Vinh Quang Chúa Tể

Chương 221: 221





Jacqueline bước đi trên một cây cầu đá, bên dưới là vực thẳm và phía trước mặt cô là một tòa lâu đài màu đen.

Đây là bối cảnh trong Video Clip có tên "MU" mà Hion đã từng đăng tải trên mạng xã hội.
Tòa lâu đài khổng lồ, tráng lệ và vĩ đại như một ngọn núi, cây cầu cũng dài tới mức mà cô đi rất lâu mới đến được cánh cổng, Jacqueline không vội vã, cô chẳng hề giang đôi cánh bướm của mình để bay cho nhanh.
Bởi vì nơi này, Guadosalam, pháo đài của người canh giữ các thế giới, là nơi rất thiêng.
Đây là một vùng đất bí mật ở MU Continel, nó nằm ở nửa kia của siêu lục địa và chỉ đến được một lần trong đời, trừ những người được chọn.

Hion là một người được chọn, Jacqueline thì không, đây là lần đầu mà cũng sẽ là lần cuối cô đến đây; kể cả Odin, người giống như Thầy của Hion cũng không phải là người được chọn, anh ta phải ở đây cả đời.
Cánh cổng mở ra, Jacqueline bước vào tòa lâu đài, những ngọn đuốc treo trên tường không đủ sáng để xua tan hết bóng tối trong không gian rộng lớn vô cùng của Guadosalam, nơi này trống vắng, quạnh quẽ và có cảm giác thật lạnh.
Jacqueline đi qua một dãy hành lang, ở phía cuối là một tấm màn màu đỏ tía, một cảm giác kỳ lạ trỗi lên trong lòng cô khi tấm màn rẽ ra, trong bóng tối, một hình bóng im lìm ngự trị trên một cái ngai màu đỏ, cao lớn và bề thế với bộ giáp đen, người đàn ông đó hoàn toàn có thể khiến kẻ khác cúi đầu vì run sợ hoặc đứng bật dậy vì tôn kính.
Còn Jacqueline chỉ nhìn anh ta trừng trừng: "Anh kêu tôi đến đây để làm gì, để nhìn anh ngồi trên ngai của người canh giữ các thế giới à?"
"Anh ta không nghe được đâu, Jacqueline, anh ta vừa phải trải qua một cuộc chiến trường kỳ với Nim, việc giết chóc trong thời gian dài đã làm cho con rồng của anh ta trở nên khó kiểm soát và hơn nữa, anh ta đã dùng quá nhiều sức mạnh."
Một giọng đàn ông vang lên, trả lời cho Jacqueline thay Hion, vị Thần vẫn mở mắt nhưng hồn đã đi đâu rồi, chỉ có những cảm giác sát phạt, cuồng loạn và dữ dội như những cơn gió xoay xung quanh cơ thể.

Odin bước ra từ một góc tối, một nụ cười mở rộng trên gương mặt gian xảo của anh ta, cái kính to đùng chễm chệ trên gương mặt, che kín đôi mắt nhưng vẫn đủ khiến phụ nữ mê mệt và chết ngất.

Ngạo mạn và mạnh mẽ, không chút thương xót và đầy lạnh lùng nhưng lại gian xảo, đê tiện.

Đồng thời, lại quyến rũ một cách chết chóc, đó là Odin, anh ta là một kỵ sĩ rồng đặc biệt, với nhiều "thuộc tính" khác nhau, như một cái kính vạn hoa.
Odin nói: "Vì dùng quá nhiều sức mạnh, nên anh ta phải bổ sung hao hụt từ Guadosalam."
Jacqueline hỏi: "Anh ta đã chiến đấu với Nim? Nơi mà anh ta sống đã xuất một Nim? Làm thế nào mà một Nim lại được sinh ra ở nơi đó, chẳng phải Vinh Quang đã bỏ rơi nơi đó hay sao?"
Odin nhún vai: "Sao mà ta biết được chứ, đó là một Kẻ Phàm Ăn, hẳn là có người đã kích hoạt nó.

Khi Hion xuất hiện ở thế giới này và trở về nơi của anh ta, Vinh Quang đã tha thứ cho Địa Cầu."
Jacqueline bật thốt và rùng mình: "Một Kẻ Phàm Ăn, làm sao mà...!"
Odin lắc đầu: "Ta không biết về các quy tắc và điều kiện để kích hoạt nó, nhưng nó đã xuất hiện ở Địa Cầu, cả thế giới đó đều bị đe dọa."
Jacqueline vuốt ngực: "Thật khốn khổ cho họ, những người dân tội nghiệp."
Odin khịt mũi: "Ở đó còn chúa tể Shaka de Virgo, nếu như anh ta nhẫn tâm một chút thì có thể giải quyết Kẻ Phàm Ăn, nó vẫn còn chưa phát triển tới mức không thể kiểm soát."

"Mời cô tới đây để đánh thức Hion dậy và áp chế sự cuồng loạn của con rồng, chỉ có cô mới có thể làm được việc này.

Vực thẳm dưới Guadosalam đang ầm ĩ lắm."
Jacqueline: "Tại sao chỉ có tôi mới có thể đánh thức Hion?"
Odin kinh ngạc, rồi cười rũ.

Anh ta chạy vội sang phía sau chiếc ngai đỏ của Hion và cười khúc khích mãi: "Được rồi, sự việc là thế này, có vẻ như người được Guadosalam chọn đã đem lòng yêu mến một cô ca sĩ, một người tự do và còn lấy cái tên của cô ta để đặt cho chiêu thức mạnh nhất của mình nữa."
Jacqueline giật mình, rồi mặt cô ta đỏ bừng: "Ngài nói cái gì vậy, không thể nào đâu, hắn ta mà yêu mến tôi á?"
Odin đặt tay lên hai vai của vị Thần đang đơ như tượng: "Cô phải hỏi anh ta."
"Tôi làm cách nào để đánh thức anh ta?"
"Đến gần và chạm vào là được, à nhớ chạm vào chỗ nào có da nhé, haha."
Jacqueline bước đến gần vị Thần đang ngồi trên ngai đỏ, mắt của anh ta mở trừng nhưng nhìn kỹ thì cô chẳng thấy sự tinh minh trong đó, cô đặt tay lên cổ của Hion, Thần không đội mũ nên cô nhìn thấy hết diện mạo của anh.

Đã lâu rồi Jacqueline mới thấy hết diện mạo của vị Thần này, những hình ảnh cứ nhấp nháy không ngừng trong đầu cô, đó là lần đầu tiên khi Jacqueline gặp Hion trong vùng hoang dã của Lorencia, vị Thần khi đó chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Và anh thật chật vật với lũ nhện, Hion đã gần như bị chúng ép vào đường cùng và nếu không có những mũi tên của Jacqueline, vị Thần đã chết dưới sự tấn công của đàn nhện.
Đột nhiên.
Jacqueline giật lùi ra phía sau, một thoáng chốc khi cô hồi ức về quá khứ thì một thứ khác lại ập đến, Jacqueline nhận thấy cơn giận dữ của vị Thần, rồi cô còn nhìn thấy cả tương lai.
Hion bị giết chết.
Anh ta chết dưới ánh bình minh, ở một buổi đầu ngày tuyệt đẹp, khi mặt trời ló dạng trên mặt biển, Hion ngã xuống cát với bộ giáp đen đã vỡ tan tành cùng với khung cảnh hoang tàn chứng minh rằng Thần đã có một chiến dữ dội, trước khi bị hạ gục bằng một nhát đâm xuyên tim.

Jacqueline hoảng hốt, cô chẳng thể nhìn rõ người đã giết Hion, hắn đứng ngược trong ánh bình minh với vẻ thánh khiết nhưng lại làm cô thấy một sự độc địa kinh khủng.
Điều làm Jacqueline thấy kinh hoàng hơn nữa là kẻ đó lại hướng đôi mắt đỏ tươi và nhìn thẳng vào cô, trông như ở một tương lai xa xôi nào đó, kẻ này đang nhìn chằm chằm một người đang coi trộm mình từ quá khứ vậy.
Hình ảnh tung tóe như một tấm gương bị vỡ, Jacqueline hoàn hồn lại.
Odin nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
Jacqueline không trả lời mà cô lại gần Hion một lần nữa, lần này cô lại chạm tay lên mặt Thần, vị Thần mở mắt từ từ, điều đầu tiên mà anh ta trông thấy chính là Jacqueline, với gương mặt đẹp đẽ và mái tóc màu hồng bồng bềnh như một đám mây.
Những cảm giác cuồng loạn, sắc lẻm và xen kẽ sự hủy diệt bay vòng quanh Hion như một khí xoáy vô hình biến mất tăm.
Thần nói: "Cô đến đây làm gì?"
Jacqueline bặm môi, cô cố chống lại nỗi lo đang tràn về nhưng từ sâu thẳm trong lòng cô chỉ muốn gào lên và kể lại cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy.
Tự nói bản thân nên bình tĩnh, cô nhìn trừng trừng Hion: "Odin kêu tôi đến để đánh thức anh dậy đó, vực thẳm dưới Guadosalam đang ầm ĩ rồi kìa."

Hion chau mày, Thần ngoái đầu nhìn về phía sau và trông thấy gương mặt cợt nhã của Odin, với cái mắt kính to bè: "Nó thế nào rồi?"
Odin cười tủm tỉm: "Nó chưa thức dậy sớm vậy đâu, những con ký sinh trùng trên người nó đang mở một bữa tiệc dưới đó thôi.

Anh đã tỉnh rồi thì hãy kết nối với Guadosalam và xoa dịu chúng."
"Ta hết lượt rồi, phải tháng sau mới có lượt lại.

Hai lần, một lần vì Leonidovich Hopner can thiệp vào quy tắc và lần anh bỏ đi ra ngoài làm cho ta khổ sở muốn chết."
Hion cúi đầu: "Tôi xin lỗi."
Odin nói: "Ta đi ngủ đây, để không gian cho hai người nói chuyện."
Người như Thầy của Hion lại cười phớ lớ rồi rút vào trong bóng tối của Guadosalam, biến mất hút.

Chỉ để lại vị Thần ngồi trên ngai đỏ cùng với nàng ca sĩ xinh đẹp Jacqueline.
"Tôi đã nhìn thấy...!"
Jacqueline định kể về những điều cô chứng kiến nhưng Hion đã chặn cô lại, Thần nói: "Tôi biết rồi, khi tôi kết nối với Guadosalam, tôi có thể nhìn thấy những chuyện này, chúng không có thật đâu.

Cô đừng lo lắng."
"Nhưng mà Odin dường như không biết, anh ta không thấy gì sao?"
Hion lắc đầu: "Anh ta không thể nhìn thấy được những chuyện này."
"Vì sao tôi lại nhìn thấy?"
Jacqueline hỏi, cô chớp mắt: "Còn nữa, vì sao tôi lại có thể đánh thức anh?"
Hion im lặng, rồi Thần lắc đầu: "Đừng nói chuyện này, đây là lần đầu cô đến Guadosalam, cũng là lần cuối cùng.

Cô có muốn đi thăm quan chỗ này một chút không, trước khi tôi xoa dịu nó."
Jacqueline nhướng mày, cô cảm giác người đàn ông này đang lảng tránh cô, nhưng anh ta thật sự chẳng giỏi trong việc tìm cớ, thăm quan Guadosalam? Đây đâu phải là một chỗ để thăm quan, có gì để nhìn ở một nơi âm u lạnh lẽo như thế này chứ?
Còn nữa, cô vẫn vô cùng lo lắng với những hình ảnh mà mình nhìn thấy, tâm tư của Jacqueline bị khuấy động hết vì nó: "Tôi nhìn đủ rồi, tôi không đến để vui chơi đâu."
"Anh đã nhìn thấy...!viễn cảnh đó từ lúc nào?"
Hion thở dài, Thần biết Jacqueline không dễ bị qua mặt, đành phải trả lời: "Từ lúc tôi được Guadosalam chọn, tuy nhiên những viễn cảnh đó luôn có khả năng thay đổi, việc tôi ngồi ở ngai đỏ đã khiến chúng thay đổi, bởi vì tôi có thể thấy chúng."

Jacqueline trợn mắt, cô gắt: "Thế thì chúng là tương lai rồi, vậy mà anh bảo là không có thật, còn nói tôi đừng lo, làm sao mà tôi không lo được."
Hion nở một nụ cười rất hiếm thấy: "Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy mình chết ở nơi này, sau đó chúng ta kích hoạt quy tắc dịch chuyển, tôi lại thấy mình chết ở Địa Cầu."
"Khi tôi cứu Shaka de Virgo, tôi lại thấy mình chết theo một cách khác, ở một nơi khác.

Cứ mỗi lần tôi hành động, những gì tôi nhìn thấy sẽ thay đổi.

Vẫn không rõ những người đã giết tôi, nhưng cái chết luôn thay đổi."
"Thế thì viễn cảnh mới nhất cũng sẽ thay đổi, cuối cùng tôi cũng sẽ chết theo một cách nào đó, thế thì, chúng làm gì có thật hả Jacqueline? Chúng chỉ là những ảo ảnh mà thôi."
Jacqueline đi đến gần Hion, cô cúi xuống và cầm tay Thần: "Tại sao luôn là chết vậy, anh không thể sống yên lành sao?"
Hion kinh ngạc, bàn tay của Jacqueline ấm áp và khiến cho Thần thấy rõ những cảm xúc trong lòng mình, Thần đứng dậy từ trên ngai: "Tôi vẫn luôn cố gắng đấy thôi, cố gắng để thay đổi nhưng rồi tôi nhận ra là Guadosalam sẽ cho tôi thấy cái chết của tôi.

Cái chết vẫn sẽ đến, chúng ta đâu có né tránh được cái chết của mình."
"Cho nên tôi không còn tìm cách để sống mãi, tôi chỉ muốn sống lâu.

Và tôi muốn được chết một cách yên bình."
Jacqueline ngơ ngác.
...
Phạm Nhã dậy từ sớm và bắt đầu công việc cùng với Miharu, cô thơ ký riêng của phó chủ tịch chuẩn bị sẵn mọi tài liệu cần thiết để chúa tể soạn thảo học thuyết chính trị của mình.

Việc này hầu như là không tưởng với một người chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng khó mà đánh giá bộ não đặc biệt của một vị chúa bằng tuổi tác, y học trong lúc làm và tiến bộ liên tục, những tài liệu mà Miharu cung cấp được viết bằng tiếng Đức và tiếng Nga là chủ yếu, đây là các công trình nghiên cứu của những nhà tư tưởng lỗi lạc bậc nhất lịch sự Địa Cầu.
Chúa tể phải phản biện các triết lý của học thuyết phục hưng thành Lorencia của Gellert Grindelwald và cả những học thuyết của các ứng viên khác.

Đồng thời phải đưa ra được một phương hướng phát triển đúng đắn nhất cho Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Tất nhiên là những gị mà Phạm Nhã soạn thảo chắc chắn sẽ có khiếm khuyết, vậy nên trước khi công bố, y còn phải chuyển bản sơ thảo này về Địa Cầu để những người giỏi nhất trong lĩnh vực này chỉnh sửa.
Miharu im lặng và ngắm chúa tể của cô làm việc, y nghiêm túc và thật chăm chú, điều này làm cho diện mạo vốn đã đẹp toàn mỹ của y thêm phần cuốn hút.
Ba nói nên buông, nhưng sao Miharu thấy thật khó quá, và cô làm thế nào thích được một người đàn ông khác khi mà cái bóng của Shaka de Virgo quá lớn?
"Anh mệt không?"
Phạm Nhã lắc đầu, chúa tể đang đọc tài liệu, thỉnh thoảng y phải tra cứu bằng từ điển để hiểu hết hàm nghĩa của một cụm từ chuyên ngành, khi đặt bút viết, phải đảm bảo mình hiểu và dùng đúng các khái niệm chính trị.
Miharu lại hỏi: "Anh muốn uống gì không, em làm cho anh nhé?"
Chúa tể ngước đầu nhìn Miharu: "Không, em không làm gì nữa sao, anh tự việc này được, em có phải làm gì thì đi làm đi."
Miharu mím môi: "Anh đuổi em."
Với một sự bình tĩnh khiến cho Miharu phải kinh ngạc, Phạm Nhã nói: "Chuyên nghiệp lên đi Miharu."
Em bé đứng phắt dậy, bỏ đi với vẻ giận lắm.

Chúa tể thở dài thườn thượt, rồi y cúi đầu, tiếp tục làm việc.
...
Trái ngược với Shaka de Virgo và Miharu, Trang mắt buồn và Thoth lại làm việc cực ổn, họ chuyên tâm vào đầu việc và không hề nói gì ngoài công việc, gã quân sư đầu gỗ cho đến tận giờ cũng chẳng hề biết Trang thích gã.
Mà giờ thì Trang lại dành tình cảm của cô cho The Innovators và công việc còn nhiều hơn cả dành cho Thoth.
Quân sư và Trang đang tìm cách để ứng phó với Nim, một vấn đề lo ngại thuộc hàng bậc nhất trong lần dịch chuyển sau, Utopia đã manh nha tạo sức ảnh hưởng rồi và Shaka de Virgo thì bị treo dính trên không gian với Nim, nếu những kẻ này gây bất lợi cho The Innovators thì họ thực sự bị động.
Thoth vẫn chưa nói chuyện với chúa tể và Aegis Hopner về việc mình là Nim, chỉ có mỗi Anubis là biết chuyện này.

Quân sư còn chờ thời điểm thích hợp để nói.
"Có thể đưa Nim vào trong hố đen vũ trụ được không?"
Trang nói: "Đó là một vùng không, thời gian nơi trường hấp dẫn mạnh đến mức không một hạt vật chất hay cả bức xạ điện từ như ánh sáng có thể thoát khỏi nó được."
Thoth lắc đầu: "Không thực tế, hố đen gần Địa Cầu nhất là Unicorn, được tìm thấy trong chòm sao Monoceros, The Unicorn.

Cách Địa Cầu đến một ngàn năm trăm năm ánh sáng, nghĩa là kể cả khi anh ta có thể bay với vận tốc ánh sáng thì cũng phải mất chừng đó năm mới tới hố."
"Shaka de Virgo không thể đẩy nó đi xa như vậy được.

Sau đó nữa, Nim có khả năng hấp thụ mọi thứ, chỉ có Mana mới ngăn được nó, chưa chắc nó không thể nuốt luôn cái hố đen này."
Trang thở dài, cô cảm giác thật sự bế tắc: "Tạo ra thế giới nhân tạo thì...!phải hy sinh rất nhiều, mà không thì chỉ có cách để Shaka de Virgo cầm chân nó vũ trụ mãi mãi.

Khó thật đấy."
Thoth gật đầu, hiện tại vụ thế giới nhân tạo chỉ có mỗi Trang, Thoth và Phạm Nhã biết thôi, cô Trang này ở MU Continel bắt đầu thể hiện tác phong giống ông thầy Tuân, có thể tham gia vào việc ủ mưu cùng hai vị đầu sỏ.

Thực tế thì khi Trang nhận ban ân xong, thể chất và cả trí não của cô đều được tăng cường đến mức phi nhân, tuy không giúp cô trở nên siêu thông minh nhưng cô có khả năng ghi nhớ tốt hơn, suy nghĩ cũng rõ ràng, không bị quá tải.
"Hay là, chúng ta công bố chuyện này với cả thế giới đi.

Và để tất cả mọi người lựa chọn, một là họ chấp nhận hy sinh, hai là họ phải thực sự ghi nhận công ơn của Shaka de Virgo."
Thoth trầm ngâm: "Hơi táo bạo đấy."
Trang nói: "Đây là vấn đề của cả vũ trụ, chúng ta ôm đồm và tìm cách để giải quyết, các anh có nghĩ là chúng ta vĩ đại quá mức cần thiết không?"
Quân sư kinh ngạc nhìn Trang, tổng thơ ký nói tiếp: "Sứ mệnh của chúng ta là dẫn dắt, chúng ta không thể là bảo mẫu hay người giám hộ.

Chúng ta cũng chỉ là một phần tử trong loài người thôi."
"Việc chúng ta làm, hầu như là bịt mắt một đứa trẻ để tránh cho nó thấy những điều ghê sợ sẽ làm chúng tổn thương, nhưng anh à, Địa Cầu không phải đứa trẻ."
"Họ có quyền được biết, có quyền quyết định và chúng ta có quyền được ghi công.".