029:00:00
Phạm Nhã tiếp tục dạy học cho Leonidovich Hopner ở cái đình nhỏ trong khuôn viên biệt thự trắng, ngày hôm nay y chỉ cho nữ chúa tể ý nghĩa của các từ mượn, các từ Hán Việt, các từ mượn gốc Anh, gốc Pháp.
Nữ chúa tể rất hứng thú với các loại tiểu thuyết hiện đại, trinh thám, kinh dị, cô ta liên tục hỏi Phạm Nhã ghế sôpha loại ghế gì, rađiô, lavabo là cái gì, Phạm Nhã kiên nhẫn giải thích và cho ví dụ.
Những thứ này ở MU Continel có cách gọi khác, nhưng công dụng thì giống nhau.
Thậm chí, y đã bắt đầu dạy cho Leonidovich Hopner một số từ vựng tiếng Anh chỉ đồ vật, phương tiện, thành ngữ, chủ yếu phục vụ cho mục đích đọc sách giải trí của nữ chúa tể.
“Có điều này tôi muốn hỏi ngài.” Phạm Nhã nói bằng tiếng Việt.
“Nói đi.” Leonidovich Hopner trả lời.
Phạm Nhã nói: “Vì sao ở đây ngài không kêu tôi phải phơi nắng và nhìn mặt trời?”
Leonidovich Hopner cố gắng trả lời bằng tiếng Việt, giọng miền Nam rất chuẩn: “Đó chỉ là một trong những cách để thu nhận Mana từ tự nhiên, ở Davias không nên áp dụng cách này, trừ phi ngươi bay lên trên mây.”
“Thế nhưng sao tôi vẫn cảm nhận được dòng chảy Mana trong người mình ngày càng nhiều hơn, cơ thể tôi cũng đang được cải tạo?” Phạm Nhã hỏi.
Leonidovich Hopner trả lời: “Do loại nước tắm đặc biệt mà ta chuẩn bị cho ngươi sau mỗi buổi huấn luyện, ngoài các loại thảo dược mà ta cho vào, loại nước đó còn được đun bằng sức mạnh vĩ đại xinh đẹp của ta nữa.”
“Hơn nữa, do ngươi đã vận động quá nhiều, thứ này sẽ không cho thấy hiệu quả lập tức, làm ngươi cảm thấy phấn chấn như nhìn mặt trời.”
Phạm Nhã cảm thấy hết sức xúc động, thế là liền dạy tiếp cho Leonidovich Hopner mấy bài nhạc trẻ nổi tiếng, kể cả nhạc Rap.
Lo lắng nữ chúa tể “tuổi cao” có thể không thích ca từ của những bài hát này, Phạm Nhã còn dạy cho cô ta thêm mấy bài nhạc bất hủ của Trịnh Công Sơn...!
...
“Ngươi nói chúng ta chỉ cần tìm mấy thứ nhỏ xíu bay bay gần mấy Tòa Tháp là tìm được nàng à?”
Trên bầu trời Thành Trì Trung Tâm, có một chiếc thuyền độc mộc màu bạc rất tinh xảo đang bay lượn, thuyền đứng được chừng hơn mười người, khá rộng rãi.
Hai người nam đang đứng trên thuyền, một người cao lớn như Thần đeo mặt nạ nửa mặt làm bằng vàng, người kia thấp hơn người trước chừng một cái đầu, mặt đẹp như tạc, tóc vàng “suôn mượt” vuốt ngược ra sau, chỉ là gương mặt hơi hốc hác.
Aegis Hopner hỏi Phạm Nhã, có vẻ hơi hồ nghi, nhìn hàng trăm cái Flycam đang bay tới bay lui trên trời, có mấy cái còn va chạm vào các phương tiện bay của người bản địa, gãy cánh rớt xuống đất.
Phạm Nhã cảm thấy nhức đầu: “Ừm, một trong số chúng.
Chuyện này cần phải có lòng kiên nhẫn mới được.
Nếu không thì ngài chịu khó đợi tôi trở về thế giới bên kia, tôi sẽ có cách liên lạc với cô ta.”
Aegis Hopner lắc đầu: “Đây là thử thách của tình yêu, ta có thể làm được, ngươi nói đi Shaka de Virgo, chúng ta cần phải làm gì tiếp theo?”
Phạm Nhã càng nhức đầu hơn, cảm giác như tự mình lấy đá đập chân chính mình: “Những thiết bị bay này có người điều khiển, một người mà tôi biết có thể sẽ đi cùng cô ta cũng có một thiết bị này, họ sẽ dùng nó để quan sát các Tòa Tháp theo sự gợi ý của tôi.”
“Chúng ta cần tìm chủ nhân của các thiết bị này khi họ điều khiển chúng bay trở về, cần theo dấu từng cái từng cái một, chúng sẽ không bay quá xa người điều khiển.”
“Ừm, không nên tiếp xúc với những người này, chúng ta chỉ cần đứng trên thuyền nhìn xuống là được.”
...
Tòa Tháp phía Đông Nam, đây là Tòa Tháp của những người bước trên con đường của Võ sĩ.
Cũng là Tòa Tháp có nhiều phương tiện ra vào nhất.
Dưới chân Tháp có một nhóm năm người, hai người ngồi làm việc, ba người còn lại đang đứng bồi hồi nhìn Tòa Tháp cao vút chọc thẳng vào mây, trên đỉnh tháp có một quả cầu lửa khổng lồ rực cháy như một mặt trời nhân tạo.
Tòa Tháp quá lớn, lớn hơn bất kỳ công trình hình tháp nào ở Địa Cầu, đường kính của nó phải đến vài cây số, nhìn gần nó giống như một cây trụ chống cả bầu trời.
Thanh niên Hoàng nhìn Tòa Tháp, đầu ngước thẳng muốn ngã ngửa ra sau: “Mấy chục cái Burj Khalifa bên Dubai xây chung một chỗ chắc cũng sêm sêm như thế này nhỉ?”
Gã đội trưởng đầu trọc gật đầu, kể cả Trang mắt buồn hay lấy việc bật Hoàng làm niềm vui trong cuộc sống cũng phải im lặng bày tỏ sự đồng tình.
Katie ngồi một chỗ điều khiển Flycam, lần này cô ta còn trang bị cả kính VR để có thể dễ dàng quan sát hình ảnh truyền về từ Camera của Flycam: “Có rất nhiều phương tiện bay vào, chúng ta cần lần theo cái nào?”
Phát ngồi một bên, nhìn chằm chằm màn hình trên điều khiển nói: “Sẽ có rất nhiều dạng phương tiện, phương tiện cá nhân, phương tiện vận chuyển hàng hóa, phương tiện công cộng, cần tìm và lần theo đúng phương tiện công cộng.”
“Quan sát những người bước xuống từ các phương tiện, đặc biệt là những phương tiện chở được nhiều người, nếu họ không có đặc điểm chung gì với nhau, đồng thời khi bước xuống cũng không giao tiếp với nhau thì đó là phương tiện công cộng.”
“Pin của Flycam có đủ không?”
Katie nói nhanh gọn: “31 phút bay liên tục.”
“Ít như vậy sao?” Phát hỏi một cách lo lắng.
“Dòng thương mại này 31 phút là trâu nhất rồi, loại DJI Inspire 2 của các anh mang theo thì bay được chừng 27 phút.” Katie trả lời: “Yên tâm, tôi có mang theo pin.
Nhưng hết pin thì phải đáp xuống thay, lúc đó mất dấu thì chịu thôi.”
...
Aegis Hopner và Phạm Nhã lần theo những cái Flycam được điều khiển bay trở về ở Tòa Tháp hướng Tây, hướng Bắc, hướng Tây Bắc, cuối cùng ở Tòa Tháp thứ tư, Tòa Tháp hướng Đông Nam của Võ sĩ, hai người đã tìm được chiếc Flycam của Katie và đám thợ săn.
“Là bọn họ.” Phạm Nhã nói với Aegis Hopner.
Vị phù thủy bóng tối đã “đi tương đối xa” trên con đường của mình ngồi bám vào mép thuyền độc mộc, nhìn chăm chú xuống phía dưới chỗ năm người, nhìn điệu bộ rất giống một tên bám đuôi đang rình rập đối tượng của hắn.
“Đúng là nàng rồi.” Aegis Hopner than thở: “Tuy nàng che giấu gương mặt của mình nhưng làm sao ta quên được đôi mắt ấy.
Shaka de Virgo, chúng ta đã tìm được nàng rồi nhưng ta phải làm thế nào đây, ta chỉ nghĩ tới việc đi tìm nàng ấy nhưng giờ đã tìm được ta lại thấy bối rối.”
Phạm Nhã cũng thở dài một tiếng: “Xuống gặp cô ta đi, tôi có thể làm phiên dịch cho ngài.”
Aegis Hopner do dự hồi lâu, Phạm Nhã không biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu, trong mắt anh ta có niềm vui khó che dấu khi tìm được “người tình trong mộng”, cũng có vẻ lo lắng và bất an, giống như sợ nàng kia ghét bỏ mình, cuối cùng Aegis Hopner quyết định sẽ bay xuống gặp mặt Trang, anh ta soi gương, điều chỉnh lại “trạng thái” của mình, gương mặt hốc hác, hốc mắt hãm sâu và làn da nhạt màu biến mất không thấy nữa.
Thần thái của Aegis Hopner lúc này mới xứng danh một vị phù thủy bóng tối, cháu ruột của chúa tể Leonidovich Hopner.
“Đi thôi Shaka de Virgo.” Aegis Hopner đứng thẳng dậy tự tin nói với Phạm Nhã, chỉ có Phạm Nhã đứng phía sau anh ta mới thấy đôi hai giấu sau lưng của Aegis Hopner đang run lên như thế nào.
...
“Có người bay về phía chúng ta!” Katie quát lên với cả nhóm thợ săn, cô ta đã quan sát thấy cái thuyền độc mộc màu bạc trên trời của Aegis Hopner và Phạm Nhã đang hạ độ cao, từ từ bay về hướng của năm người.
“Đừng sợ, nơi này có quy tắc tự nhiên, chúng ta an toàn.” Phát nói một cách bình tĩnh, gã lùn gầy gò trấn an mọi người: “Không phải chỉ có mình chúng ta mới nghĩ ra cách sử dụng Flycam do thám tình hình Tòa Tháp, những người bản địa thấy xuất hiện nhiều vật thể bay không xác định như vậy hẳn cũng thấy hiếu kỳ.”
“Một lát nữa mặc kệ họ nói cái gì, chúng ta chỉ cần đọc thần chú là được.
Mọi người nhớ cách đọc chưa?”
“Ừm, ừm”
...
Aegis Hopner điều khiển thuyền độc mộc đáp xuống đất, vị phù thủy bóng tối đã “đi tương đối xa” trên con đường của mình cùng với chúa tể trẻ đến từ thế giới khác, Shaka de Virgo bước xuống thuyền.
Lòng của Aegis Hopner trập trùng như những con sóng ngoài biển khơi, đến nỗi dòng chảy Mana của anh ta cũng chuyển động nhanh hơn thường ngày, vòng sóng biển quanh con ngươi rất đậm và rõ ràng.
Aegis Hopner tỏ ra bình tĩnh, anh ta dùng cách chào lễ độ nhất mà mình được học để tỏ ra thân thiện với những vị khách đến từ thế giới khác trước mặt, trong đó có người phụ nữ mà anh ta nhung nhớ.
Aegis Hopner cúi người, đặt tay phải trên ngực mình rồi nói: “Xin chào những vị lữ khách dũng cảm, bạn thân thiết của ta, ta là Aegis Hopner.”
Đã thấy năm vị lữ khách tái mặt nhìn anh ta và Shaka de Virgo, đối với người sau, họ không nhận ra, bởi vì người này không mặc bộ giáp đen, cũng không giống với “gã quái nhân” mà họ biết, còn với người trước, chẳng phải đây là “con mồi” bị bọn họ lập kế hoạch dàn cảnh móc túi trong đêm tối hay sao?
“Mông...!Mông Vinh Quang tồn tại cùng tất cả trúng ta.”
Phát chắp tay hình tháp chuông, cúi đầu nói bằng thứ cổ ngữ Rune mà mình học vẹt, dáng vẻ như một tín đồ thành kính, những người khác, kể cả Trang mắt buồn cũng học theo.
“...”
Aegis Hopner cảm thấy không hiểu cho lắm, anh ta cũng phải đành đáp lại bằng một câu tương tự: “Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta.”
Năm người kia lại lập lại thần chú, trông bộ dạng càng thành kính hơn nữa, đầu họ cúi rất thấp, mắt nhắm lại như đang cầu nguyện, nét mặt thánh khiết như tượng trong nhà thờ.
Sau đó, Aegis thử nói vài câu, bất kể anh ta nói cái gì, những người kia đều chỉ đáp lại một câu “Mong Vinh Quang tồn tại cùng tất cả chúng ta” bằng cổ ngữ Rune, lúc đầu còn không đúng khẩu âm lắm, về sau nói quen, nghe cũng rất xuôi tai Aegis.
Cuối cùng, Aegis Hopner đành phải nhìn Phạm Nhã bằng ánh mắt “cầu cứu”, mặc dù Phạm Nhã sớm nói sẽ phiên dịch cho anh ta, nhưng anh vẫn muốn tự mình chào hỏi trước, không ngờ kết quả lại là như thế này.
Những người này bị cái gì vậy?
“Là tôi.
Người này là Aegis Hopner, anh ta đến để chào hỏi các người chứ không phải hỏi tội, xin hãy yên tâm.” Phạm Nhã ho khục khục mấy tiếng rồi nói bằng tiếng Việt với nhóm người.
“Shaka?” Gã lùn gầy gò tên Phát hỏi: “Thật sự là anh sao? Người này vì sao lại muốn chào hỏi với chúng tôi?”
Phạm Nhã cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu, thật sự không biết giải thích kiểu gì, thế là đành đá trái banh sang cho Aegis Hopner tự xử lý: “Chuyện này để anh ta nói với mọi người đi, tôi chỉ giúp anh ta phiên dịch thôi.”
Phạm Nhã quay sang dùng cổ ngữ Rune nói với Aegis Hopner: “Họ hỏi anh vì sao lại chào hỏi bọn họ, có lẽ họ nghĩ anh đến hỏi tội họ vì đã lấy cắp Bút Rune của anh đấy.”
Aegis Hopner vò vò bàn tay, đi qua đi lại: “Cây Bút Rune đấy có đáng là bao, ngươi nói với bọn họ ta tặng cho họ.
Ừm, không thể nói là ta thích cô ấy được, ta còn chưa biết cô ấy đã có người trong lòng hay chưa, chuyện này thật là khó cho ta quá.”
Đám thợ săn không hiểu mô tê gì cả, chỉ có thể phỏng đoán điệu bộ và nét mặt của Aegis Hopner, bọn họ thấy người này đang có vẻ lo lắng suy nghĩ.
Phát hỏi: “Anh ta nói gì vậy?”
“Anh ta bảo anh ta tặng cây Bút Rune cho các người.” Phạm Nhã nói: “Anh ta, ừm, rất quý những người đến từ thế giới của chúng ta, anh ta cảm mến lòng dũng cảm của các người nên tặng nó cho các người.”
“Cái đó gọi là Bút Rune à?” Phát thì thào rồi hỏi tiếp: “Thế nhưng mà sao trông anh ta giống như đang đắn đo suy nghĩ cái gì vậy? Hơn nữa, đó thật sự là lý do sao, anh không có lý gì để lừa bọn tôi cả nhưng chuyện này kỳ lạ quá.
Một người bản địa sao lại lịch sự với chúng tôi như vậy.”
Phạm Nhã tất nhiên không thể trả lời, chỉ đành lảng sang chuyện khác: “Các người đã tìm được cách để lên trên đó chưa?”
Y chỉ tay lên trên trời.
Phát gật đầu: “Nếu tôi đoán không lầm thì có một loại phương tiện công cộng trong thành có chuyên chở hành khách vào trong Tháp, nhưng chưa lần theo được điểm xuất phát.”
Phạm Nhã gật đầu: “Tôi muốn hỏi các người, các người cũng đã nghe tôi nói về tỉ lệ tử vong khi nhận ban ân, tỉ lệ này là rất cao, năm người các người nếu nhận sự ban ân có khi chỉ còn sống một, hai người mà thôi, các người chấp nhận mạo hiểm như vậy sao?”
Phát nói: “Không phải cả nhóm đều muốn nhận ban ân, chỉ vài người trong số chúng tôi thôi.
Mà, không phải anh cũng đã chọn mạo hiểm hay sao, anh hiểu cảm giác của bọn này mà.”
Gã đội trưởng gãi đầu: “Ngoại trừ Katie mới nhập bọn ra, bốn người bọn tôi đều là dân liều mạng, từ trước tới giờ nào trải qua cuộc sống sung sướng an nhàn gì đâu, đi qua đây cũng chết rất nhiều anh em rồi, bọn tôi đi xa đến như vậy, không liều một lần sao mà cam lòng được.”
“Gia đình các người thì sao, họ đồng ý để cho các người mạo hiểm à?” Phạm Nhã hỏi.
Thanh niên Hoàng trả lời: “Người lớn cả rồi cần gì gia đình đồng ý hay không, hơn nữa công ty đền bảo hiểm dày lắm, bọn này chết trên đó thì người nhà sống giàu sang cả đời.”
Katie lại nói: “Tôi thì không có ý định mạo hiểm, rất nhiều người bản địa đều không có sức mạnh này, họ vẫn sống rất tốt, tôi chỉ cần học ngôn ngữ ở đây là được.”
Trang mắt buồn đứng núp phía sau Katie không dám ló đầu ra nhìn Aegis Hopner, chỉ có thể nghe thấy giọng cô này từ sau lưng người phụ nữ: “Tôi cũng giống với Katie, mấy chuyện này đàn ông mấy người thích chứ tụi tui không ham, sống yên ổn có tiền xài là được.”
Lúc này, Aegis Hopner giống như đã nghĩ xuôi, anh ta nói với Phạm Nhã, mặt hơi đỏ: “Ngươi nói với bọn họ cho ta được nói chuyện riêng với cô ấy một chút.”
Phạm Nhã dịch thuật lại lời nói của Aegis Hopner cho mấy người kia, bọn người nhìn nhau, rồi nhìn về phía Trang mắt buồn đang núp sau lưng Katie.
“Cái gì vậy, đừng nói tên này mê con Trang hâm dở nha?” Thanh niên Hoàng rú lên.
Gã đội trưởng và Phát nhìn nhau, người sau nói: “Cũng có thể, nếu nghĩ theo hướng đó thì cái gì cũng hợp lý hết, dù sao không phải chưa từng có tiền lệ như này xảy ra, trong hồ sơ cái Trang có ghi mấy vụ tương tự mà.”
Katie tò mò hỏi: “Vụ gì thế, kể nghe với.”
“Để tôi kể cho.” Thanh niên Hoàng nhìn Trang mắt buồn đang trợn mắt nhìn liền cảm thấy rất là sung sướng: “Ừm, trước con Trang tung hoành giang hồ ở bên Thái Lan, có một thằng trùm ma túy bẫy được nó rồi bắt lại, tưởng thằng này thịt nó luôn ai ngờ lại yêu nó, sau đấy thằng này còn bắn nhau với mấy thằng chủ của con Trang bên đó nữa, vụ này lùm xùm ghê lắm, con Trang sợ quá mới phải trốn về Việt Nam.”
“Thế nào, cô có chịu gặp riêng anh ta một chút không?” Phạm Nhã hỏi Trang mắt buồn, y nghe xong quá khứ huy hoàng của cô này liền thấy nhức đầu vô cùng.
Trang nhìn Phát, gã gầy thấp lùn gật đầu nói: “Em cứ nói chuyện với anh ta đi, đừng sợ.”
“Sao rồi, bọn họ nói gì với nhau vậy Shaka de Virgo.” Aegis Hopner hỏi, có vẻ lo lắng.
Phạm Nhã trả lời: “Họ cảm thấy vinh dự khi được anh quan tâm và để ý đến, đồng thời cũng bày tỏ sâu sắc lòng cảm mến đối với việc anh tha thứ cho tội trộm cắp của họ, còn tặng họ một thứ quý giá như Bút Rune.”
Aegis Hopner hài lòng gật gù, đoạn mấy người khác rút đi xa hết, hiện trường chỉ còn Trang mắt buồn đang cúi đầu vò vò áo, Aegis Hopner đứng đối diện nhìn hướng khác chứ không dám nhìn thẳng và một chúa tể trẻ đang đứng giữa giống như trọng tài...
“Ngài muốn nói gì với cô ấy?” Phạm Nhã hỏi Aegis Hopner.
Aegis Hopner nói: “Ta muốn hỏi nàng ấy đã có người trong lòng chưa.
Nếu chưa, liệu ta có thể ngỏ lời với nàng ta chăng?”
Ừm, tên này sau khi suy nghĩ liền quyết định ra chiêu đánh thẳng vào trận địa luôn, không cần thăm dò, quả nhiên lợi hại.
Phạm Nhã hít sâu, dịch thuật lại cho Trang.
Trang mắt buồn phản kích: “Có rồi.”
Thẳng như ruột ngựa!
Phạm Nhã lại hít, dịch thuật lại cho Aegis Hopner.
Đã thấy vị “đi tương đối xa” này mặt tái xuống giống như bị rút mất mấy chục lít máu, chân cũng run muốn đứng không vững.
Hiệp một, tỉ số 1:0 nghiêng về phía Trang mắt buồn.
Phạm Nhã thở dài hỏi người đàn ông: “Ngài có gì muốn nói nữa không?”
Aegis Hopner buồn vô cùng: “Ta muốn biết, người trong lòng của nàng ấy là người như thế nào? Liệu ta thua kém người ấy ở chỗ nào, ta có thể bảo vệ nàng ấy, cho nàng ấy cuộc sống tốt đẹp hơn bất kỳ điều gì nàng ấy chờ mong.”
Ừm, đây là kế ly gián và mua chuộc sao? Không chừng có thể thành công, dù sao điều kiện bên này quá tốt, vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ hơn nữa còn si tình.
Với lại, thời đại này ai cũng thực dụng, Aegis Hopner có thể cho Trang những thứ mà không ai ở Địa Cầu cho được, có thể nói chiêu này có sức sát thương cực lớn, có thể tiêu hao sinh lực địch...
Phạm Nhã dịch lại từng chữ một cho Trang mắt buồn, người phụ nữ chỉ cười: “Người tôi thích không bằng anh ta, không có chỗ nào bằng cả, không hề đẹp trai như anh ta, cũng không có sức mạnh như anh ta, ở cạnh anh ấy tôi cũng không có cuộc sống ổn định, nhưng biết sao giờ, tôi chọn như vậy.
Với lại, tôi thật sự không tốt đâu, anh nói với anh ta đừng thích tôi làm gì.”
Đơn giản, tôi chọn như vậy, không cần lý do!
Phạm Nhã lại hít, lại hít thật sâu, y chợt nhớ tới mấy câu nói trong truyện chưởng Tàu “Mặc cho ngươi có vạn pháp, ta nhất kiếm chém chi.”
Y dịch lại nguyên văn cho Aegis Hopner, đã thấy người này bị dính đòn kết liễu của Trang mắt buồn liền khụy gối xuống, mặt xám như tro, giống như đã mất hết nguồn sống.
Hiệp hai, tỉ số, ừm, Trang mắt buồn K.O Aegis Hopner..