Vinh Quang Chúa Tể

Chương 179: 179





Leonidovich Hopner được ôm từ phía sau, đó là một cái ôm mạnh mẽ mà cũng thật dịu dàng, ẩn chứa thông điệp yêu thương, người nữ chúa đứng cuối đường, cảm thấy rằng mình trở nên nhỏ bé trong vòng tay ấy, cô chẳng phải là một vị Quân Chủ thép như đã từng, không là một vị chúa đầy quyền năng, trong vòng tay của Phạm Nhã, cô chỉ là một người phụ nữ mà thôi, và cô được che chở, bảo vệ khỏi mọi khó khăn, sự sợ hãi.
Nó khiến trái tim của cô tan chảy.
Leonidovich Hopner không mắng Phạm Nhã nữa, cô chẳng gắt gỏng, mà cô tựa đầu lên khuôn ngực của chúa tể: "Nhã à, Nhật Hạ buồn lắm, lúc trở về và không nhìn thấy cha mẹ đâu, Nhật Hạ rất buồn đó."
Cô thủ thỉ: "Ông nội giận lắm, ông đốt hết tranh của cha và mẹ."
Phạm Nhã ôm Leonidovich Hopner, lắng nghe cô.

Cơ thể của Leonidovich Hopner thật mềm mại, nó cũng run, theo những nỗi lòng của một người con gái, đang lạc giữa những hoang mang và nỗi thất vọng không tên về cha và mẹ của mình, Lucius Hopner và Astoria Evergreen biến mất khi mà cô cần được sự an ủi của họ nhất, khi mọi dấu hiệu đều cho thấy họ phản bội cô và Engel Hopner.

Cô vẫn tin tưởng họ, nhưng điều đó không bù đắp được sự lạc lõng của cô.
Leonidovich Hopner quay mặt sang để nhìn Phạm Nhã: "Ngươi sẽ còn đi rất xa, sẽ đến lúc mà ngươi khám phá hết mọi ngóc ngách và bí mật của thế giới này, ta luôn tin như vậy.

Nếu ngươi tìm thấy cha và mẹ của ta, và nếu sự thật khiến cho ta đau lòng, thì đừng để cho ta biết nhé.

Ta sợ lắm."
Gương mặt họ kề sát nhau, Phạm Nhã ngắm nhìn Leonidovich Hopner ở khoảng cách thật gần.

"Ừm."
Leonidovich Hopner mỉm cười, cô lại nhìn bức tranh chân dung của mình: "Ngươi có thắc mắc vì sao ta muốn lấy lại nó không? Chắc ngươi nghĩ, nó có một bí mật gì đó phải không?"
Phạm Nhã gật đầu.
Leonidovich Hopner hất hai ngón tay, một mảnh mực vẽ nhỏ như hạt bụi bay ra từ trong chiếc nhẫn trên tay người thiếu nữ trong tranh, nữ chúa bóp mảnh mực, Phạm Nhã chờ đợi, nhưng chẳng thấy có gì xảy ra cả.

Leonidovich Hopner nói:
"Đây là một lời nhắn, ta đã xóa nó rồi, nó chỉ có thể kích hoạt được bằng trình tự của cái...!khả năng này, đến giờ ta vẫn chưa đặt tên cho nó, haha, nếu Gellert Grindelwald có thể học được, cậu ta sẽ phát hiện ra lời nhắn của ta.

Nó đồng bộ với Mana của cậu ta, chỉ có cậu ta mới có thể đọc được nó."
Phạm Nhã ôm Leonidovich chặt hơn: "Ngài nhắn cái gì vậy?"
"Ghen à?"
"Ừm."
Leonidovich Hopner cười tủm tỉm: "Vậy ghen đi, ta không nói cho ngươi biết đâu."
Phạm Nhã thấy tức lắm, Leonidovich Hopner hỏi y có ghen không, đương nhiên là y ghen rồi, lời nhắn này là thứ mà chỉ có Gellert Grindelwald mới mở ra được mà thôi, Leonidovich Hopner trở về Thành Trì Trung Tâm Davias, cô muốn Gellert Grindelwald đi theo mình nhưng kẻ này chọn chiếc ghế Quân Chủ.


Vậy thì cô có thể nhắn cái gì cho hắn chứ?
Một lời nhắn mà cô sẽ thu hồi trong tương lai, nếu hắn không đọc kịp thì hắn sẽ chẳng bao giờ được biết, Phạm Nhã nảy số liên miên, y nghĩ mãi mà chẳng rõ, nhưng y ghen, ghen cùng cực, thậm chí lồng lộn lên luôn.
Phạm Nhã cáu lên liền thơm một phát vào má Leonidovich Hopner khiến nữ chúa ngẩn hết cả người: "Ơ."
"Ngươi thả dê ta kìa, sao mà ngươi to gan quá vậy, ngươi...!"
Cô định mắng Phạm Nhã nhưng cô im bặt, bởi vì Phạm Nhã đã xoay cô lại và đặt lên môi cô một nụ hôn, Leonidovich Hopner như hóa đá.

Cơ bắp rắn rỏi, cuồn cuộn, thít chặt quanh người cô, Leonidovich Hopner bị khóa cứng trong vòng tay Phạm Nhã, cô có thể vùng ra nhưng lúc này, cô lại thấy mình yếu ớt lạ lùng.

Phạm Nhã hôn Leonidovich Hopner, bằng tất cả những gì mà y có, nụ hôn của chúa tể trẻ đắm say và nồng nàn.

Trong đời mình, Leonidovich Hopner chưa từng có được cái thứ cảm giác nào như vậy, cơ thể cô phản ứng với chiếc hôn của Phạm Nhã, cô bềnh bồng theo từng động tác chạm môi, khi đầu lưỡi của Phạm Nhã làm công việc của nó, một ngọn lửa bùng lên trong Nhật Hạ.

Cô thật sự đã bị thiêu đốt mất rồi, cô bị choáng ngợp với muôn vàn cảm xúc.
Nụ hôn của Phạm Nhã nóng bỏng, sôi sục và mãnh liệt nhưng cũng rất dịu dàng, Leonidovich Hopner nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương trên cơ thể chúa tể, sức nóng tỏa ra từ đôi môi.

Những ngón tay của Phạm Nhã luồn sâu vào mái tóc bạch kim của Leonidovich Hopner, thích thú với cái cảm giác khi những lọn tóc quấn quít quanh những ngón tay trần.
Phạm Nhã muốn nhiều hơn, cơ thể nói cho y hay những khao khát của nó, nhưng vị chúa tể dừng lại.

Leonidovich Hopner bừng tỉnh, cô thở hổn hển, chẳng phải do bị ngộp thở, họ không có khái niệm bị ngộp, mà vì những thứ cuộn trào trong lòng.
Leonidovich Hopner nhìn Phạm Nhã, chúa tể vẫn đang ôm cô, cô cảm nhận được dòng máu trong cơ thể của tên bạo gan đang chảy rất nhanh, tim của y đập thình thịch, tim của cô cũng vậy.

Leonidovich Hopner cảm thấy những xúc cảm khác lạ, cô hỏi: "Ngươi sắp bế ta lên giường, cởi đồ ta ra rồi làm chuyện đồi bại với ta luôn phải không?"
Phạm Nhã ngẩn ngơ: "Ngài nghĩ gì vậy hả."
Leonidovich Hopner nói: "Ta xem phim thấy."
"Đừng có xem mấy phim có cảnh đó, không có đúng đâu."
"Thế ngươi có muốn làm chuyện đồi bại với ta không, đừng bảo là không, ta thấy ánh mắt của ngươi nhìn ta, lúc quần áo ta xộc xệch...!"
Phạm Nhã giải thích với cô: "Đó là chuyện mà người ta làm với nhau khi đã kết hôn."
Leonidovich Hopner chớp chớp mắt: "Vậy ngươi định kết hôn với ta rồi làm chuyện đồi bại với ta chứ gì, sau đó ngươi làm cho ta có bầu, để ta sinh con cho ngươi.

Ngươi định đặt tên con là gì, nếu ta sinh hai đứa, thì phải có một mang họ Hopner đấy."
Phạm Nhã hít sâu, y thấy mình dần không hiểu nổi suy nghĩ của Nhật Hạ nữa rồi.


Leonidovich Hopner nói tiếp: "Hết ghen chưa?"
"Vẫn còn ghen lắm."
"Sờ mặt ta, nắm tay ta, ôm ta, còn hôn ta nữa? Vậy mà vẫn còn ghen sao, chưa có người đàn ông nào trừ ngươi, được chạm vào người ta."
Phạm Nhã chẳng biết trả lời sao, đành nói thật: "Không biết, nhưng vẫn ghen."
Leonidovich Hopner phân tích: "Ngươi cảm thấy ngươi đã có được thân thể ta, nhưng lại không có trái tim ta."
"Ngài học ở đâu vậy?"
"Trong mớ tiểu thuyết ngươi mua đó."
Phạm Nhã hôn lên trán Leonidovich Hopner: "Ngài có cho tôi trái tim của ngài không?"
Leonidovich Hopner lèm bèm: "Lại hôn nữa, cứ được nước thì lấn tới, sau này ngươi phải xin phép để cho ta chuẩn bị tinh thần."
"Cho tôi hôn ngài nữa nhé, hôn kiểu của người Eskimo."
Leonidovich Hopner chau mày: "Là thế nào? Có giống hồi nãy không?"
"Thế này."
Phạm Nhã cọ mũi mình lên cánh mũi của Leonidovich Hopner, họ cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau, đây không phải là một nụ hôn mà là một hình thức biểu hiện dễ thương của tình yêu, nữ chúa cười khúc khích: "Làm cái trò ngớ ngẩn gì thế."
Phạm Nhã giải thích: "Do sống ở vùng Arctic có khí hậu lạnh và rất khắc nghiệt nên người Eskimo có thói quen cọ mũi vào nhau để biểu lộ tình cảm, có lẽ vì việc sử dụng đôi bàn tay trong giá lạnh quá khó khăn, mà đôi môi đông của họ cũng cứng lại trong băng tuyết nữa."
"Sao ngươi rành vậy?"
"Tôi...!học trên mạng."
Leonidovich Hopner hỏi: "Rồi có thử với cô nào chưa?"
Phạm Nhã lắc đầu: "Tôi chỉ muốn hôn ngài thôi."
"Ngươi còn học cái gì nữa? Có mấy học mấy chuyện đồi bại không hả?"
Phạm Nhã đỏ mặt, Leonidovich Hopner mở to mắt: "Trời ơi, biết ngay mà, ngươi hư hỏng rồi, hết còn dễ thương nữa, giờ ngươi là một con dê cụ, à không, một con sói chứ, còn ta là con cừu non, sợ quá đi mất.

Ngươi muốn ăn thịt ta lắm đúng không."
Phạm Nhã giật gân ở trên trán: "Tôi...!không có như vậy đâu."
"Nghĩa là ngươi không có muốn ta, không có đủ đam mê, thất vọng quá."
Phạm Nhã cáu tiết rồi, Leonidovich Hopner ghẹo hoài.

Nhật Hạ thấy tên này sắp phát cuồng nên đẩy Phạm Nhã ra, cô chạy lăng xăng trong phòng ngủ, cô kiếm cái gối để ném Phạm Nhã:
"Này thì dê."
Phạm Nhã chụp cái gối, y rượt theo Leonidovich Hopner, cô nhảy thẳng lên giường rồi phi sang bên kia, Phạm Nhã hồ vụt, lăn ra trên giường, Leonidovich Hopner cầm gối đập Phạm Nhã tới tấp:
"Dê mà dê được một nửa."
Phạm Nhã bắt được tay của Leonidovich Hopner, y kéo cô lên giường rồi đè cô xuống, ấn hai tay cô ta ra phía sau, nữ chúa chớp chớp mắt:

"Định làm chuyện đồi bại hả?"
Chúa tể nhìn chằm chằm Leonidovich Hopner, trông cô lúc này quyến rũ như một quả táo chín mọng, gò má cô đỏ hây, cô không có vẻ gì là sẽ phản đối nếu Phạm Nhã lấn tới cả, đôi mắt rực lửa của chúa tể như muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ này, y nói:
"Ngài khiêu khích tôi phải không."
Leonidovich Hopner nhắm mắt lại.

Trời đã tối, trăng lên cao, trong căn phòng của Leonidovich Hopner, ánh sáng từ ngọn nến leo lét, nhưng may có ánh trăng rọi vào cửa sổ để cho Phạm Nhã được ngắm thật kỹ gương mặt đẹp tuyệt trần của người phụ nữ mà y yêu thương.

Phạm Nhã nhìn Leonidovich Hopner, một cách ngơ ngác, những ngọn lửa dục tình bỗng dưng bị tắt hết, y nằm xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng, Leonidovich Hopner mở to mắt, những điều mà cô tưởng tượng không có xảy đến, nữ chúa lèm bèm:
"Tên ngốc."
"Khi nào chúng ta kết hôn, ngài không cần khiêu khích tôi, tôi cũng sẽ...!ăn thịt ngài.

Leonidovich Hopner ạ."
"Ta bảo là sẽ đồng ý lấy ngươi hả? Tưởng bở thế?"
Phạm Nhã ôm Leonidovich Hopner, cô gối đầu trên cánh tay của y, cô ngước nhìn Phạm Nhã: "Ta hiểu rồi, ngươi là một quý ông, ngươi phải cưới ta, rồi sau đó phải chuẩn bị thật là hoành tráng, có rượu, nến thơm, rồi rải hoa hồng lên giường, sau đó chuốc cho ta say, rồi ngươi sẽ ăn thịt ta chứ gì."
Phạm Nhã vỗ nhẹ lên lưng Leonidovich Hopner, y mỉm cười: "Ngài nói vậy cũng đúng."
Nữ chúa dụi đầu lên ngực Phạm Nhã: "Đồ màu mè."
"Ừm."
"Hát cho ta nghe đi."
Phạm Nhã ngân nga, hát cho Leonidovich Hopner nghe một khúc tình ca, cô lại hất hai ngón tay, giày của cô ta và Phạm Nhã bị kéo ra, rơi xuống đất, rồi chiếc chăn bông lại trùm lên hai người, nữ chúa ôm Phạm Nhã, cô rúc vào lòng y và lắng nghe tiếng hát của chúa tể trẻ, rồi, cô ngủ lúc nào không hay.

Phạm Nhã ôm cô, y ngửi mái tóc có mùi thơm dịu nhẹ của Leonidovich Hopner, lòng của y thấy thật ấm áp và thỏa mãn, y chìm đắm trong một cảm giác gọi tên là hạnh phúc, những điều phải lo nghĩ trôi hết qua sau đầu, chẳng có thứ gì còn quan trọng lúc này nữa.

...
Một đêm trôi qua, bình minh đến trên đất Davias, Leonidovich Hopner tỉnh dậy và không nhìn thấy Phạm Nhã ở đâu nữa, cô nhìn quanh căn phòng lại trở nên quạnh quẽ, một cảm giác lạ lùng trỗi lên trong tim cô, giống như, cô vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mộng.

Rất nhiều năm qua, cô đều tỉnh giấc trong căn phòng trống, đêm hôm qua cô lại có một giấc mơ.
Đó là khi tỉnh dậy, lại được nhìn thấy viên đường ngọt của cô, tên ngốc bạo gan dám dê Leonidovich Hopner, thế mà cô chẳng thấy hắn đâu cả, có lẽ hắn đã rời đi rồi, đi làm những chuyện đao to búa lớn của hắn, bỏ cô lại.
Leonidovich Hopner ngồi tựa vào thành giường, cô ngẩn ngơ, rồi cô ôm mặt mình, cô lại nhớ về những cái ôm, những chiếc hôn của Phạm Nhã, đầu cô ong lên khi nghĩ đến việc đã ôm người đàn ông đó cả đêm.
Nhưng giờ hắn đi rồi.

Leonidovich Hopner thở dài.
Cô không biết mình có nên thất vọng hay không, Leonidovich Hopner không có đủ kinh nghiệm để gọi tên những cảm xúc của mình, cuộc đời cô đã bao giờ đón chào một tên bạo gan như Phạm Nhã đâu, cô là một vầng thái dương chói lòa mà chẳng có ai dám đến gần, kể cả Gellert Grindelwald.
Chỉ có Phạm Nhã, một tên ngốc, mới dám bay đến mặt trời.
Leonidovich Hopner suy nghĩ vẫn vơ, rồi một tiếng gõ cửa vọng vào, kéo cô khỏi những hồi ức, sự thất vọng nhen nhóm trong lòng.

Leonidovich Hopner nhìn ra phía cửa, cô thấy Phạm Nhã bước vào, y đang bê một chiếc đĩa lớn, trên đó có đầy thức ăn, nữ chúa nhìn theo Phạm Nhã.
Phạm Nhã hỏi: "Ngài dậy lúc nào vậy?"

Leonidovich Hopner ngơ ngác, không hiểu vì sao mà cô thấy cay nơi mắt, cô vội ngáp rồi lau khóe mắt, cô nói: "Vừa mới, ngươi làm gì đó."
Phạm Nhã cười: "Cái này gọi là Lagu bò nấu đậu, ăn với bánh mì.

Hồi đó ở làng trẻ em mẹ Hạnh hay làm món này, ngon mà dễ nấu, tôi lục trong bếp thấy có đủ đồ để nấu nên làm luôn, bò thì...!ừm, ngài chịu khó, tôi cũng ăn với ngài mà."
Leonidovich Hopner chép miệng: "Mồm thì leo lẻo yêu thương yêu thương, cho người ta ăn đồ ăn của ngựa, xạo sự ghê."
Phạm Nhã áy náy: "Còn sớm quá chợ chưa có mở cửa, nhưng mà thịt tươi với ngon lắm, tôi mua toàn loại ngon nhất đó."
Leonidovich Hopner hừ một tiếng, Phạm Nhã thấy cô không có gắt nữa thì kiếm chỗ để bày ra ăn, Leonidovich Hopner nói: "Ăn đại trên này đi, ta lười xuống giường lắm."
Phạm Nhã biết cô đang nhõng nhẽo, phụ nữ mà.

Chúa tể hất ngón tay, cái đĩa bay lơ lửng trên giường, Leonidovich Hopner ngó xuống, ngoài một bát Lagu to tướng, nào khoai, nào đậu, bò và cà rốt.

Còn có nước chanh ấm.

Phạm Nhã múc Lagu ra bát rồi chỉ Leonidovich Hopner cách ăn:
"Ngài xé bánh mì, chấm nước rồi ăn, sau đó múc Lagu, bò, khoai các thứ để thưởng thức, nói chung thứ này không có nghi thức cầu kỳ gì đâu, ăn sao thoải mái và thấy ngon là được."
Leonidovich Hopner trông Phạm Nhã thị phạm rồi học theo, nữ chúa thấy món này đậm vị lắm, xem chừng tên này thức dậy từ lúc sớm tinh mơ để nấu, cô nói: "Ăn cũng ngon, tạm được, sáu điểm.

Thêm một điểm công sức nữa là bảy."
Phạm Nhã hỏi: "Ngài thích không?"
Leonidovich Hopner nhai bánh mì, lèm bèm: "Nếu không nghĩ tới Tận Thế Hắc Mã thì cũng thích."
Chúa tể nhìn người phụ nữ, miệng thì tiết chế lời khen lắm mà ăn lấy ăn để: "Ngài ăn cũng đẹp nữa."
Leonidovich Hopner liếc Phạm Nhã: "Đương nhiên, ta đẹp không có góc chết mà, ta đẹp quá nên ngươi mới nổi máu dê đó."
Phạm Nhã mỉm cười, y lấy khăn lau một vệt vàng vươn bên môi Leonidovich Hopner: "Tôi vẫn còn rất nhiều việc bận, có thể, không phải lúc nào cũng nấu ăn được cho ngài.

Nhưng sau này, khi tôi gác lại mọi thứ, tôi sẽ nấu cho ngài ăn hằng ngày, bất kỳ món gì mà ngài thích."
Leonidovich Hopner hơi ngượng tại bị dính thức ăn, cô nói: "Có phải là ngươi định vỗ béo ta không, cho ta mập rồi xấu đi, để không có ai thèm ta, cho ngươi khỏi phải ghen tuông."
Phạm Nhã phì cười: "Đúng vậy đấy, tôi muốn vỗ cho ngài béo tròn trùng trục luôn, không đi được mà phải lăn cơ."
Leonidovich Hopner cốc đầu Phạm Nhã: "Mơ đi."
"Ngài tưởng tôi đã đi rồi phải không?"
Leonidovich Hopner dừng lại, cô cúi xuống để chúa tể không có nhìn được đôi mắt của cô: "Đi thì đi thôi, có gì đâu."
Phạm Nhã nói: "Tôi không phải là một kẻ đi mà không từ biệt."
Chúa tể vuốt ve mái tóc của Leonidovich Hopner: "Hôm nay tôi dành cả ngày cho ngài."
Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta.

Cho nên...!ta đấu không lại ngươi..