Sáng ngày hôm sau, biệt thự Gray Castle xuất hiện thêm mấy vị khách mới.
Bảy người, bốn nam ba nữ, là các nhân viên do anh Tuân tuyển dụng vào công ty, nghe lời ảnh nói, những người này đều là cộng sự ở công ty cũ.
Ba bạn nữ là Châu Mẫn, một cô gái người gốc Hoa thấp bé, mặt như hai cái bánh bao, tóc ngắn đeo kính cận, chuyên phụ trách vấn đề pháp chế doanh nghiệp, thuế má và hợp đồng kinh tế.
Thảo “Tiny”, một cô gái nói giọng Bắc quê ở vùng Đắk Lắk, cao hơn Mẫn một chút, thần thái rất nghiêm túc, chuyên nghiệp, phụ trách mảng tố tụng dân sự, hồ sơ pháp lý dự án bất động sản.
Thảo “Ngô”, một bạn nữ phong cách tomboy, tóc ngắn, quê ở Nha Trang, du học từ Nhật về, hiện đang thất nghiệp, anh Tuân vớt về luôn, phụ trách mảng thiết kế đồ họa, hiện đang xây dựng bộ nhận diện thương hiệu cho Rozar Vietnam JSC, kể cả Website và Company Profile.
Ba bạn nam là Nhật Trường, cũng là người gốc Hoa, rất cao, dáng người mảnh khảnh, tóc xoăn tít mù, đeo kính cận, chuyên về lập trình phần mềm và ứng dụng điện thoại, Nhật Trường cũng là người nhỏ tuổi nhất trong bảy người, chỉ lớn hơn Phạm Nhã có một tuổi.
Minh “Tút”, người miền Nam, dáng người cao to, gương mặt trắng trẻo thư sinh, giọng nói rất truyền cảm, rất hoạt ngôn, nghe nói cũng hát rất hay, chuyên về quản trị thương hiệu, quan hệ công chúng kiêm luôn Marketing.
Nhật “Mac”, gốc Thanh Hóa nhưng nói giọng miền Nam, người còn trẻ nhưng tóc hai màu, thân hình sêm sêm Minh “Tút”, mặc đồ đóng hộp như ông cụ non, nghe anh Tuân nói là bị máu xấu nên bạc đầu, cũng đeo kính cận, phụ trách an ninh.
Cuối cùng chính là một người quen, đó là anh Quân, cũng phụ trách mảng công nghệ chung với Nhật Trường.
Thảo “Tiny”, Châu Mẫn ngồi chung một phòng làm việc với Thảo “Ngô” và Minh “Tút”.
Nhật Trường và anh Quân ở riêng một phòng, phòng của Trường và anh Quân là cái phòng kỳ lạ nhất, hai người ngồi ở trong đó xì xầm với nhau bằng những ngôn ngữ bí hiểm như C#, C++, nói chung Phạm Nhã đi ngang qua là thấy nhức đầu.
Nhật “Mac” thì được bố trí hẳn một phòng Camera, tất cả nhân viên khi đi làm đều cần trình diện để “Checkin” vân tay ở phòng này.
Sắp tới anh Tuân cũng điều cho Nhật “Mac” năm bạn vệ sĩ, bố trí xung quanh biệt thự.
Như vậy, bảy căn phòng trong biệt thự Gray Castle đã sử dụng hết, hai phòng ngủ nhỏ của anh Tuân và Phạm Nhã, bảy phòng lớn ở trên, trừ một phòng đọc sách và một phòng gym, ba phòng còn lại đều được bố trí cho những người này làm việc.
“Văn phòng của anh đâu?” Phạm Nhã hỏi anh Tuân, nhiều người như vậy cũng không làm cái biệt thự này có vẻ xôm xao mất trật tự, phần vì họ chỉ đến để làm việc, bình thường ru rú trong phòng làm việc, chỉ có trưa mới ló ra ăn cơm tập thể.
Phạm Nhã thấy thắc mắc khi anh Tuân không có phòng riêng để tiếp khách hay làm việc.
“Anh thuê văn phòng ảo.” Anh Tuân cười khà khà trả lời: “Ở trên Nguyễn Thị Minh Khai, địa chỉ trụ sở chính thật ra được đặt ở bên đó, bên này được đăng ký dưới dạng văn phòng đại diện thôi, tuy bên này mới là sào huyệt chính của mình nhưng trên giấy tờ thì trụ sở nằm ở Nguyễn Thị Minh Khai.”
“Lấy địa chỉ bên đó thì dễ làm ăn, chỗ này xa trung tâm quá, sắp tới tao còn phải bố trí xe cho thằng Mac đi một vòng đón nhân viên rồi chở về đây.
Văn phòng bên đó cũng đẹp với hoành tráng lắm, khi nào cần ký kết cái gì thì đặt lịch hẹn với khách ở trên đó rồi chạy lên, bình thường anh ngồi trên sô pha phòng khách làm việc là được rồi không cần cầu kỳ.”
Phạm Nhã tò mò: “Em tưởng công ty bình thường phải là thuê building hay mua cả tòa nhà để làm chứ anh, xong rồi nhân viên phải có tới mấy trăm mấy ngàn người, mỗi lần chủ tịch đến công ty là hai hàng nhân viên chạy ra cúi đầu chào.”
Anh Tuân cười nắc nẻ: “Cái đó chỉ có trong phim với tập đoàn lớn thôi cu, mà tập đoàn lớn, kiểu của gia đình tài phiệt mới có vụ đó.
Còn vụ building thì hiện tại anh chưa tính tới, nhiêu đây là đủ để làm việc rồi, khi nào đám này cứng, anh tuyển thêm lính cho tụi nó, lúc đó mới gọi là mở rộng quy mô.”
“Dạ” Phạm Nhã gật đầu.
Anh Tuân hỏi: “Chào hỏi nhau hết chưa? Mấy đứa con gái có chết mê mày không?”
Phạm Nhã trả lời thật tình: “Biết nhau hết rồi anh, nãy mấy bạn đó nhìn em rồi đứng hình luôn anh, sau đó em giới thiệu một chút rồi chui vô phòng núp luôn trong trỏng.”
Anh Tuân cười nói: “Mấy đứa này tố chất cao lắm, qua một hai ngày tụi nó quen thôi.
Anh dặn tụi nó rồi, tuyệt đối không chụp hình của mày.
Bình thường nếu có sinh hoạt chung thì cứ thoải mái, đeo găng tay, mấy việc này anh cũng nói với tụi nó rồi.”
“Anh nói gì?” Phạm Nhã tò mò.
“Mày bị bệnh sạch sẽ cộng với dị ứng đủ thứ, không mang găng tay đụng cái gì sẽ sốc phản vệ nổi mẫn ngứa khắp người, lăn xuống đất co giật.
Mấy đứa nó coi phim Hàn nhiều nên tin ngay tắp lự.”
Phạm Nhã: “...”
Anh Tuân lại đưa cho Phạm Nhã một hộp kính áp tròng mới: “Loại này rẻ tiền hơn cái mày xài, cái mày xài dùng Silicon Hydrogel, bền, mỏng, dễ chịu, loại này thì bằng Hydrogel thông thường, dỏm hơn nhưng được cái dày, đeo lên che được hết mấy tia lửa.
Không cần đeo thêm kính râm, chịu khó cộm mắt tí là được.”
Thiếu niên thấy sung sướng, đúng là anh Tuân lo hết.
...
Anh Tuân ôm đồm rất nhiều việc, từ quản lý chung, gọi là quản trị doanh nghiệp cho đến lập kế hoạch kinh doanh, quản lý nhân sự, kiểm soát rủi ro, kế toán, lập kế hoạch tài chính trung, dài hạn, cũng phụ trách luôn việc viết báo cáo tài chính.
Mặt khác ảnh còn phụ trách cả công việc chuyên môn của mảng đầu tư bất động sản.
Phạm Nhã ngồi kế bên nghe anh Tuân phun châu nhả ngọc: “Mấy công việc liên quan đến con số phải do anh mày nắm hết, vì nguồn vốn của mình rất là bất thường, cần phải biết cách xào chẻ sao cho hợp lý.”
“Xào chẻ là gì vậy anh?” Phạm Nhã hỏi.
Anh Tuân bóp trán rồi nói: “Nói chung là phải linh hoạt, kiểm soát số liệu dòng tiền ra, dòng tiền vào sao cho hợp lý, làm sao để mấy con số trông bất thường trở nên bình thường, không có gì lạ, cái này cần rất nhiều kiến thức tổng hợp về tài chính kế toán.”
Thiếu niên gật gù, không hiểu lắm, chỉ biết rất là lợi hại.
“Bây giờ mình đang làm dự án gì vậy anh?”
Anh Tuân thảy qua cho Phạm Nhã mấy tập hồ sơ: “Mình chuẩn bị xây chùa và xây nhà thờ ở Trà Vinh, Sóc Trăng, Bình Phước, Lâm Đồng.”
“Hả?”
“Xây chùa và nhà thờ để làm gì vậy anh? Chẳng lẽ đi kinh doanh tôn giáo sao? Với vốn đâu mình làm, mình đâu có nhiều vốn vậy.” Phạm Nhã hỏi.
Anh Tuân nâng kính: “Vốn huy động, mình chỉ là người đầu tiên bỏ tiền ra để người ta yên tâm tin tưởng thôi, hiện tại nhu cầu về đời sống tinh thần, tâm linh, tín ngưỡng của người dân đang tăng cao, anh không phải xây chùa để làm kinh doanh tôn giáo, anh cũng là Phật tử, sao báng bổ vậy được.”
“Tuy nhiên anh muốn xây chùa và nhà thờ để tạo ra cảnh quan du lịch, tạo ra địa điểm hành hương, vừa làm phước vừa tôn tạo giá trị của địa phương, từ đó nâng cao giá bất động sản lân cận, ở mấy chỗ đó anh cũng có hùn vốn dứt mấy mẫu đất chuẩn bị chuyển đổi mục đích sử dụng lên thổ cư, xây khách sạn.”
“Khách sạn là bất động sản dòng tiền, chỉ cần lập cho nó một cái kế hoạch kinh doanh, dòng tiền tương lai tương đối hấp dẫn và ổn định thì rất dễ bán.
Xây xong cái móng đủ điều kiện chuyển nhượng, anh sẽ thuyết phục cổ đông bán non luôn, thu hồi vốn nhanh để dứt tiếp dự án khác.”
Phạm Nhã bắt đầu thấy hơi hoa mắt chóng mặt.
Anh Tuân lại nói tiếp:
“Riêng bên công nghệ thì cứ để tụi nó nghiên cứu ngửa cứu thôi, không vội, thằng Trường còn rất trẻ, có khả năng sáng tạo, nó chỉ thiếu vốn với một người có trình độ cao như Quân hỗ trợ, đợi dự án của hai người đó trình lên, anh sẽ phản biện lại, nếu ổn thì mình đầu tư thiết kế ra sản phẩm, outsource thêm nhân công bên ngoài để hai người đó quản lý.”
“Outsource là gì vậy anh?”
“Là thuê ngoài, một hình thức chuyển giao công việc, ở đây là gia công phần mềm, từ công ty mình cho các công ty bên ngoài.
Phương án này thường được sử dụng khi công ty không đủ nhân lực hoặc cần đơn vị khác có chuyên môn cao hơn để đảm trách.”
“Sao không tuyển luôn nhân sự mà phải thuê ngoài vậy anh?”
“Đỡ phải đóng bảo hiểm xã hội em ơi, với lại tiền trao cháo múc, tha hồ lựa chọn đơn vị, ở đây mình chỉ cần vài người có chuyên môn kiểm soát tiến độ công việc bên kia là được, mình trả tiền đầy đủ bên kia làm không tốt thì mình chửi trên đầu cha xuống cũng được, chứ nhân viên mà chửi quá nó dỗi nghĩ mẹ luôn, thời bây giờ nhân viên như bảo bối vậy đó em, phải nâng như trứng hứng như hoa không chúng nó nghỉ việc, phải tuyển dụng rồi đào tạo lại cực lắm.”
“Dạ”
...
Cả buổi sáng, Phạm Nhã chỉ ngồi kế anh Tuân nghe ảnh “truyền thụ” tri thức, từ tổng hợp đến chi tiết, từ kinh doanh thuần túy sang xây dựng văn hóa doanh nghiệp, từ tầm nhìn chiến lược của một nhà lãnh đạo, đến các mưu mẹo, những trò lừa lọc của mấy tay tiểu nhân, phường bịp bợm ngoài đường, cái gì ảnh cũng nói được, mà vừa nói còn vừa giải thích cặn kẽ, đưa ra ví dụ trực quan, khiến Phạm Nhã cảm thấy mình lớn thêm chục tuổi.
Đến “giờ lành”, y liền chạy lên sân thượng phơi nắng nhìn mặt trời năm giờ đồng hồ rồi xuống phòng gym tập thêm ba giờ.
Xong “nhiệm vụ hằng ngày” đã là năm giờ chiều, anh Tuân đặt mấy cái lẩu đuôi bò siêu lớn về cả công ty vừa ăn vừa uống bia chém gió.
Phạm Nhã vẫn đeo găng tay, mặc áo sơ mi ngồi một góc lặng lẽ ăn, Châu Mẫn, Thảo “Tiny” cứ liên tục ném tới mấy ánh mắt giống ngôi sao đang nhảy múa, mấy bạn nam khác lúc đầu cũng hơi ngại hình thể của gã sếp tổng tên Harry lai Anh Việt này nhưng bia vào cũng thoải mái hơn, nói chuyện qua lại không có câu nệ.
Trong lúc lâng lâng, anh Quân hứng chí thế là liền lôi đàn Guitar ra chơi như lên đồng, hình như lúc nào ảnh cũng đeo theo cây đàn này.
Phạm Nhã cũng ngồi xuống đàn Piano hợp tấu, Nhật Trường không biết móc đâu ra một cây Harmonica bám theo tiếng Piano, anh Tuân thì cầm đũa gõ ly bia.
Minh “Tút” tất nhiên là hát, Minh “Tút” hát rất hay, giọng rất nội lực, đặc biệt hát những bài nốt cao của Bùi Anh Tuấn thì hay đến nỗi da gà luôn.
Thảo “Tiny” cũng bắt đầu hát, bạn nữ nhìn rất nghiêm túc này uống bia vào coi như mất hết hình tượng, vừa hát vừa gào vừa quẫy.
Chỉ có Châu Mẫn, Thảo “Ngô” và Nhật “Mac” là núp trong xó phá mồi, xem ra không có máu văn nghệ lắm.
...
Chín giờ tối, anh Tuân bắt mấy chiếc Taxi đưa mọi người về nhà, mình thì xách hai cái túi nilon đựng đầy vỏ lon bia để trước cổng biệt thự, trận Party nhỏ kết nối tình đồng nghiệp tối nay “bào” gần ba thùng Tiger, còn gần nửa thùng anh Tuân ướp lạnh trong tủ để hai anh em giải khát.
Mấy bạn nữ trước khi ra về đã rửa chén bát và dọn dẹp sạch sẽ, Phạm Nhã và anh Tuân coi như rảnh không có gì làm, hai anh em ngồi xem Tivi, nhìn trên tin tức toàn là thông tin về MU Continel, các Walker và Shaka de Virgo, vụ đấu súng của băng đảng chết hơn mười người ở phố Bùi Viện thì chỉ được đề cập rất ngắn gọn, giống như bị ém đi, tránh xôn xao trong dư luận.
Anh Tuân quay sang nói: “Tụi băng đảng trong nước chọn địa điểm chơi nhau ở phố Bùi Viện là để lấy số má, tụi nó muốn cả nước biết xã hội đen trong nước bắt đầu bành trướng dữ dội, có xu thế trở thành tội phạm quốc tế như Mafia Nga, Mafia Ý.
Bên Hàn và Nhật cũng vậy, đây là tâm lý chung của tội phạm có tổ chức, tụi này tuy sống ngoài vòng pháp luật, nhưng tụi nó còn thèm khát danh tiếng hơn cả doanh nhân và diễn viên, ca sĩ nữa.”
“Nhờ mày giải quyết êm đẹp đống vũ khí và mấy thằng buôn lậu xuyên không ở bên kia mà quan trên có thể yên tâm ém tin tức, hơn nữa còn tuyên dương mày, đem mày ra làm thuốc an thần bơm cho người dân, chứ nếu đống hàng này được tuồn vào Việt Nam, chỉ cần mấy băng đảng này dợt nhau thêm vài lần nữa thì muốn ém cũng không được, lúc đó dư luận sẽ bất an, tình hình an ninh trật tự, chính trị xã hội cũng bất ổn.”
“Tuy vậy, giờ mày cũng thành cái gai của các tập đoàn tội phạm Châu Á, chỉ cần ngày nào còn có mày thì cũng không có người xuyên không nào dám mạo hiểm vận chuyển vũ khí thay cho tụi nó.”
...
Trong một cái xưởng gỗ bỏ hoang ở ngoại ô, có bốn người đàn ông đang ngồi nói chuyện với nhau, nhìn sắc mặt họ rất tệ, giống như gặp chuyện xúi quẩy.
Bốn người đàn ông, một gã có cái mặt bị rổ như cơm cháy, một tên mập, một tên đầu cắt moi, một tên mắt lờ đờ như nghiện.
Đây là bốn người trong quán bar ở Bùi Viện, những tên mang theo hộp đàn Guitar giấu đầy vũ khí được phân phối từ mấy tay xuyên không người Nga, bọn họ mang vũ khí về bán một phần cho một băng đảng trong nước, phần còn lại chuẩn bị bán cho một người xuyên không Nhật Bản thì bị Shaka de Virgo lột khẩu trang, tiêu hủy vũ khí, còn trưng mặt ra trước hàng trăm cái ống kính Camera.
Hiện tại bốn người đang bị truy nã rất gắt, họ cũng biết chuyến này về mình sẽ bị truy nã nên vừa dịch chuyển trở lại Địa Cầu là bỏ trốn.
“Mẹ thằng Shaka de Virgo.” Gã mặt rổ chửi: “Đừng để tao biết vợ con người nhà nó ở đâu, tao cắt tiết hết cả lò nhà nó.”
Tên đầu cắt moi thì lên tiếng: “Giờ tụi mày tính sao, tụi mày cũng biết hệ thống tình báo nhân dân của nước mình kinh như nào rồi đó, chỉ cần chường mặt ra một cái là bị lượm ngay.
Xưa thằng Tuấn khỉ chui mẹ vào rừng cũng bị tóm.”
Tên mập trả lời: “Chờ dịch chuyển qua kia đã, giờ tạm thời ẩn náu trong này đi.”
Tên đầu cắt moi hỏi ngược lại: “Dịch chuyển qua kia rồi làm gì, về cũng về lại đây đâu có trốn đi đâu được.”
Cái tên mắt lờ đờ trông như nghiện im lặng nãy giờ mới lên tiếng: “Mình đầu hàng mẹ nó đi, mình là người xuyên không, có thể lấy công chuộc tội được mà.”
“Mày điên à?” Tên mập nói: “Người xuyên không như mình có thể không bị bỏ tù đâu mà bị xử bắn ngay luôn đấy.”
Hai tên còn lại cũng bắt đầu chửi cái tên nhìn như nghiện, đúng lúc này, phía ngoài có tiếng cái gì lăn dưới sàn, rồi có khói trắng xộc lên bất ngờ khiến cả bọn bị cay mắt, gay mũi.
Một toán cảnh sát cơ động vũ trang đầy đủ phá cửa ập vào cái xưởng gỗ, gã mặt rỗ và tên mập toan cầm vũ khí lên chiến đấu chống cự thì bị súng điện bắn ngã vật xuống đất, hai tên còn lại cũng bị khống chế, còng tay áp giải ra ngoài.
Trung tá Trần Thanh Dương bước xuống xe cảnh sát, lúc này còi xe mới bắt đầu hú inh ỏi, anh ta chỉ huy toán cảnh sát trùm đầu bốn tên này lại, đưa vào xe chở phạm nhân, đoạn cho người dò tìm lục soát cả khu vực xung quanh rồi mới rút về.
...
Tác giả: Đặc biệt cảm tạ đọc giả Thiên Mã Hành Không đã ủng hộ!.