Vinh Quang Là Em

Chương 43: Một phen thót tim



Kết thúc bữa ăn, Tuấn Anh và Ánh Dương quay trở về nhà nghỉ ngơi. Trên ghế sopha lúc này, Ánh Dương nằm gối đầu lên chân Tuấn Anh, mắt hướng về chiếc ti vi đang chiếu phim trước mặt "Anh nói xem, anh Hoàng với chị Hương liệu có thực sự chia tay không?"

"Nếu là lúc trước thì sẽ không đâu nhưng tình hình bây giờ, chị Hương còn bỏ ra ngoài ở rồi thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được"

"Chỉ khổ thân Vũ thôi, mọi chuyện ra như thế này liệu thằng nhỏ có ám ảnh tâm lí không?"

Tuấn Anh không nói gì, thân là chú út của Vũ. Anh cũng lo lắng lắm chứ? Nó còn nhỏ như vậy, vừa rồi khi nhìn mẹ bỏ đi nó gào khóc như thế nào, mọi người ai cũng nhìn thấy cả.

"Nếu sau này chẳng may chúng ta cũng như vậy thì sao? Em không biết mình phải làm gì cả"

Tuấn Anh nắm tay Ánh Dương nhẹ nhàng nói "Không có chuyện đó đâu, đừng suy nghĩ nhiều"

Ngừng một chút. Tuấn Anh lại nói "Sau khi chuyện của anh Hoàng xong thì chúng ta đi du lịch đi"

"Chẳng phải anh sắp thi đấu rồi sao? Còn nhàn nhã du lịch?"

"Thi đấu quan trọng nhưng em còn quan trọng hơn rất nhiều"

Ánh Dương bật cười, cô không biết trong tương lai liệu hạnh phúc có mỉm cười với cô hay không nhưng xét đến thời điểm hiện tại thì cô thực sự, thực sự đang rất hạnh phúc.

Ngày hôm sau, khi Ánh Dương và Tuấn Anh đang say giấc thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Tuấn Anh đưa tay với lấy chiếc điện thoại, hai mắt vẫn còn nhắm nghiền lại, ấn nghe "Alo... Dạ vâng, con về ngay!"

Cúp máy, Tuấn Anh vội gọi Ánh Dương dậy "Dậy đi em, Vũ biến mất rồi"

Nói rồi anh vội vàng dậy vào chuẩn bị đồ. Ánh Dương nghe vậy, cũng vội vàng dậy theo. Mười lăm phút sau, cả hai đã có mặt ở nhà bố mẹ Tuấn Anh. Mẹ anh lúc này ngồi dựa người vào người Tuấn Thành khóc nức nở, miệng không ngừng trách bản thân không chăm lo cho cháu tốt.

"Anh Dương, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tại sao Vũ lại bỏ đi như vậy?"

Tuấn Anh vừa dứt lời, chưa kịp để Tuấn Dương kịp trả lời thì từ ngoài cửa, Thảo Hương chạy như bay vào, hai mắt đỏ hoe. Chị chạy đến trước mặt chồng "Con đâu, tại sao lại không tìm thấy con nữa? Anh trông con kiểu gì vậy?"

"Sáng nay ngủ dậy đã không thấy đâu nữa. Em ngồi xuống trước đi, chắc chắn sẽ tìm thấy thằng nhỏ thôi" Tuấn Hoàng đỡ vợ ngồi xuống. Trong lòng anh lúc này cũng đang vô cùng rối, nhưng anh biết bây giờ anh còn phải làm chỗ dựa cho vợ nữa nên anh phải mạnh mẽ lên.

"Bố mẹ, anh Hoàng. Con nhờ bên bảo vệ kiểm tra rồi, Vũ vốn nó không ra không hề ra khỏi nhà mình"



"Vậy cháu tôi có thể đi đâu được cơ chứ? Vũ ơi, cháu đâu rồi"

Nghe con vẫn còn ở trong nhà, Thảo Hương sực nhớ ra gì đó liền chạy lên tầng, Tuấn Hoàng cũng nhớ ra điều gì đó liền chạy theo trong sự ngơ ngác của cả gia đình.

Thảo Hương chạy lên trên phòng ngủ của Vũ, mở cửa tủ trong cùng ra nhìn thấy cậu con trai đang nằm trong nó ngủ ngon lành, tay nắm chặt lấy tấm ảnh chụp cùng bố mẹ. Thảo Hương nhìn chồng không biết nên vui hay nên buồn nữa, mới có tí tuổi đầu đã khiến cho cả nhà được một phen hú hồn rồi. Tuấn Hoàng nhìn vợ bật cười rồi bước đến bế cậu nhóc lên.

Hoàng Vũ lờ mờ tỉnh dậy trong vòng tay của bố, thấy mẹ cũng ở đó cậu liền dụi mắt "Con có nhìn nhầm không? Sao con lại thấy mẹ đang đứng ở đây vậy?"

Nghe con trai nói vậy cả hai chỉ biết bật cười. Thấy còn sớm nên hai vợ chồng để cho con ngủ thêm một lúc nữa. Tuấn Hoàng nằm bên trái, còn Hương nằm bên phải của con. Nhìn Vũ ngủ ngon như vậy cả hai cũng cảm thấy yên lòng hơn chút. Sau khi Hoàng Vũ lại chìm vào giấc ngủ say thì cả hai ra ngoài đi xuống dưới nhà.

Kể lại mọi chuyện cho cả nhà nghe, mọi cười đến cười khổ với thằng cháu trai này. Thấy mọi chuyện đã được xử lí xong, Thảo Hương xin phép mọi người ra về. Thấy Thảo Hương rời đi, Tuấn Anh đá nhẹ vào chân anh trai một cái "Không đuổi theo là mất vợ thật đấy!"

Nghe vậy Tuấn Hoàng vội chạy đuổi theo Thảo Hương. Nhưng lại trông thấy cô đang cười nói vui vẻ với một người đàn ông khác. Mà nụ cười ấy vốn dĩ đã rất lâu rồi anh không được thấy trên môi của vợ mình.

Tuấn Hoàng lủi thủi đứng đấy nhìn vợ rời đi. Có lẽ đôi khi buông tay lại là sự giải thoát tốt nhất cho đối phương. Coi như là anh dùng một cách khác để yêu thương cô đi vậy.

Tuấn Anh và Ánh Dương sau khi giải quyết mọi việc ở chỗ bố mẹ xong thì đi làm.

Với kinh nghiệm dày dặn trong lĩnh vực thể thao điện tử, rất nhanh Ánh Dương đã lấy được cảm tình của mọi người trong văn phòng. Hôm nay, trong giờ nghỉ giải lao, một chị làm cùng với Ánh Dương lên tiếng hỏi về chuyện tình cảm của cô. Muốn làm mối cô cho một người em của mình.

Ánh Dương vội từ chối nói rằng "Em có người yêu rồi chị. Cơ hội ấy nên dành cho người khác thì hơn"

"Thật sao? Mà xinh đẹp, tài năng như em có người yêu là đúng rồi. Hôm nào giới thiệu cho mọi người làm quen chút nhỉ?"

Ánh Dương cười cười đồng ý. Ngày nào cả hai cũng phát cơm chó ngoài cổng thế mà mấy bà tám này vẫn không phát hiện ra hay sao?

Đang ngồi cầm cốc trà sữa uống thì một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Ánh Dương sặc ho khù khụ.

Tuấn Anh thấy vậy vội chạy vào, đưa khăn giấy cho cô miệng không ngừng hỏi han. Thấy vậy, mọi người liền há hốc mồm, không tin vào mắt mình. Nam thần của họ đang làm gì vậy

"Không sao chứ? Em uống thì cứ uống ai dành với em đâu. Không đủ thì bảo anh, anh mua thêm cho"



"Còn nói nữa, nếu không phải anh bất ngờ lên tiếng thì em có sặc không? Mà đến đây làm gì?"

"Đến nộp danh sách tuyển thủ cho chị Diệp, tiện thể có chuyện bàn với chị ấy luôn"

Đang nói chuyện thì một anh đồng nghiệp lên tiếng hỏi "Nam thần, cậu với Dương nhà chúng tôi có quan hệ gì?"

"Tụi em á? Ánh Dương là vợ chưa cưới của em"

Nghe anh nói rằng cô là vợ chưa cưới của mình liền không kiêng nể chút nào "Đừng nghe anh ấ y nói linh tinh"

"Thế em không muốn gả cho anh à?"

"Haha! Đúng giao kèo trước đi anh giai" Nói rồi Ánh Dương trực tiếp đẩy Tuấn Anh ra khỏi phòng làm việc. Đồng thời nhắn tin đe dọa "Tối về anh chết với em!!!"

Sau khi Tuấn Anh vừa rời đi, cô bị mọi người quây lại hỏi về việc yêu đương cùng Tuấn Anh. Sau khi biết về chuyện tình của cả hai, họ không khỏi khen ngợi. Họ còn mong rằng sớm nhận được thiệp hồng từ cặp đôi.

Trong lúc đó tại căn cứ Eagle Gaming, một trận chiến lại nổ ra giữa những thanh niên tuổi nổi loạn. Chính xác đó là một trận chiến ném đồ giữa Hải An và Đình Dũng.

Ngay khi chiếc dép màu hồng xinh xắn đáp thẳng lên khuôn mặt đẹp trai của Đình Dũng, giọng cười man rợ của Hải An vang lên "Hahaha! Ông nghĩ ông thắng nổi tôi á?"

Nhưng vừa dứt lời thì dép gấu nâu cũng bay thẳng vào bụng Hải An "Tôi mà thua thì tôi không mang họ Doãn nữa!"

Một bên hai cậu trai liên tục đánh nhau, còn một bên mấy người anh lớn vẫn nghiêm túc ngồi tập luyện. Trận chiến của Đình Dũng và Hải An chỉ kết thúc khi Tuấn Anh quay trở về.

Buổi luyện tập lại tiếp tục được diễn ra. Hôm nay khó khăn lắm Tuấn Dương mới lên được lịch hẹn đấu tập với đội tuyển D Team - một trong những đội tuyển mạnh nhất nhì Đài Bắc Trung Hoa. Họ cũng chính là đội chủ nhà ba năm liên tiếp của giải đấu Liên Quân Mobile lớn nhất thế giới AIC CUP.

"Mấy đứa chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đấu tập với D Team. Phải nhớ rằng nghiêm túc thi đấu, đây chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đội bạn. Đứa nào không nghiêm túc, lần sau ngồi ghế dự bị!"

Nói thật rằng trong lòng Tuấn Dương còn lo lắng hơn cái đám này rất nhiều. Mặc dù tụi nó mới là người đi thi đấu.

Sau khi cả hai bên đã vào phòng đấu rồi thì cũng là lúc đến phần ban/pick quen thuộc.

Vẫn như mọi khi, ngay vừa bắt đầu Eagle Gaming không ngần ngại cấm đi Errol một trong những vị tướng đã gây bão trong mùa giải AIC năm ngoái. Đặc biệt khi nó nằm trong tay đội trưởng Hồ Phong bên D Team thì nó thực sự là một con 'quái vật'. Cũng chính vì con tướng Errol này mà Tuấn Anh cùng những người đồng đội đã làm mất đi cơ hội dành chức quán quân.