050:00:00
Trải qua gần một ngày ở thế giới mới, một ngày không có mấy đặc sắc ngược lại bị lũ “Hound” rình mò bên ngoài nơi trú ẩn khiến cho kế hoạch khám phá thế giới phải phá sản, Phạm Nhã cũng không thấy quá thất vọng, y đã sớm chuẩn bị tinh thần cho mọi trường hợp.
Đêm hôm qua, chứng kiến lũ “Hound”, Phạm Nhã đã xác chứng suy nghĩ của mình về “Hion”, những thứ mà người này quay chụp rồi upload lên mạng xã hội đều là thật, rồng là có thật, những sinh vật kỳ bí cũng có thật.
Rằng “Hion” cũng giống như mình là một người khách đi đến thế giới kỳ lạ này, thế giới này nguy hiểm, nhưng thế giới này cũng mang lại cho Phạm Nhã sự tự do và hy vọng, một niềm hy vọng cho tương lai mà trước đây, chỉ nghĩ tới, thiếu niên đã thấy nghẹt thở.
Cũng không biết “Hion” làm cách nào để sinh tồn ở đây lâu như vậy, hơn nữa còn có thể nhảy nhót khắp nơi quay Video Clip upload lên “The Chronicles of MU” mà không xảy ra việc gì, chẳng lẽ truyền thuyết về Camera-Man bất tử là có thật hay sao? Phạm Nhã nghĩ.
“Hion” có bất tử theo định luật Camera-Man hay không Phạm Nhã không biết, thế nhưng y chắc chắn người này không phải là một người bình thường, Phạm Nhã không kết luận dựa trên trực giác mà tất cả chỉ là logic đơn giản nhất, người bình thường không thể sinh tồn giữa lũ sinh vật dữ tợn có mặt khắp nơi trên thế giới này được.
Phạm Nhã có một niềm tin mãnh liệt, nếu như “Hion” sở hữu một sức mạnh phi thường nào đó có thể khiến y đi lại giữa những sinh vật kỳ bí này, thứ sức mạnh đó hẳn phải có nguồn gốc từ thế giới này.
048:00:00
Phạm Nhã nhìn đồng hồ Casio, bên trên biểu thị đang là 12h trưa, tròn một ngày y “xuyên không” đến thế giới này, nếu như không có gì đặc biệt xảy ra, đến tầm 9h tối lũ “Hound” sẽ chui lên mặt đất bao vây nhà thờ.
Ngoài trời gió tuyết thét gào, gió hú từng cơn, mặt trời chiếu rọi mặt đất như phủ lên thế giới tuyết trắng một tấm màn ánh sáng, Phạm Nhã nhìn ra chỗ đất nơi những con “Hound” chui xuống, đất đã được lấp kín tuyết tự lúc nào, cũng không biết những sinh vật này đào đất bằng cách nào với cấu tạo cơ thể của chúng? Phạm Nhã nghĩ, có lẽ không thể áp dụng kiến thức sinh vật học trên Địa Cầu với chúng được.
Không biết loài người bản địa của thế giới này trông như thế nào? Liệu có kỳ quái như động vật hay không, hay cũng giống như con người ở Địa Cầu?
Ở thế giới này nửa năm, “Hion” chắc hẳn đã tiếp xúc với người dân bản địa, thế nhưng vì lý do nào đó mà “Hion” chưa từng đề cập đến bọn họ trong các Video Clip của mình.
Phạm Nhã nghĩ, một kẻ ngoại lai như “Hion” có thể sinh tồn được trong thế giới nguy hiểm này, như vậy người bản địa hẳn phải rất mạnh mẽ.
Chung sống với những sinh vật kỳ bí dữ tợn, loài người nếu như yếu nhược, làm sao có thể sinh tồn, hơn nữa còn tạo dựng ra một nền văn minh có văn hóa, có tín ngưỡng được?
Phạm Nhã nằm trên một băng ghế, trái lo phải nghĩ, cái lạnh và cảm giác buồn ngủ khiến y thiếp đi.
Y đã thức trắng một ngày, tuy ở Địa Cầu thỉnh thoảng y cũng thức đêm nhưng khi đó không căng thẳng, không thấy vấn đề gì, hiện tại trong hoàn cảnh không rõ, cả một ngày dài thiếu niên đều phải tập trung tinh thần, đề phòng nguy hiểm đến từ bọn “Hound”, y thật sự rất mệt.
40:00:00
“Kíttttttttttttttt”
“Kíttttttttttttttt”
Trong mơ hồ, Phạm Nhã nghe thấy những tiếng động nghe như tiếng kim loại ma sát, y bừng tỉnh nhìn đồng hồ, lúc này là 8h tối.
Đi lại gần cửa sổ pha lê, nhìn ra ngoài, bên ngoài trời đã tối mịt, đàn “Hound” đã xuất hiện bên ngoài nhà thờ lớn, những cặp mắt như bóng đèn lom lom hướng nhà thờ như đang chờ đợi, chờ đợi con mồi mệt mỏi, chờ đợi con mồi bước ra nơi trú ẩn, chúng sẽ lao lên đánh chén.
“10 con” Phạm Nhã đếm, giống như hôm qua, đêm nay số lượng đàn “Hound” không thay đổi, xem ra bọn chúng chui dưới đất ẩn náu vào ban ngày, đến tối thì trồi lên.
Lũ “Hound” đứng im bất động như những pho tượng, thỉnh thoảng chúng lại gào lên.
Phạm Nhã phần nào đã nắm bắt được tập tính của “Hound”, chúng là loài săn mồi rất kiên nhẫn, chúng sẽ không công phá “ổ” của con mồi mà sẽ chờ đợi cho con mồi mệt mỏi, đói khát, phải bước ra ngoài thì chúng mới săn giết.
Chiến thuật bao vây này tuy đơn giản mà thực dụng, thế nhưng cũng có kẽ hở, đó là vào buổi sáng lũ “Hound” sẽ chui xuống đất, như vậy con mồi hoàn toàn có thể ẩn nấp cả đêm, đến sáng lại rời khỏi, an toàn thoát ly khỏi trận địa của lũ “Hound”.
Phạm Nhã nghĩ, có lẽ không đơn giản như vậy, khả năng “Hound” có thể săn mồi vào ban ngày, chúng biến mất chỉ để dụ con mồi ra ngoài.
Thế nhưng vì sao lúc mới “xuyên không”, mình có thể an toàn ra ngoài sân trước nhà thờ lớn? Là vì lúc đó, lũ “Hound” không có ở đó sao?
“Kíttttttttttttttt”
“Kíttttttttttttttt”
Phạm Nhã rít một hơi thuốc, nhíu mày.
Lũ “Hound” này tinh ranh quá, xem ra để vượt qua nguy cơ lần này chỉ có cách đợi đến lúc kết thúc quá trình đếm ngược, trở về nhà rồi lại tìm cách.
Xem ra đây là biện pháp tốt nhất.
Thế nhưng Phạm Nhã cảm thấy không cam tâm, có cơ hội “xuyên không”, chưa được trải nghiệm những điều thần kỳ của thế giới mới này, chỉ chui rúc trong nhà thờ để tránh né gió tuyết, cái lạnh và lũ “Hound” dữ dằn, cứ như vậy mà về thì thật tiếc nuối biết bao.
034:00:00
2h sáng, lũ “Hound” không ngừng rít lên, Phạm Nhã cũng đã quen thuộc với tiếng kêu của bọn chúng, biết lũ này không thể tấn công vào nhà thờ lớn, y cũng bình tĩnh.
Ngồi trước đống lửa nhỏ, Phạm Nhã vừa sưởi ấm vừa ăn lương khô.
Trong ba lô ngoài thức ăn, thuốc men còn có mấy chai cồn 90 độ, thứ này có thể chế thành bom xăng bản cồn được, nhưng Phạm Nhã không dám mở cửa bước ra ngoài nhà thờ để tấn công lũ “Hound”, y cảm thấy việc làm này cũng không khôn ngoan, chưa biết lũ “Hound” có sợ lửa không, dù là có thì trong tuyết trời rét lạnh thế này hiệu quả của bom cồn cũng chẳng đáng kể.
Xem ra nếu có cơ hội trở lại, phải tìm biện pháp mua được vũ khí.
Phạm Nhã nghĩ, hoặc ít nhất phải tìm mấy cái bẫy thú, nói chung, phải có cách tự vệ.
029:00:00
Đêm thứ hai đã trôi qua, ánh sáng bừng lên ở hướng Đông, thế giới tuyết trắng trở nên rực rỡ, lũ “Hound” biến mất, nhà thờ cũng yên tĩnh nhiều.
Phạm Nhã do dự hồi lâu cuối cùng cũng mở hé cánh cửa nhà thờ, đoạn ném ra ngoài một thanh lương khô.
Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, mấy cái bóng chui lên từ mặt đất ngoặm lấy thanh lương khô rồi lại chui tọt xuống đất như chuột chũi, là lũ “Hound”!
Phạm Nhã vội vàng đóng sập cửa, một con “Hound” nhào lên toan tấn công y đâm sầm vào cửa gỗ dày cui, nó bị đau thét lên một tiếng:
“Kítttttttttttttttt”
Phạm Nhã im lặng nhìn cánh cửa hơi rung rung, quyết định kê thêm bốn dãy ghế chặn cửa.
Đúng như y suy đoán, “tập tính săn đêm, biến mất vào ban ngày, hiện ra trong đêm tối” cơ bản là trò lừa lọc của lũ “Hound”.
Buổi tối tra tấn tinh thần, làm con mồi kiệt quệ và sợ hãi, buổi sáng lại đột kích lúc con mồi cho là an toàn nhất, đây mới là “Hound”.
Ngoài trời tuyết rơi, gió tuyết vẫn cứ gào thét không ngừng nghỉ, mặt trời treo lên cao rồi hạ dần xuống phía Tây, một ngày trôi qua, bóng đêm phủ xuống nhân gian, lũ “Hound” lại “mọc” lên từ dưới đất, chúng gào thét như không biết mỏi mệt, tiếng gào như kim loại ma sát cùng với tiếng gió hú như một bản giao hưởng rùng rợn của thiên nhiên.
016:00:00
012:00:00
Đêm cuối cùng.
Phạm Nhã đói thì ăn lương khô, khát thì uống nước, buồn ngủ thì leo lên ghế ngã ngửa ra trùm kín thảm rồi đánh một giấc, so với ngày đầu, y rất bình tĩnh.
005:00:00
001:00:00
000:15:00
000:00:04
000:00:03
000:00:02
000:00:01
Phạm Nhã bừng tỉnh, chiếc laptop hiệu Acer cũ mèm hiện ra trước mặt, trên màn hình vẫn là trang notepad “Di thư” mà y viết trước lúc “xuyên không”.
Nhìn đồng hồ, vẫn là 00h00 đêm, thời gian ở Địa Cầu khi Phạm Nhã “xuyên không” như ngưng đọng lại.
Y vẫn nghe thấy tiếng người hò hét, tiếng còi xe inh ỏi bên ngoài.
Phạm Nhã thở dài một hơi, trong lòng ngổn ngang, buồn vui lẫn lộn.
Y đã ở lại trong nhà thờ lớn 72h, bốn ngày ba đêm, bên ngoài thế giới tuyết trắng chỉ có tiếng gió hú và lũ “Hound” rình mò, bị khủng bố tinh thần ba ngày, chợt trở về, cảm giác căn phòng nhỏ tuy có túng thiếu nhưng mang lại cảm giác an toàn hơn bao giờ hết, kể cả khí trời nóng ẩm oi bức làm y thoải mái vô cùng.
Phạm Nhã nhìn tấm thảm đỏ khoác trên người mình, thảm được dệt từ một loại sợi không biết tên, phía trên còn vươn hơi lạnh.
Tấm thảm, chính là thứ mà Phạm Nhã mang về từ nhà thờ lớn!
Trước khi kết thúc quá trình đếm ngược, Phạm Nhã cố tình mang theo tấm thảm, đã y có thể mang theo vật phẩm, lương thực từ Địa Cầu “xuyên không” đến thế giới bên kia, như vậy hẳn cũng có thể mang đồ từ thế giới kia về lại Địa Cầu.
Phát hiện này làm cho người thiếu niên rất vui vẻ, tấm thảm như một bằng chứng chứng minh y đã từng vượt qua ba ngày ở một thế giới khác, đồng thời cũng mang lại cho y rất nhiều tin tức quan trọng.
Phạm Nhã thầm nghĩ, nếu như mình mang theo sản vật của thế giới bên kia về Địa Cầu bán liệu có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Không cần nhiều, nhưng hẳn có thể cải thiện sinh hoạt, mua một cái xe máy để đi lại, trả hết nợ học phí...!
Phạm Nhã lắc đầu, nhanh chóng dẹp bỏ ý tưởng này.
071:58:22
071:58:21
Tiếp tục 72h giờ đếm ngược, như vậy ba ngày sau sẽ lại trở về thế giới kia.
Gần như chắc chắn sẽ xuất hiện tại vị trí cũ.
Hiện tại nên tìm cách đối phó với lũ “Hound”, không thể mãi tránh né trong nhà thờ lớn được.
Trong tài khoản ngân hàng của Phạm Nhã còn gần 2 triệu đồng, sớm y đã nghe nói súng K54 ngoài biên giới có người buôn lậu để giá 5 triệu rưỡi, nếu tìm được biện pháp giao dịch, Phạm Nhã sẽ cân nhắc việc vay tiền anh Tuân để mua một cây.
Tuy nói tàng trữ vũ khí quân dụng là trọng tội, có thể đi tù nếu bị phát hiện, nhưng Phạm Nhã ngược lại để ý tới an toàn của bản thân ở thế giới bên kia nhiều hơn.
Hơn nữa cũng chỉ có ý sử dụng vũ khí ở thế giới bên kia chứ không dùng ở Địa Cầu, ở đây y không có kẻ thù, càng chẳng phải tội phạm hay mấy phần tử chống phá xã hội, không có lý do để đụng vào súng ống.
Thế nhưng nghĩ lại, cứ cho là mua được súng đi chăng nữa, mình cũng chưa bao giờ bắn súng, biết có bắn trúng “Hound” hay không? Bên ngoài nhà thờ cũng không chỉ có một con “Hound” mà tận 10 con.
Phạm Nhã nằm ngửa đầu nhìn trần nhà, y cũng không thấy nản, tuy tình thế thật sự nan giải nhưng ít nhất thì trú ẩn trong nhà thờ lớn, lũ “Hound” không tấn công vào được, chiến thuật của bọn này có lẽ cực kỳ hữu dụng đối với con mồi bình thường, nhưng y thì khác, y có thể mang theo lương thực và nước uống từ Địa Cầu sang thế giới bên kia, ở bên kia y sẽ không bao giờ chết đói.
Không có động lực phải bước ra ngoài nhà thờ lớn, Phạm Nhã ngược lại hoàn toàn có thể cố thủ cho đến khi bọn “Hound” bỏ đi.
Chỉ có điều, phương án này rất bị động, hơn nữa, dưới tình huống lũ “Hound” chui xuống đất vào ban ngày, y cũng không có cách xác định chúng nó có bỏ đi không hay chỉ chờ đợi để phục kích mình, ném lương khô để dụ có thể hiệu quả lần đầu, nhưng bọn này quá tinh ranh, lần sau chưa chắc đã có tác dụng.
“Cố thủ cho đến khi bọn “Hound” đói lả mà bỏ đi tìm con mồi khác.”
“...con mồi.”
Phạm Nhã cười, đôi mắt sáng lên, y đã nghĩ ra được một phương án có vẻ khả thi..