Vinh Quang Chúa Tể

Chương 63: 63





Hoạt động hết cả buổi sáng và trưa, đến gần chiều mới xong, Chien the Great, thậm chí cả As00071647 và Anubis đều cố tình kéo dài thời gian để né vụ huấn luyện nhưng Shaka de Virgo nào cho bọn họ được làm biếng?
Tới giờ huấn luyện, bận cách mấy vẫn phải huấn luyện, không được bỏ lỡ!
Ngày hôm nay các Walker trong hội The Innovators lại được xoay tua, chiến đấu với huấn luyện viên mới.

Phạm Nhã phối hợp với Thoth, Anubis để chiến đấu với Ludgar W.

Kresnik.

As00071647 cùng với Hoàng chiến đấu với Aegis Hopner.

Shen Long, Chien the Great chiến đấu với Margaret Martha.
Trong ba cặp đấu này, chỉ có Shen Long và Margaret Martha là xem như “gặp lại”, những người khác đều là lần đầu chiến đấu với huấn luyện viên của mình.

Kết quả cũng chẳng có gì bất ngờ cả.
Ludgar W.

Kresnik đá Shaka de Virgo bay khỏi yên ngựa, bẻ gãy hai tay hai chân Thoth, đá gãy xương sống hắn để khỏi làm phép, Anubis thì bị “dùng” như một loại vũ khí, như một cái chùy hình người để đánh đập Shaka de Virgo và Thoth.

Ba người này bị đánh tới gần chết, chết thật sự chứ không phải ví von, mới được tha.

Gundam Exia bị một trăm ngàn cánh tay đen trói gô không thể cử động, trong tiếng hét thảm thiết, As00071647 bị lôi ra khỏi buồng lái rồi bị...! “lắc”, Aegis Hopner rất lịch sự với phụ nữ, anh ta không có đánh As00071647 mà lắc cô ta tới khi cô cảm thấy nhũn não, bất tỉnh, sùi bọt mép mới thôi.

Đồng đội cô ta là Hoàng thì hao sạch Mana sau đó bị đánh bất tỉnh, lay dậy, lại đánh, lại lay dậy, lại tiếp tục đánh.
Shen Long và Chien the Great biến thành banh Golf, bị Margaret Martha đánh bay rất xa rồi đánh bay về lại chỗ cũ, sau đó lại bị đánh bay về hướng khác, bay gần một giờ đồng hồ như vậy, kiếm của Margaret Martha toàn là máu của họ, hai tên này cũng nhìn thấy ông bà đã khuất của mình đang vẫy tay ở nơi nào đó.
Như thường lệ, Leonidovich Hopner cứu mạng họ rất kịp thời, sau đó cũng chuẩn bị nước tắm thảo dược đun sôi bằng Mana để cả hội phục hồi, cải tạo cơ thể.

Ở trong bồn, các Walker tắm Onsen, vị trí của mỗi người như cũ.

Bên hội phụ nữ, As00071647 khóc thút thít suốt cả buổi, Anubis thì ngồi ngửa cổ ra sau, hai mắt không có thần, giống như cái xác không hồn.
Shen Long bị Margaret Martha dợt một lần rồi nên tương đối “ổn”, Hoàng lần đầu bị mấy chục, mấy trăm ngàn bàn tay đánh đập, tuy cũng gần chết tới nơi nhưng cũng gần quen.

Chỉ có Chien the Great thì vẫn bị ám ảnh, người run lập cập, vừa rên vì đau vừa vì sợ, đánh với Aegis Hopner, hắn bị cạn Mana rồi bị hành hung, đánh với Ludgar W.

Kresnik hắn bị hành hung còn thảm hơn nhưng dù sao chỉ là va chạm với đất tuyết.
Đánh với Margaret Martha thì khác, bà ta đánh hắn bằng kiếm, đánh hắn như đánh bóng bàn, như đánh golf, như đập ruồi.

Cảm giác va chạm với kim loại lạnh tanh, cảm giác xương và thịt của mình bị đập vỡ nát rất là kinh khủng, Chien the Great ngày hôm nay bị đánh tới mức thần kinh không ổn định.
Thoth là thảm nhất, Ludgar W.

Kresnik không có nương tay với gã này chút nào, bẻ hết hai tay hai chân gã, còn đá gãy xương sống, sau đó dùng Anubis như một cái chùy để hành hung hắn...!
Phạm Nhã thấy tình hình không ổn lắm nên phải bơm một liều an thần: “Mọi người có để ý là trữ lượng Mana của mình đã tăng rất là nhanh không, hơn nữa tắm xong mọi thứ đều hồi phục như ban đầu kể cả trang bị, cơ thể còn rất là...!“
Y chưa nói hết đã nghe thấy tiếng chửi của Anubis.
Walker người Ai Cập, một người phụ nữ hết sức quyến rũ, có tính cách dịu dàng đứng phắt dậy, chiếc khăn tắm quấn quanh người càng làm những đường cong của cô ta thêm vẻ hấp dẫn và mời gọi.

Người phụ nữ dịu dàng, quyến rũ này chỉ tay về phía Shaka de Virgo, liên tục chửi bằng tiếng Ả Rập, ngôn ngữ phổ biến ở đất nước cô ta.

Anubis chửi rất hăng, chửi đến đỏ cả mặt, kể cả mặt cô đang sưng phù khiến cô bị đau, tiếng chửi cũng hung hăng cực kỳ.
Mọi người nghe không có hiểu, chỉ thông qua giọng điệu mới biết Anubis đang chửi Shaka de Virgo, cô ta chửi mấy phút liền không nghỉ mới ngồi xuống, ngâm đầu dưới nước tắm.
As00071647 ngừng khóc, Shen Long nuốt nước bọt.

Phạm Nhã ngơ ngác.

Những người khác cũng im lặng.
...
Buổi tối, Leonidovich Hopner lại chơi chiêu vừa đấm vừa xoa, cùng với Aegis Hopner dắt cả hội The Innovators đi ăn nhà hàng, mọi người có bất mãn thế nào đi chăng nữa cũng không dám từ chối thịnh tình của nữ chúa.
Hơn nữa, họ cũng cảm thấy sau mấy buổi huấn luyện, cơ thể họ được cải tạo trở nên mạnh mẽ hơn không ít, hai người phụ nữ người thì khóc người thì giận đến mức phải chửi bậy nhưng cũng hiểu đây là “ý tốt” của Leonidovich Hopner, dù mình có bất mãn thế nào cũng không thể phủ định được kết quả này.
Ăn uống no nê, lại về biệt thự trắng ngủ nghỉ, Leonidovich Hopner lại kéo Phạm Nhã vô phòng xem Anime!
Đám phản quân “tình thầy trò nguy hiểm” sớm đã chiếm đóng thủ đô, đuổi cổ quân đội chính phủ ra ngoài, Phạm Nhã vừa ngồi xem Anime vừa đấu tranh tâm lý.
Y không những muốn thơm má nữ chúa tể, còn muốn bẹo má cô ta, còn muốn ôm cô nữa!
Giặc cũ chưa đi, giặc mới lại tới, người như Thần nhưng chỉ mới ở độ tuổi thiếu niên này cảm thấy bị dìm ngập bởi những cảm xúc khác lạ với Leonidovich, nếu như cảm xúc là nước biển, y thấy mình đã rơi xuống rãnh Mariana, bị nhận chìm bởi hàng triệu triệu tấn nước biển...!
Phạm Nhã rối lắm, y không hiểu mình bị gì nữa, y nhớ lần đầu tiên mình vào phòng ngủ của nữ chúa tể, y không dám có bất kỳ ý nghĩ kỳ lạ gì với Leonidovich.


Hiện tại, có tự tánh, Phạm Nhã lại không thể né tránh suy nghĩ của mình được.
Cái tánh biết sáng suốt, có thể nhìn mọi sự như nó vốn là, giúp Phạm Nhã hiểu được thực tại khách quan, mà cảm xúc của y cũng là một cái khách quan, y có muốn hay không thì nó cũng tồn tại.
Từ lúc nào nhỉ?
Có lẽ là trong cái đình nhỏ, khi mình không kiềm được cảm xúc, nắm tay cô ấy.

Cũng có thể là câu nói trêu ghẹo của cô ấy: “Nhã à, yêu Nhật hạ rồi phải không.”
Cũng có thể là lúc nghe Alphonso nói về Leonidovich, cảm giác này xuất hiện cùng lúc với cơn giận không tên, Phạm Nhã giết Alphonso rất dứt khoát vì hắn là kẻ thù của các chúa tể nhưng có thật chỉ là vì như vậy không?
Từ lúc nào nhỉ?
Hay là vì những nụ cười rất đẹp của Leonidovich? Vì những biểu cảm rất chân thật, rất dễ thương, rất đáng yêu của cô ấy?
Từ lúc nào nhỉ?
Từ lúc nào mà trong suy nghĩ, mình không gọi họ Hopner của nữ chúa mà dám đọc thẳng tên Leonidovich?
Leonidovich Hopner ngồi cười khúc khích, hôm nay hai người họ xem tiếp Anime Kimetsu no Yaiba, xem tới phần ở phố đèn đỏ, Leonidovich Hopner thích Tengen Uzui, nhân vật này rất là lập dị, luôn muốn hoàn thành những hành động “hào nhoáng” và rất phấn khích khi nói về nó.
Leonidovich Hopner thích Tengen Uzui vì nhân vật này bị ám ảnh về cái đẹp giống như cô ta, đồng thời Tengen là một thanh niên cao lớn, tới 198cm, đầy cơ bắp với mái tóc trắng bạc.
Rất giống Shaka de Virgo!
Cô ta tưởng tượng cảnh Shaka de Virgo lúc nào cũng như ông cụ non này đội cái mũ trùm đầu đầy trang sức của Uzui Tengen rồi la hét: “....!một cách hào nhoáng nào!”
Leonidovich Hopner cười đến nẻ ruột, thậm chí ngả ra sàn nhà ôm bụng cười, Phạm Nhã nhìn mà tim đập ba da bum:
“Trời ơi, Shaka ơi, ta muốn ngươi Cosplay tên này, làm hành động và nói chuyện giống y chang hắn cho ta xem, hahahaha”
Phạm Nhã thở dài, gật đầu.
Ngài biết không, gu hài hước của ngài tệ lắm đó, nhưng ngài thích là được.
...
Sáng ngày hôm sau, hội The Innovators lại thực hiện nhiệm vụ của mình, theo lời của Thoth thì nhiệm vụ này phải tiến hành liên tục và thường xuyên, cho tới khi cộng đồng người xuyên không nhẵn mặt với các Innovator, cũng bị họ “cấy” vào đầu suy nghĩ thượng tôn pháp luật thì mới có thể dừng lại.
Bọn họ bay đến từng ngóc ngách của Thành Trì Trung Tâm, tìm đến những nơi hẻo lánh nhất để cứu chữa hoặc tiếp tế lương thực, việc “giảng đạo” của Shaka de Virgo đã thành một trình tự cố định, để tăng thêm sự long trọng, Chien the Great còn bày ra mấy ý tưởng màu mè, kiểu như để đội Walker biểu diễn sức mạnh nhưng đều bị phản bác.

Shaka de Virgo cũng chỉ nói một câu “không cần thiết”.

Phạm Nhã cảm giác một niềm hân hoan khi giúp đỡ người khác, niềm hạnh phúc của một người xuyên không cùng khổ khi nhận được thức ăn khiến y thấu cảm và cũng hạnh phúc như họ.

Phạm Nhã hiểu được, cảm giác hạnh phúc đó là một cái khách quan, trong thực tại khách quan không chỉ có vật chất mà còn có cảm xúc, thực tại khách quan là tất cả, tự tánh, cái tánh biết sáng suốt nhìn mọi sự như nó vốn là, giúp cho Phạm Nhã nhìn rõ bản chất của từng cái khách quan y cảm nghiệm được.
Trong quá trình The Innovators làm nhiệm vụ, những thành viên của tổ chức này cũng dần trải nghiệm được cảm giác mà Phạm Nhã đang có, họ dẫu sao cũng chỉ là những thanh niên, người lớn tuổi nhất cũng chỉ mới ba mấy, nào thấy được tận mắt nhiều cảnh khốn quẫn như vậy?
Đi theo chân Shaka de Virgo, họ giúp đỡ những người này, cũng xóa mù thông tin, họ nhận được những lời cảm ơn từ tận tấm lòng, họ nhận được những cái ôm thắm thiết, họ cũng được chia sẻ những thứ món ăn nghèo nàn nhưng đầy tình cảm từ những người thiếu cái ăn, nhưng lại sẵn lòng chia sẻ cho họ, vì, họ là ân nhân.

Trong lòng tất cả Innovator, từ những người bình thường như Katie và Trang, cho đến các Walker đều nhen nhóm một thứ cảm xúc không tên, cảm xúc này rất lạ thường, nó trái với những quy tắc trao đổi ngang giá, trái với sự cân nhắc thiệt hơn, cũng không cho họ những thứ lợi ích trước mắt, thậm chí còn phí phạm thời gian của họ, tiêu hao tiền bạc của họ.

Nếu họ dùng thời gian để đi thám hiểm, hẳn sẽ kiếm chác được rất nhiều tài sản, nếu họ dùng tiền bạc cứu tế để tiêu xài hưởng thụ, hẳn sẽ ngập chìm trong sự sung sướng thể xác.

Họ phí phạm thời gian tiền bạc để nhận được gì? Để nghe mấy lời cảm ơn sao? Hay mấy cái ôm từ những người lam lũ đó? Hay mấy mẩu thức ăn nhỏ xíu, nghèo nàn của họ?
Kỳ cục như vậy, thậm chí, ngu ngốc như vậy, nhưng thứ cảm xúc này khiến họ cảm thấy an bình, cảm thấy xứng đáng, nó vượt qua cái lẽ thường, để họ làm những điều ngu ngốc, phí thời gian, hao tiền tốn của cũng muốn làm.

Các Innovator không nói chuyện rôm rả như ngày thường, họ trầm lặng hơn để cảm nhận những cảm xúc này, kẻ luôn phản đối mấy chuyện “dư hơi” là Shen Long cũng bắt đầu trở nên tích cực khi giúp đỡ những người xuyên không cùng khổ, hắn không hiểu tại sao nhưng hắn thấy vui vẻ khi làm vậy.
Shaka de Virgo vẫn bay ở phía trước nhất, giọng nói của anh ta đến tai những người còn lại:
“Đây là sự an lạc, sự an lạc khi cho đi.

Hãy quý trọng nó, các Innovator, đây là một phần thưởng thực xứng đáng cho nhiệm vụ của chúng ta.”
...
Buổi sáng cảm nhận an lạc, bình yên trong tâm hồn, đến trưa, các Innovator trừ những người bình thường đều cảm nhận được sự...!tuyệt vọng và đau đớn khôn cùng.
Như mọi khi, lại xoay tua, lại phối hợp với người khác để chiến đấu với các huấn luyện viên cực kỳ nhiệt tình trong việc dợt họ ra bã.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Shaka de Virgo hấp hối, Shen Long và Hoàng nằm trong bãi máu co giật liên tục, Anubis và As00071647 sùi bọt mép, mất ý thức, Chien the Great thè hết lưỡi ra ngoài, mắt trắng dã, Thoth lại bị bẻ gãy hết xương trên người, nằm dưới đất lại nhìn thấy được cái mông của mình.
Sau đó tất nhiên là tắm Onsen với nhau, Anubis hôm nay lại đứng lên "hùng biện" bằng tiếng Ả Rập tiếp, cô ta chỉ biết làm vậy để lấy lại thăng bằng trong cuộc sống, As00071647 tiến bộ hơn nhiều, không có khóc lóc, những người khác thì im lặng, tổng kết “kinh nghiệm” chiến đấu đặng ngày hôm sau bớt thảm hơn.

Sau đó nữa, tất nhiên là được nữ chúa tể xinh đẹp vĩ đại nhất thế gian dẫn đi ăn nhà hàng thỏa thích, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, ăn bao nhiêu cũng được.
Sau đó của sau đó nữa...!
Leonidovich Hopner đứng ngoài phòng Phạm Nhã, chắp sau tay lưng đi qua đi lại, mặt có vẻ rất là chờ mong.
Một lúc lâu sau, Shaka de Virgo mặc đồ cosplay của Uzui Tengen bước ra ngoài!
Đồ cosplay cực kỳ cao cấp, phụ kiện đầy đủ, đồng phục của Thợ Săn Quỷ hệt như trong phim, không có tay áo, chỉ có hai cái vòng bằng vàng đeo ở bắp tay, y cũng đội một cái mũ treo đầy trang sức, hai bên trán có những tinh thể pha lê rũ xuống.
Sau lưng đeo hai thanh đao được nối với nhau bằng một sợi xích, đao này là đao thật, có mài lưỡi chứ không phải làm bằng nhựa.

Không biết Leonidovich Hopner bằng với cách thức thần kỳ không ai hay biết nào đã làm ra tất cả những thứ này.
Chắc cũng giống với cách mà cô ấy gọi xe và biết về vụ Anubis trang bị cho Thoth.
“Ôi ôi”
Leonidovich che miệng thốt lên, mắt mở to, biểu cảm chẳng khác gì fangirl nhìn thấy thần tượng.

Chợt cô ta nhăn mặt:
“Còn thiếu, phải trang điểm nữa mới giống.”
Đang cơn hưng phấn, Leonidovich chẳng nghĩ gì nhiều, nắm tay Phạm Nhã lôi về phòng mình.

Bàn tay lạnh và rất mềm mại...!

Phạm Nhã đi theo sau, thở dài, phản quân “tình thầy trò nguy hiểm” hiện tại đã tiếm quyền thành công, chuẩn bị thành lập chính phủ lâm thời, tuyên bố độc lập tự chủ...
Vào phòng ngủ của nữ chúa tể, Phạm Nhã ngoan ngoãn làm theo lời cô ta, ngồi trên ghế của bàn trang điểm để cô khom người “makeup” cho y.
Hơi thở của Leonidovich phà lên mặt Phạm Nhã, cô ta trang điểm cho y một cách chăm chú, y cũng nhìn cô chăm chú, nhìn gương mặt đẹp tuyệt mỹ, không hề có một chút tì vết, cũng không có dấu tích tháng năm nào của Leonidovich.

Đôi mắt rực lửa của Leonidovich khiến dung nhan của cô có vẻ thánh khiết và cao quý, không giống như con người mà như thần thánh, không có tình cảm.

Cũng chỉ có Phạm Nhã mới nhìn thấy những khoảnh khắc đời thường của cô, mới hiểu được người phụ nữ này, vị chúa tể này cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, có tính cách hoạt bát, có những niềm vui nhỏ bé, có những sở thích dung dị.

Leonidovich trang điểm xong, cô ta lùi ra xa rồi khoanh tay, gật gù: “Đưa móng tay ta xem.”
Phạm Nhã đưa móng tay cho ta xem.
Leonidovich cười hì hì: “Chà, phải sơn móng tay nữa nhỉ, ừm, chịu khó nha.”
Phạm Nhã gật đầu.

Leonidovich bắt Phạm Nhã để tay lên bàn, mình thì cũng lấy một cái ghế ngồi xuống, lúi húi sơn móng tay cho Phạm Nhã, chúa tể trẻ chỉ im lặng, ngắm nhìn cô ta.
“Xong rồi.”
Nữ chúa tể vỗ vỗ tay, rất là hài lòng.
Cô ta nói: “Biểu diễn đi chứ, ngươi thuộc thoại mà đúng không?”
Phạm Nhã đứng dậy, đi ra giữa phòng, miệng hét lên, mắt mở to, bắt chước biểu cảm của Uzui Tengen: “Tôi có thể ăn một trăm bát Tendon một cách hào nhoáng!”
Leonidovich cười nắc nẻ.
Phạm Nhã tiếp tục, y biểu diễn một tư thế của Uzui Tengen:
“Chà, đó là lẽ tự nhiên vì tôi là một chàng trai nóng bỏng và hào nhoáng.”
“Nghe này, tôi là một vị thần và các người là rác rưởi!”
“Vậy thì, tôi sẽ chém đầu anh ta một cách hào nhoáng!”
“...”
“...”
Leonidovich cười đến phát mệt, cô ta lau nước mắt, nói với Phạm Nhã: “Vui ghê, ngươi thử nói câu nào nghiêm túc xem.”
Phạm Nhã hít sâu, thoại của Uzui Tengen lướt qua nhanh trong đầu, y bước đến rất gần Leonidovich, nhìn xuống đôi mắt của nữ chúa tể:
“Mạng sống của nàng còn quý hơn mạng sống của ta, nếu nàng gặp chuyện gì, ta sẽ không thể an tâm được.

Rõ chưa?”
Leonidovich nghiêng đầu: “Câu này phải là các nàng, chứ không phải nàng.

Ta nhớ câu này là câu dặn dò của Uzui Tengen gửi đến ba cô vợ của mình.”
Phạm Nhã nói: “Quên mất.”.