là người đẹp nhất.".