Vinh Quang Chúa Tể

Chương 225: 225





Leonidovich Hopner rơi những giọt lệ xót thương, Phạm Nhã biết cô đang xót thương cho ông nội Engel Hopner và cũng xót thương cho vị chúa tể trẻ muốn bước lên con đường mà ông cô đã từng đi qua.
Chuyện của Engel Hopner là một bí mật, có lẽ ngoài những trong cuộc ra thì chỉ có Leonidovich Hopner là hiểu rõ nhất, Phạm Nhã không biết Engel Hopner đã từng đưa ra quyết định đáng tiếc gì, nhưng y có thể hình dung được.
Ông đã trục xuất Elder Donovan, đằng sau hành động này có những hy sinh, chắc chắn là thế, mà sự hy sinh này, e rằng là rất lớn lao, đau thương và thậm chí là một vết nhơ của Engel Hopner.
Phạm Nhã lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt đẹp đẽ của Leonidovich Hopner, chúa tể ôm cô và nói:
"Tôi đã may mắn thế nào mới được gặp em, tôi là người may mắn nhất thế gian này.

Leonidovich, nhưng tôi chẳng thể ỷ lại vào vận may của mình mãi, em đã làm quá nhiều việc cho tôi, cho chúng tôi."
"Tôi không thể để em qua Địa Cầu được, em sẽ không thể trở về lại quê hương được nữa, em còn sẽ bị mắc kẹt trong quy tắc mấy năm trời và chịu đựng sự cô độc, lạnh lẽo ở đó.

Tôi làm sao có thể chịu được khi em như vậy, cho nên, đừng nói về việc này nữa."
Nữ chúa tể ngước đầu nhìn Phạm Nhã, cô nói với vẻ rất kiên quyết: "Vậy thì phải nghĩ cách khác, đừng trở thành một vị chúa tể tàn bạo, nếu ngươi không làm cho ta yên tâm, ta sẽ tự tìm một người xuyên không để dịch chuyển cùng, ngươi không cản ta được đâu."
Leonidovich Hopner thật quyết tâm, Phạm Nhã tin chắc cô sẽ làm như lời mình nói.

Cựu Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành không bao giờ bày ra diện mạo thực của mình mà giấu kín những điều chỉ có Phạm Nhã và người thân cô mới thấy bằng một cái mặt nạ, nhưng cái mặt nạ của cô, một nữ chúa Thép, lại chẳng phải giả mạo.
Vị nữ chúa Thép là Leonidovich Hopner khi cô ngồi trên vương vị.
Đó là một phần tính cách của Leonidovich Hopner, một con người mà ít khi thể hiện khi ở cạnh Phạm Nhã.
Phạm Nhã chẳng hoài nghi việc cô sẽ tự mình qua Địa Cầu bằng cách đu theo bất kỳ một người xuyên không nào, để có thể giúp Phạm Nhã, để vị chúa tể không sa lầy vào con đường tàn bạo, Leonidovich Hopner rất bất chấp, cô thậm chí muốn bỏ lại quê hương của mình, để lại sau lưng rất nhiều kế hoạch của cô, thậm chí bỏ lại Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành và Engel Hopner.
"Có đáng không?"
Chúa tể hỏi cô.
Leonidovich Hopner lắc đầu: "Chẳng phải đáng hay không mà là ta muốn thế.

Có một người đã mắng ta.

Hắn nói ta là một người phụ nữ ích kỷ, thật ra thì hắn nói đúng, ta ích kỷ lắm.

Nếu phải cần thì trách nhiệm hay bất cứ điều gì ta cũng sẽ gác sang bên hết, để làm điều mà ta muốn làm."
Phạm Nhã thở dài: "Được rồi, tôi sẽ không...!làm như vậy, tôi muốn ngài thật khỏe mạnh, và ở đây.

Nhà của ngài, trên quê hương ngài.

Nhé, đừng giấu tôi rồi đi qua Địa Cầu, tôi biết được thì...!"

"Thì sao?"
Chúa tể nói: "Tôi sẽ...!giận ngài."
Leonidovich Hopner bĩu môi: "Ta học trên mạng Internet ở Địa Cầu, có một từ lóng là Simp, để diễn tả một người thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác, hay một người làm quá nhiều điều cho một người mà họ thích.

Ngươi bị Simp ta, ngươi dám giận ta chắc, toàn nói là giỏi."
"Thế thì ngài cũng đang Simp tôi đấy, ngài bất chấp tất cả để giúp tôi mà."
Leonidovich Hopner vội đính chính: "Khác chứ, ta không có...!si mê ngươi.

Ta giúp ngươi bởi vì ta...!tội nghiệp ngươi."
Họ vẫn đang ôm nhau, Phạm Nhã chợt thò tay xuống véo vào mông Leonidovich Hopner khiến cô giật nảy mình và nấc lên một cái, mặt Leonidovich Hopner đỏ bừng, cô đẩy chúa tể ra: "Đồ biến thái, đồ con dê cụ.

Dê ban ngày ban mặt.

Dê, dê."
Leonidovich Hopner ngượng tới mức nói chuyện lung tung lên cả.

Chúa tể chỉ nghe, y nhìn Leonidovich Hopner mắc cỡ, lòng thấy vui vui.
— QUẢNG CÁO —
Chẳng biết từ khi nào mà những sự cuồng loạn của vị chúa tể đã lắng xuống, sự chân thành của Leonidovich Hopner như một liều thuốc chữa lành Phạm Nhã, khiến cho y bình tâm để suy nghĩ.
Ở với Leonidovich Hopner thật hạnh phúc và thoải mái.
Những người kỵ sĩ có một con rồng ngay bên trong, nó kiêu ngạo, xấu xa, bạo lực và tham lam.

Còn các chúa tể thì luôn chịu ảnh hưởng từ sức mạnh hủy diệt, bản chất sức mạnh của một chúa tể là hủy diệt, là phá hoại, giết chóc, là làm biến mất tất cả mọi thứ, ở khía cạnh này họ rất giống với Nim và Elder.
Chỉ khác ở chỗ, các chúa tể không sử dụng sức mạnh của mình để hủy diệt thế giới và coi đó như sứ mệnh.
Khi Phạm Nhã bị nhận chìm trong cơn phẫn nộ và sự hận thù, sức mạnh hủy diệt như được tiếp năng lượng và nó cũng phóng đại cảm xúc của vị chúa tể, nó lấn át cả cái thiện và lòng từ bi của y, đặc biệt là khi những tín điều mà Phạm Nhã hết mực tin tưởng bị lung lay, nó lại càng mạnh mẽ và dữ dội hơn nữa.
Phạm Nhã đã thực sự nghiêm túc với việc tàn sát các Walker, chỉ Yamamichi Yomaru thì không đủ, không đảm bảo được, bởi vì lần xuyên không sau, nếu vẫn có Nim và Elder sinh ra nữa thì tai vạ không có cách nào lường hết.
Thế nhưng Leonidovich Hopner ngăn cản y, cô rất kiên quyết trong việc này.

Cô quan tâm đến Phạm Nhã hơn cả chính y nữa, sự quan tâm của cô như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn của vị chúa tể trẻ.
Leonidovich Hopner mắng đã đời thì hỏi: "Khi nào ngươi về?"
Phạm Nhã mỉm cười: "Chắc là...!sáng mai."

Nữ chúa chớp chớp mắt: "Sao không phải lúc nào mà là sáng mai? Ngươi bận lắm mà, Luna Lovegood cho ta xem Video của ngươi rồi, nhìn ra dáng Quân Chủ lắm đó."
Phạm Nhã nói: "Vì tôi muốn ở lại qua đêm."
Leonidovich Hopner cốc đầu Phạm Nhã: "Thiếu hơi ta chịu không có nổi, muốn ôm ta ngủ chứ gì."
Nữ chúa nói trúng tim đen của Phạm Nhã, nên y gật đầu.

Thật sự thì hiếm có cơ hội "làm việc" ở biệt thự trắng, nên mỗi khi đi "công tác" thế này y đều phải đi lâu lâu, tốt nhất là qua đêm để tối được ôm Leonidovich xinh đẹp của mình, chúa tể thấy chuyện này rất là chính đáng, bởi vì y cần được chữa lành bởi cô, nếu không thì điên mất.
...
Urd, Verdandi, Skuld cùng với hai bảo mẫu đã về biệt thự, họ mua một mớ đồ cho lũ trẻ, từ đồ chơi tới trang phục, nhìn thấy có bố, bọn trẻ liền nhào tới để ôm.

Phạm Nhã ngồi xuống thơm bọn nhóc cho đã, y nhớ chúng lắm, tính ra thì nhận nuôi bốn đứa con nhưng mà thời gian dành cho chúng chẳng nhiều, chúa tể thấy mình là một gã cha tồi.
Nhìn mấy bé gái này, y lại thấy nhớ thằng Cu nữa.

Đã lâu rồi không được gặp nó, bảy ngày xuyên không trước y toàn ở trên vũ trụ, đợt này lại ở MU Continel hẳn một tháng.
Chiều đến, Phạm Nhã chui vào trong bếp nấu ăn như mọi khi, Leonidovich Hopner cũng ngồi luôn trong trỏng cho Nhã ngắm.

Nữ chúa lại vòi ăn đậu hủ dồn sốt cà nên Phạm Nhã phải làm nhiều nhiều, rục rịch cả buổi trời thì tới tối, Phạm Nhã chui vào phòng tắm với vẻ chờ đợi, thế mà đợi mãi không thấy có ai đột nhập vào đặng tắm chung, y hậm hực, bước ra ngoài.
"Đi hẹn hò nhé, xem ca nhạc với ta."
Leonidovich Hopner chờ ngoài đình, thấy Nhã cô liền kêu lại, chúa tể bất ngờ lắm: "Hẹn hò à? Ngài bảo là ngài không có si mê gì tôi cơ mà?"
Nữ chúa nheo mắt: "Thế thôi ở nhà khỏi đi nữa."
"Không, đi đi."
— QUẢNG CÁO —
Có lẽ muốn xoa dịu Nhã mà Leonidovich Hopner lại đưa ra yêu cầu đi "hẹn hò", Phạm Nhã cũng cố xốc lại tinh thần để có thể cho cô một buổi hẹn vui.
Cặp đôi đang yêu dắt nhau đi xem ca nhạc, Leonidovich Hopner hồ hởi và trông rất tươi tắn, cô thậm chí còn son môi.

Họ đến chỗ cũ, và nghe người ca sĩ cũ, Jacqueline, hát những bài cũ, thịnh hành của MU Continel.

Chỉ là lần này, trong cái phòng như "hộp" bay chỉ có họ, không có nhân viên phục vụ mà cũng chả có Margaret Martha.
Leonidovich Hopner ngồi dựa sát vào người Phạm Nhã, cô luôn giữ một nụ cười thật ngọt ngào.


Chúa tể ôm hờ vị nữ chúa, cả hai im lặng, lắng nghe giọng hát thánh thót như tiếng trời của Jacqueline, Phạm Nhã luồn những ngón tay vào suối tóc của Leonidovich Hopner, cô ngước mắt lên nhìn vị chúa tể trẻ, đôi mắt của cô cất chứa muôn ngàn vì sao, rồi như được tình yêu nồng nàn đẩy đưa, họ lại trao cho nhau một nụ hôn thật đắm say.
"Ngọt không?"
Leonidovich Hopner hỏi, sau cái hôn say sưa, gương mặt của nữ chúa trông rạng ngời vẻ hạnh phúc và sức sống, nhìn cô như một quả táo chín mọng, căng tràn, vị chúa tể chỉ muốn cắn và thưởng thức sự ngọt ngào của cô thôi.
"Ngọt."
Leonidovich Hopner liếm môi: "Son hoa quả đó, Luna Lovegood mua cho ta.

Nó kêu ta xài, nó bảo ngươi sẽ thích lắm."
Phạm Nhã làm sao có thể cưỡng lại được hình ảnh này, thế là y lại hôn Leonidovich Hopner một lần nữa.

Tấm kính chắn của hộp bay có thể chuyển sang chế độ gương một chiều, vậy nên, đây là không gian riêng tư của họ, chẳng ai có thể trông thấy.
Nữ chúa ôm viên đường của đời mình thật chặt, cô đắm chìm trong thế giới của cô và Phạm Nhã, cô tỉ tê, trong khi đôi mắt vẫn lim dim để lắng nghe tiếng hát của Jacqueline và đầu thì gục lên ngực vị chúa tể:
"Hôm qua ta đã mơ thấy Nhã, ta trông thấy ngươi trở về từ Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, hoàn thành những điều ngươi luôn mong muốn được thực hiện.

Ngươi bỏ lại vương miện trên ngai vàng, bước vào nhà ta và sẽ không rời khỏi ta nữa, ngươi đã quỳ xuống nhưng chẳng phải để hành lễ mà để cầu hôn ta, đeo một chiếc nhẫn thật đẹp cho ta."
"Và ta đã đồng ý đó, ngươi vui không?"
Phạm Nhã vuốt ve bờ lưng của Leonidovich Hopner, vị chúa tể cảm thấy sự bình yên và yêu thương dâng tràn trong lòng mình, y hỏi: "Tôi vui lắm, tôi thật ganh tỵ với gã tôi trong giấc mơ của em.

Mà khi đó, em còn gọi tôi là ngươi nữa không?"
Leonidovich Hopner cười khúc khích: "Nếu ngươi làm ta vui, nấu những món ngon cho ta ăn, tặng quà cho ta hay dẫn ta đi chơi, hát cho ta nghe cũng được.

Có thể ta sẽ chiều ngươi một chút."
...
Một cuộc hẹn không thể thiếu những bông hoa và quà tặng nhưng Phạm Nhã chẳng chuẩn bị trước, dù vậy, trên đường từ rạp hát về nhà, y cũng tìm cách ghé qua một cửa hàng hoa để mua cho Leonidovich Hopner một bó hồng tươi, nữ chúa thích lắm.

Vị chúa tể còn mua cho cô một đôi hoa tai bằng vàng, đây là một loại trang sức đặc biệt, có thể hút dính lên da như cái mặt nạ nửa mặt của họ.
Leonidovich Hopner ngắm nghía cặp hoa tai, cô bảo Phạm Nhã đeo cho cô, nữ chúa soi gương và cảm thấy thật hài lòng, đôi hoa tai có hình chiếc lá, rất tao nhã: "Biết lựa đấy, mà không biết cũng chẳng sao, ta đẹp như vầy thì đeo cái gì cũng đẹp cả."
"Em thích không?"
Nữ chúa gật đầu: "Thích."
Phạm Nhã mỉm cười, chúa tể nắm tay Leonidovich Hopner ra khỏi cửa hàng trang sức, họ đi bộ chứ không về bằng xe ngựa.

Vừa dạo với giai nhân, vừa ngắm nhìn Thành Trì Trung Tâm Davias với đủ sắc màu là một trải nghiệm tuyệt vời, trông nữ chúa như một thiếu nữ trẻ, cô cười suốt thôi.
Leonidovich Hopner cầm bó hoa tươi, cô ngửi hương hoa và nói: "Đây là lần đầu ta được tặng hoa đấy."
Phạm Nhã hỏi: "Những người theo đuổi ngài, họ tặng cho ngài cái gì?"
— QUẢNG CÁO —
Nữ chúa nói: "Tặng châu báu, ngọc ngà.


Tặng những vật quý báu hiếm có trên đời, tặng binh sĩ, có người còn muốn tặng cho ta một tòa Vệ Thành."
"...!"
Phạm Nhã tằng hắng: "Tôi nghèo lắm, ngài không chê tôi chứ?"
Leonidovich Hopner lắc đầu: "Không sao, ngươi nghèo thật nhưng ta thì rất giàu.

Ta không cần những thứ kia vì ta cũng có."
Giọng điệu của nữ chúa nghe có vẻ đương nhiên, giống như đang trình bày một chân lý ở đời.

Mặt trời mọc ở hướng Đông và lặn ở hướng Tây, còn phú bà Leonidovich Hopner thì giàu sụ.

Phạm Nhã thấy lâng lâng, y đã đi quá xa trên con đường của chạn vương rồi nên thích lắm chứ không có mắc cỡ, xấu hổ hoặc tự ti gì hết.
Phú bà và trai bao vừa đi vừa tán tỉnh nhau, chủ yếu là Phạm Nhã tán còn Leonidovich Hopner thì nghe và cười tít cả mắt.

Đi bộ về biệt thự trắng, nữ chúa trồng những cành hoa trong sân, MU Continel có những kỹ thuật trồng trọt rất tốt, cô dùng một loại nước thuốc đặc biệt để nuôi dưỡng những cành hồng này, khiến chúng luôn tốt tươi và tỏa hương.
Tối khuya, Phạm Nhã lại chui vào phòng Leonidovich Hopner, y chờ điều này cả ngày, họ quấn quít với nhau, tất nhiên là chẳng có gì vượt rào cả mà chỉ âu yếm nhau thôi.

Leonidovich Hopner không thừa nhận nhưng cô thích cảm giác được vị chúa tể trẻ này nâng niu, yêu thương như một cô công chúa của anh ta, vòng tay của Nhã ấm áp lắm, nó khiến cô thấy mình nhỏ bé, được nương tựa và có thể dựa dẫm.
"Ta đã nghe Luna Lovegood nói các ngươi sẽ tổ chức hội nghị để bàn về việc ứng phó với Nim, ngươi định nói cho họ biết về cái giá phải trả khi tạo ra thế giới nhỏ sao?"
Phạm Nhã hôn lên trán nữ chúa: "Ừ, Thoth và Trang đề xuất việc này."
Leonidovich Hopner vuốt ve cái cằm nhẵn của chúa tể: "Vậy là...!ngươi quyết định sẽ tạo ra thế giới nhân tạo?"
Phạm Nhã nói, lòng thấy nặng trĩu: "Nếu chỉ có một Nim thì có thể tôi còn kiên trì cách cũ, nhưng có thêm Elder thì đây là chuyện phải làm, không thì làm sao có thể giữ được sự an toàn ở Địa Cầu."
"Ừm...!"
"Làm thế nào để tạo ra thế giới nhân tạo?"
Leonidovich Hopner thở dài: "Tiến hành một nghi thức, có Ngọc Ước Nguyện, Ngọc Linh Hồn và Ngọc Hỗn Nguyên, phải tìm thêm Đá Sáng Tạo, Đá Sinh Mệnh.

Sắp xếp chúng trên một ma trận đặc biệt, tất cả vật hiến tế phải ở trong ma trận đó, một người chặng bốn sẽ thúc đẩy ma trận, nhưng ngươi cũng có thể làm việc này, ngươi vẫn chưa từng sử dụng Tập Hợp Năng Lượng phải không, ngươi có thể kết nối và sử dụng Mana của các đồng đội qua Vòng Liên Kết Mana."
Nữ chúa nằm và nói cho Phạm Nhã nghe cách kiến tạo nên một thế giới nhỏ có khả năng trục xuất Nim Kẻ Phàm Ăn, đây là một nghi thức cổ có từ trước khi lịch sử được viết mới.

Những thế giới nhỏ khi được tạo ra sẽ trông như một quả cầu trong suốt có kích cỡ như một quả bóng, có thể di chuyển nó đến một nơi phù hợp và để nó tự phát triển kích cỡ.
"Việc phải tiến hành nghi thức này...!là điều rất khó khăn."
Leonidovich Hopner mím môi, cô nói với vẻ lo lắng lắm: "Ngươi sẽ cảm nhận được cảm xúc của các vật tế, nỗi đau và sự oán hận của họ.

Nó chẳng phải là thứ ám ảnh như sức mạnh của Elder, nhưng mà...!với ngươi, ta sợ ngươi sẽ không chịu được."
Phạm Nhã vuốt ve gương mặt của Leonidovich Hopner: "Họ phải hy sinh để làm vật tế, để có thể trục xuất Kẻ Phàm Ăn, họ đã không còn cơ hội được ngắm nhìn thế giới tươi đẹp nữa, vậy thì những thứ tôi có thể đối mặt là gì chứ."
Chúa tể nói: "Chẳng là gì cả...!".


— QUẢNG CÁO —