Vinh Quang Chúa Tể

Chương 27: 27





Biệt thự có màu xi măng, tổng hành dinh của Phạm Nhã và anh Tuân thống nhất được hai anh em đặt cho một cái tên rất lãng mạn là “Gray Castle”, lâu đài xám.
Khác với ở Hotel “Đất Phù Sa” y phải lén lún leo lên nóc, ở nhà mình có sẵn một lối đi dẫn thẳng lên sân trượng.
Do kiến trúc của Gray Castle giống như một hình hộp chữ nhật, phía trên sân thượng rất rộng rãi, bằng phẳng, anh Tuân còn bố trí một bộ bàn ghế ngoài trời để tối hai anh em lên uống cà phê.
Phạm Nhã ngồi trên ghế nhìn quang cảnh phía trên Gray Casle, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy những con đường lát nhựa rộng rãi, bao quanh hàng trăm lô đất trống được cắm cọc đánh dấu và mấy căn biệt thự, cùng vài công trình đang được thi công, khu vực này người đi lại cũng ít, chủ yếu là mấy chiếc xe công chở hàng, có thể nói là rất vắng vẻ.
Y ngửa đầu nhìn mặt trời, hấp thụ những “dòng nước ấm” được đổ vào hai mắt rồi vận chuyển theo một quỹ đạo đặc biệt vào não, các cơ quan nội tạng, trái tim, khung xương, tứ chi, cả cơ thể, cuối cùng, máu trong người Phạm Nhã giống như bị đun sôi lên.
Phạm Nhã đã quen thuộc với cảm giác này, cũng không còn thấy nó quá khó chịu.

Năm giờ đồng hồ, bất tri bất giác trôi qua, Phạm Nhã đứng dậy nắm chặt hai tay, cảm nhận được sức mạnh cuộn trào lên trong cơ thể, y có một ảo giác, dường như trên đời này không có thứ gì mà mình không thể phá hủy bằng đôi tay này được.
Phạm Nhã đi xuống phòng tập gym, bắt đầu chạy bộ, đẩy tạ, squat, đạp chân, kéo xô, anh Tuân chuẩn bị cho y một giáo trình đầy đủ, Phạm Nhã chỉ cần nhìn lướt qua là nhớ hết, trong phòng tập không thiếu bất kỳ thứ gì nên y ở lì trong đó ba giờ đồng hồ, rèn luyện từng nhóm cơ bắp bằng khối lượng tạ lớn nhất có thể.
Không thể không nói, hình thức xả năng lượng này tốt hơn trăm lần y chạy cao chân và hít đất, squat không tải.

Sau ba giờ, người Phạm Nhã cũng đẫm mồ hôi, không còn cảm giác thèm vận động do “dư năng lượng”.
007:00:00
Năm giờ chiều, còn bảy tiếng nữa là bắt đầu dịch chuyển lần thứ ba.

Lần này, ở thế giới bên kia có Leonidovich Hopner đang chờ Phạm Nhã, y cũng không quên yêu cầu của cô ta, thế là liền tắm rửa thay đồ, đeo “combo” tóc giả kính áp tròng găng tay kính mát rồi xuống nhà đặt Taxi đi thẳng vào trung tâm thành phố, ghé vào trung tâm thương mại, vào thẳng nhà sách, mua một đống tiểu thuyết đủ thể loại.
Anh Tuân đi ra ngoài “làm việc” cả ngày, từ lúc hai anh em trả phòng về lại Gray Castle ảnh đã đánh xe đi mất để Phạm Nhã tự sinh hoạt, y phơi nắng nhìn mặt trời năm tiếng, lại chạy xuống phòng gym vận động hùng hục như trâu thêm ba tiếng nữa, y không thấy đói bụng nhưng lại thấy thèm ăn.
Những dòng “nước ấm” có thể khiến cho y luôn dư thừa năng lượng, có thể không cần nạp năng lượng bằng cách ăn, thế nhưng bản năng ăn uống của Phạm Nhã vẫn còn, thế là liền rẽ vào một nhà hàng Buffet nướng trong trung tâm thương mại, chiêu đãi bản thân trước khi dịch chuyển.
Phạm Nhã mang theo gần bốn mươi cân tiểu thuyết trên xe đẩy đi vào trong quán Buffet, thân hình cao lớn và diện mạo “đeo khẩu trang nhưng nhìn là biết đẹp trai” của y khiến mấy cô cậu bé nhân viên nhìn chằm chằm.

Thính lực quá tốt, ngồi vào bàn, y còn nghe thấy bọn họ đang bàn tán về mình.
Phạm Nhã hít sâu, tập trung vào chuyên môn, đây là lần đầu y đi ăn Buffet, một cô bé phục vụ đứng kế bên giải thích về các suất ăn khác nhau, mỗi suất khác nhau chỗ nào, Phạm Nhã im lặng ngoan ngoãn lắng nghe, cô bé phục vụ rất nhiệt tình, giống như không muốn rời đi, sau món ăn, cô bé lại giới thiệu thêm các món uống, rau cau, kem và trái cây...!
Phạm Nhã ngước đầu nhìn cô bé này, y bắt gặp được một đôi mắt rất “quen thuộc”, kiểu như có ngôi sao đang nhảy múa bên trong, giống như cô bé nhân viên cửa hàng điện thoại.

Cân nhắc tới sức ăn của mình, Phạm Nhã mua phần nhiều đồ ăn nhất, cuối cùng khi thanh toán tiền, y lại nhớ tới lời anh Tuân nói, thế là liền cởi khẩu trang cười với cô bé!
“...”

Phạm Nhã nhìn cô bé phục vụ mặt đỏ như trái táo, đầu như bốc khói bỏ chạy mất dép liền kết luận anh Tuân lừa mình.
Không biết vì lý do gì, phần ăn của Phạm Nhã được đưa lên rất nhanh, y vừa nướng thịt vừa dùng kéo cắt thịt, chấm sốt, bỏ vào miệng, nhai thịt bằng bốn mươi cái răng, càng ăn y càng cảm thấy thật hạnh phúc, thật sung sướng.
Chưa bao giờ y được ăn ngon như vậy!
Phạm Nhã nghĩ rằng cuộc đời này của mình, nếu như trong một tương lai nào đó y bước đến cuối con đường của chúa tể, thật sự thần thánh và siêu phàm, y vẫn sẽ thích hút thuốc, thích ăn thịt nướng, thích uống rượu.
Phạm Nhã nhớ tới lời anh Tuân, làm người, trải nghiệm những cung bậc cảm xúc của con người, sống như con người, buồn thì khóc, vui thì cười, thèm thì ăn, giận thì đỏ mặt tía tai, cáu là chửi, yêu thì....!Ừm, yêu tính sau.

Phạm Nhã ngồi ăn, cơ bản là không thấy no, chỉ thấy ngon, y ăn như “gió cuốn mây tan”, quét sạch từng khay thịt được mang lên, ăn không kiềm được.

Đến mức khiến mấy cô cậu bé nhân viên và cả những thực khách khác cảm thấy kinh ngạc.
Bọn họ chỉ thấy một người trai cao lớn đẹp như tượng, đeo kính râm mang găng tay đen “vui tươi” “hớn hở” ăn thịt nướng một mình, y ăn hết khay thịt này tới khay thịt khác, từng lượt thực khách đi vào rồi lại đi ra, người đó vẫn ngồi một chỗ liên tục nướng thịt, cắt thịt, ăn, vỉ nướng phải thay đến hai ba chục lần...!
Cảm nhận được rất nhiều con mắt đang đánh giá mình một cách “kỳ dị”, Phạm Nhã mới ngừng lại, y vỗ bụng, cảm giác còn chưa chưa đã lắm.
Cuối cùng, y lại gọi thêm mấy ly nước lớn đủ loại, gần chục ly kem tươi, mấy đĩa rau cau để “tráng miệng”, ngoại trừ nước, mấy thứ khác đều miễn phí.

Phạm Nhã tiêu diệt hết đồ tráng miệng rồi tính tiền nước, đẩy xe ra khỏi nhà hàng Buffet, y cũng không quên TIP cho nhân viên.
Ngày xưa Phạm Nhã cũng từng đi làm phục vụ, y hiểu cảm giác được nhận TIP.
004:00:00
Phạm Nhã đặt Taxi về nhà, chiếc Ford Raptor đã đỗ bên ngoài Gray Castle, y vác bốn chục cân tiểu thuyết mở cửa vào trong đã thấy ngoài anh Tuân còn có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên ghế sô pha đánh đàn Guitar.
Người đàn ông này cao cỡ mét bảy, tóc dài uốn xoăn tít, đeo kính cận, da chỉ trắng hơn anh Tuân một chút, mặc một cái sơ mi hoa lá cành rộng thùng thình, anh ta ôm đàn, lướt tay tay trên những dây dung và phím đàn một cách xuất thần, Phạm Nhã nghe được anh ta đang chơi một bản nhạc của Ghibli Studio.
“Harry, cất đồ lại đây ngồi tao giới thiệu cho mày anh Quân.” Anh Tuân thấy Phạm Nhã bước vào liền lôi lại ngồi chung, anh ta chỉ người đàn ông tóc xoăn giới thiệu: “Đây là anh Quân, bạn thân anh mày, tụi anh chơi với nhau mười mấy năm.”
Anh Quân chơi nhạc như lên đồng, có người bước vào cũng không thèm để ý, chỉ lướt đàn một cách điệu nghệ.
Lướt xong bản nhạc, anh Quân mới buông cây đàn xuống bắt tay với Phạm Nhã rồi cười nói: “Anh tên Quân, nãy giờ Tuân có kể với anh về em, nghe nói em mới về nước có số vốn ngoại lớn muốn đầu tư nhiều lĩnh vực phải không?”
Phạm Nhã nhìn anh Tuân một chút rồi gật đầu trả lời: “Dạ, nhưng mà em không có chuyên môn, em chỉ cung cấp vốn cho anh Tuân làm thôi, mọi thứ anh Tuân quyết hết không cần thông qua em.”
Anh Quân nói: “Tuân có nói với anh rồi, không sao, em cứ quan sát tụi anh là được.”
Anh Tuân tiếp lời: “Anh Quân chuyên về lĩnh vực công nghệ, lập trình ứng dụng, tụi anh kết hợp để làm mấy dự án.”
“Dạ” Phạm Nhã gật đầu.
Ba người bắt đầu trò chuyện, chủ yếu là anh Tuân chém gió, anh Quân thì ngồi một lúc lại không nhịn được cầm đàn Guitar “lên đồng”, Phạm Nhã chỉ ngồi một chỗ lắng nghe.


...
Gần 11h, anh Quân tạm biệt hai anh em.

Phạm Nhã theo anh Tuân lên sân thượng ngồi uống cà phê, y quay sang anh Tuân hỏi: “Giờ em tên Harry luôn hả anh?”
Anh Tuân gật đầu: “Ừm, mày tên Harry, còn Phạm Nhã bây giờ đang ở ngoài Hà Nội làm công nhân rồi.

Sau này trước mặt mọi người anh cũng sẽ gọi mày là Harry, 25 tuổi, con lai, mẹ Việt Nam bố người Anh, từ nhỏ sống ở London, được gia đình cho vốn về Việt Nam đầu tư làm ăn.”
Phạm Nhã cười, gật rồi hỏi: “Em tưởng anh chỉ đầu tư bất động sản, sao lấn sang công nghệ luôn vậy?”
Anh Tuân cười nhếch mép: “Đầu tư thì phải đa ngành, mỗi ngành quăng cho một người đủ chuyên môn, anh vừa thầu mảng bất động sản vừa quản lý chung tất cả, dòng tiền sinh lợi từ bất động sản lớn nhưng chi phí cũng lớn, thời gian thu hồi vốn lâu, không có tính đột biến như sản phẩm công nghệ.”
Phạm Nhã: “Dạ”
“Nào mày đi? Đống sách đem qua cho Leonidovich Hopner hả?” Anh Tuân hỏi.
Phạm Nhã trả lời: “Dạ, cô ta có vẻ rất hứng thú với mấy thứ này.

Tầm hơn tiếng nữa em qua đó rồi.”
“Thử ngựa giờ chưa? Anh mua sẵn mấy chục ký thịt bò rồi.”
“Hết ly cà phê đã anh.”
...
000:30:00
Chiếc Ford Raptor lái vào một bãi đất trống, hai anh em xuống xe, Phạm Nhã triệu tập bộ giáp, áo choàng và cây quyền trượng, trang bị đầy đủ rồi vác gần ba mươi ký thịt bò tươi đổ xuống đất.
Anh Tuân nâng kính nói: “Có hai trường hợp sẽ xảy ra, một là mày triệu hồi nó, nó liền bỏ chạy ngay lập tức, cho nên mày phải hết sức chú ý, chuẩn bị tư thế sẵn sàng bay hết tốc lực dí theo ném dây chuyền vô người nó.”
“Hai là nó sẽ tấn công mày.

Nhưng hẳn sẽ không làm hại đến tính mạng của mày, dù sao trên danh nghĩa mày là chủ nhân của nó.”
Phạm Nhã gật đầu: “Còn trường hợp thứ ba không anh?”
Anh Tuân cười hiền từ: “Có, nó tấn công mày rồi bỏ chạy.


Anh lên xe phắn ra xa xa đây, chú em bảo trọng.”
“...”
Phạm Nhã cầm sợi dây chuyền trong tay, sợi dây rất đẹp, những mắt xích của nó cỡ đầu ngón tay út, màu vàng, trong suốt như tinh thể pha lê, phần gút của nó treo một mặt mề đay làm bằng vàng hình tròn dẹp, cỡ quả trứng gà, trên mặt mề đay có khắc nổi hình một con ngựa đang chồm lên trông rất sống động.
Mặt mề đay nối với cọng dây bằng một cái khoen, Phạm Nhã “bứng” cái mề đay ra rồi gắn lại, cảm giác giữa cái khoen và mặt mề đay như có nam châm, chỉ cần để gần nhau, đầu khoen sẽ mút chặt lấy mặt mề đay.
Phạm Nhã nhớ lại tất cả những câu nói, những biểu lộ của Leonidovich Hopner khi đề cập đến “con ngựa”.

Theo y và anh Tuân phân tích, đây chắc chắn là một con ngựa bất kham, sẽ rất khó để thuần phục nó, đồng thời “tính cách” của nó cũng thất thường, đến nỗi làm cho Leonidovich Hopner dù đã sử dụng nó nhiều năm vẫn sẵn sàng “đẩy” nó sang cho Phạm Nhã, mình thì sử dụng một con ngựa khác “bình thường” hơn.
Hai anh em đã từng ngồi lại bàn bạc rất nhiều lần, dự đoán rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, đưa ra các phương án khác nhau để ứng phó, cuối cùng thống nhất quyết định để Phạm Nhã “thử ngựa” lúc cận dịch chuyển, vì như vậy dù có để vuột mất nó không thể thu hồi thì y vẫn có thể qua bên kia “khóc lóc kể lể” với Leonidovich Hopner, nhờ cô ta trợ giúp.
Ngược lại, nếu triệu hồi nó quá sớm, nếu nó “lên cơn” rồi bỏ chạy mất, nếu Phạm Nhã không thể đuổi kịp thứ từng là vật cưỡi của Cựu Quân Chủ Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành này và thu hồi nó, để nó chạy vào trong thành phố gây náo loạn thì tình hình sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.
Phạm Nhã hít sâu “bứng” mặt mề đay ra rồi ném xuống đất!
“Phừng!”
Một ngọn lửa màu vàng sáng rực rỡ, bốc lên cao gần năm mét, Phạm Nhã nghe thấy tiếng một con ngựa hí lên cao vút trong đám lửa, ngọn lửa vàng tan ra trong không khí rồi lộ ra hình dáng một con ngựa to lớn, dữ dằn.
Thị lực của Phạm Nhã đã có thể nhìn trong bóng tối, y quan sát con ngựa, đồng thời cũng đứng thủ thế, mặt khác thì thao túng chiếc áo choàng sau lưng, sẵn sàng hành động ứng phó bất cứ hình huống nào!
Con ngựa rất cao, nó cao đến ba mét, da đen tuyền, cơ bắp lực lưỡng, lông bờm dài thượt xoăn tít rũ xuống một bên cổ, đôi mắt của nó rực lửa vàng, hơi thở nó như những trận gió lớn.
Phạm Nhã vốn nghĩ nó sẽ được bọc giáp toàn thân nhưng trên người con ngựa cũng chỉ có một cái yên màu đen tinh xảo, y quan sát kỹ làn da đen thui của con ngựa, cảm giác như có sự phản quang giống như bề mặt kim loại.
“Ta có chuẩn bị thức ăn cho ngươi.” Phạm Nhã nói với con ngựa, y thao túng áo choàng bay đến phía trên đống thịt.
Con ngựa bước đến gần đống thịt bò, nó cúi xuống mở cái miệng to hơn cả mồm sư tử ngoặm từng tảng thịt lớn rồi ngửa cổ nuốt vào bụng.

Mấy chục ký thịt giống như không đủ nhét kẽ răng của nó, nó ăn chưa đến một phút là hết.
Phạm Nhã nhìn con ngựa ăn thịt, cảm giác giống với cảnh khủng long ăn thịt trong phim công viên kỷ Jura...
Con ngựa ăn thịt xong thì đến gần Phạm Nhã, nhìn từ trên cao xuống một cách lạnh lùng, Phạm Nhã cũng ngẩng đầu nhìn nó, cái bờm ngựa xoăn tít rũ xuống một bên cổ của con ngựa khiến y liên tưởng tới mái tóc bạch kim xoăn tít dài đến eo của Leonidovich Hopner...
Con ngựa này tạo cho Phạm Nhã cảm giác cũng giống như khi nhìn thấy Leonidovich Hopner lần đầu.
“Chào ngươi, ta là Shaka de Virgo, chủ nhân mới của ngươi.” Phạm Nhã nói bằng ngôn ngữ của MU Continel, y tin con ngựa này có thể hiểu được tiếng người.
“...”
Con ngựa không đáp lại, nó chỉ im lặng nhìn Phạm Nhã, hơi thở như những cơn gió lớn quất vào mặt người mặc giáp đen.
Phạm Nhã chau mày, y im lặng một lúc rồi chậm rãi cởi xuống mũ giáp.
“Ta là Shaka de Virgo.” Y nói: “Leonidovich Hopner đã trao ngươi cho ta.”
Con ngựa đột nhiên mở cái mồm to hơn cả mồm sư tử ra liếm mặt Phạm Nhã!
Phạm Nhã: “...”
Nó lại liếm thêm một cái!

Phạm Nhã: “...”
Nó lại tiếp tục liếm, hơn nữa càng liếm mạnh hơn, cả cái lưỡi như úp lên mặt Phạm Nhã, giống như trên mặt y có bôi đường.

Phạm Nhã: “Dừng, dừng lại!”
Y la lên, lùi ra sau mấy bước, mặt mũi tóc tai ướt chèm nhẹp.
Phạm Nhã cảnh giác nhìn con ngựa, y phát hiện hơi thở của con ngựa trở nên gấp gáp, giống như đang kích động hoặc hưng phấn.
“Ta là chủ nhân của ngươi!” Phạm Nhã quát lên, quyền trượng cầm trong tay biến thành rực lửa.
Con ngựa giống như không nhìn thấy thứ hung khí dữ dằn đang bốc cháy lửa vàng trên tay người mặc giáp, nó đủng đỉnh đi qua đi lại vòng quanh Phạm Nhã, hệt như cảm giác Leonidovich Hopner đi xung quanh y nhìn từ trên xuống dưới!
Đột nhiên, nó hí lên rồi khụy bốn chân xuống đất, giống như ra hiệu cho Phạm Nhã ngồi lên yên ngựa.
Phạm Nhã do dự một lúc rồi cũng đội mũ giáp, thu lại ngọn lửa trên quyền trượng, leo lên yên, nắm lấy dây cương.
Con ngựa đứng thẳng dậy, tầm nhìn của Phạm Nhã phóng đại.
Thế giới cũng giống như được mở rộng ra.
Phạm Nhã đã từng đứng ở rất nhiều nơi cao hơn thế này nhiều lần, nhưng cảm giác ngồi ở trên một sinh vật khác với khi đứng trên một bề mặt công trình, y cảm giác giống như mình đã trở thành một người khổng lồ, con ngựa bên dưới như trở thành đôi chân kéo dài của y.
Phạm Nhã thử “tương tác” với con ngựa như với chiếc áo choàng và cây quyền trượng, đột nhiên y nhận ra giống như mình có thể kiểm soát hoàn toàn được con ngựa to lớn, dữ dằn này, quá trình này rất nhanh chóng và dễ dàng, cực kỳ suôn sẻ, không cần phải cố gắng tập trung.
Y ra lệnh cho con ngựa.
Con ngựa chồm người, hí lên cao vút, Phạm Nhã cảm giác giống như đang “bốc đầu xe” nhưng mọi thứ cực kỳ ổn định, vững vàng, bộ giáp của y dính chặt trên yên ngựa, Phạm Nhã cầm quyền trượng, tay kia cầm dây cương thúc ngựa phi nước đại!
Con đêm tối, con ngựa to lớn dũng mãnh lao nhanh, chở một vị chúa tể trẻ mặc giáp đen, cầm quyền trượng, mang áo choàng.

Phạm Nhã ngồi trên yên ngựa, gió đêm tát vào mặt, y chưa bao giờ ngồi trên thứ gì có tốc độ mãnh liệt như vậy!
Cảm giác còn nhanh hơn khi anh Tuân “bơm” ga chiếc Ford Raptor lao vút trên xa lộ.
Lần đầu tiên trong đời, Phạm Nhã hưng đến phải hét lên.
...
Tuân dựa vào cửa xe rít thuốc lá chờ đợi, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa khiến mặt đất phải rung lên từ xa, cùng với từng tiếng hí ngựa, một người mặc giáp đen, mang áo choàng bay phấp phới, cầm quyền trượng, cưỡi một con ngựa đen cao hơn ba mét xuất hiện.
Anh Tuân hít sâu một hơi nhìn một người một ngựa từ trên xuống dưới.
Con ngựa cũng nhìn anh Tuân, nhưng nó giống như chỉ nhìn qua một lần thì không còn chú ý tới ảnh nữa.
“Nó tên gì?” Anh Tuân hỏi.
Phạm Nhã nhắm mắt “giao lưu” với con ngựa, trong cảm giác của y, con ngựa này giống như một biển lửa đang rừng rực cháy.
“Nó tên Tận Thế” Phạm Nhã nói.
“Tận Thế Hắc Mã”
....


— QUẢNG CÁO —