Vĩnh Sinh

Chương 252: Từng bước tiến đến



Mười hai đại cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn, mười cao thủ Quy Nhất Cảnh, hơn ba trăm cao thủ Thiên Nhân Cảnh, đây là một tập thể mạnh đến mức nào? Cơ hồ là quỷ thần cũng phải né tránh, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật, Tất cả các loại yêu thú Ngũ Hành thoáng cái đã bị đánh tan thành bột phần, tạo thành lực lượng cường đại, khiếp người, khí tức này tỏa ra xung quanh khiến cho rất nhiều yêu thú sợ hãi, trốn đi, không dám tiến lại gần.

Yêu thú cũng có linh trí, nếu như lực lượng của địch nhân quá mức cường đại thì chúng cũng sẽ không đi ra chịu chết.

Hơn nữa các cao thủ Thái Nhất Môn hợp lại cùng một chỗ, bay vút đi, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã cượt qua khoảng cách ngàn dặm, dùng từ tia chớp cũng không thể hình dung được hết tốc độ của bọn họ.

"Nhanh! Thao sát Thái Nhất Môn! Bọn họ nhất định có chuyện lớn phải làm!"

Kiếm Cuồng trưởng lão của Nhật Nguyệt Kiếm Tông thấy vậy thì linh cơ chớp động hô lên, đồng thời toàn lực phát động kiếm trậ của môn phái mình, kiếm long khổng lồ uống mình lao đi, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách ngàn dặm, theo sát đội ngũ của Thái Nhất Môn, sợ mấy người Thái Nhất Môn đi vào sâu trong Ngũ Hành Địa chiếm được chỗ tốt nào đó.

Hai đại kiếm tông kia cũng không phải kẻ ngốc, lập tức đuổi theo.

Kiếm trận của ba đại kiếm tông đều có chút xảo diệu, các đệ tử xuất ra phi kiếm của bản thân mình, kết thành một kiếm long dài cả trăm trượng, những phi kiếm kia hóa thành lân phiến của kiếm long, mà để tử thì ẩn núp ở bên trong kiếm long.

Kiếm long này vô cùng uy mãnh, sắc bén. Lực sát thương, tốc độ, phòng thủ mặc cũng vô cùng cao. Cho dù là yêu thú cường đại, Thiên Ma Vương mạnh mẽ cũng không đỡ nổi một chiêu. Có điều nếu như đệ tử ở trong kiếm long không đủ pháp lực duy trì thì sự lưu chuyển của pháp lực trong đại trận sẽ bị trì trệ, xuất hiện sơ hở.

Có điều lần này đi tới đây đều là đệ tử tinh anh của môn phái, có lượng lớn pháp tinh ngọc thạch để bổ sung pháp lực, thậm chí còn có đan dược bồi bổ pháp lực. Căn bản không sợ chuyện không đủ pháp lực duy trì.

Ba đầu kiếm long dài trăm trượng, lập lòe kiếm quang vung vẩy long trảo sắc bén, xé gió lao đi.

Đây cũng là sự lợi hại của kiếm tu.

Lúc này Phương Hàn đã đi vào vùng trung ương của Ngũ Hành Địa, quả nhiên thấy được một ngọn núi cao lớn, đứng sừng sững giữa đất trời. Ngọn núi này không giống như ngọn núi ở khu vực biên giới Ngũ Hành Địa, có hình giống như một bàn tay, trên bề mặt ngọn núi thấp thoáng có thể thấy được hoa văn lấp lánh, Ở vị trí trung tâm của bàn tay lấp loáng có một đạo phù lục lập lòe tỏa sáng.

Vận thị lực của mình, Phương Hàn nhìn qua liền nhận ra đây chính là một đạo phù lục, giống như lời của lão nhân nói, trên đó có viết một loại văn tự ngoằn nghèo, không rõ là văn tự gì, dường như là một loại ký hiệu thời thượng cổ.

"Úm Ma Ni Bá Mễ Hồng?" Diêm hô lên, dường như là đọc ra phát âm của các văn tự đó. Âm thanh giống như tiếng trâu rống, tiếng hổ gầm, tiếng sư tử gào, âm tiết vô cùng cổ quái.

"Đây là cái gì vậy?"

Phương Hàn hỏi, cẩn thận hạ thấp xuống, cũng không tiến lên lấy tấm đạo phù này. Ngũ Hành Địa này khắp nơi đều tràn ngập sự thần bí, quỷ dị, không biết ẩn dấu những chuyện kỳ lạ, cổ quái gì. Hiện tại hắn đã tu luyện thành bổn mạng phù lục những cũng không thể không cẩn thận, nếu lỡ xảy ra chuyện gì thì thật sự là vạn kiếp bất phục.

"Đây là ký hiệu trấn linh của Phật Môn thời thượng cổ. Ma Tôn đã nói có thể lấy xuống thì ngươi cứ lấy đi. Ngươi cứ thử đi không cần phải sợ, cao thủ đạt tới cảnh giới như hắn cũng không cần phải lừa ngươi làm gì…" Diêm nói: "Hơn nữa chúng ta muốn đi ra ngoài cũng chỉ có một cách này mà thôi."

"Đã như vậy thì ta sẽ bóc nó ra xem."

Phương Hàn đến trước tấm phù lục, nhìn nhìn bốn phía xung quanh xem có ẩn dấu khí tức của cấm chế, trận pháp gì hay không, nhưng mà xem xét một lát cũng không phát hiện ra cái gì.

Khi hắn muốn bay tới lấy tấm phù lục thì từ xa xa truyền tới âm thanh xé gió vang vọng, loáng thoáng có thể thấy được vô số nhân ảnh, còn có ba đạo kiếm long dài trăm trượng đang bay tới.

"Không hay! Người của Thái Nhất Môn và ba đại kiếm phái đã chạy tới! nếu để đạo phù lục này rơi vào tay bọn họ thì hậu quả thật sự không thể nào chống đỡ nổi."

Phương Hàn đã qua thần thông của lão nhân Ma Tôn kia đã thấy được người của Thái Nhất Môn và ba đại kiếm tông tiến vào trong Ngũ Hành Địa, nhưng thật không ngờ là bọn họ lại có thể nhanh chóng tiến vào trung tâm của Ngũ Hành Địa như vậy! Hơn nữa thế tới cũng hung hãn vô cùng, tựa hồ đã biết được huyền bí của Ngũ Hành Địa, muốn tiến vào đoạt lấy đạo phù lục này để có thể tự do xuất nhập Ngũ Hành Địa.

"Quả nhiên là lợi hại! Ma Tôn đã sai sử mấy ngàn vạn Thiên Ma Vương đi vây công bọn họ, vậy mà lại bị bọn họ chém giết hết, hơn nữa còn đi thẳng một đường tới đây, không có yêu thú nào ngăn cản được bọn họ. Ta phải đoạt lấy đạo linh phù này trước!"

"Lập tức Phương Hàn cũng bất chấp mọi chuyện, xuất ra bổn mạng phù lục, quang hoa không ngừng lưu động, vừa xuất ra thì tốc độ tăng lên tới mức cao nhất, giống như lưu trinh truy nguyệt, thoáng cái đã đi thẳng đến phía trên đạo linh phù ở trong lòng ngọn núi hình bàn tay.

Đạo linh phù này dài trừng hơn mười trượng, rộng cỡ một thân người,trải dài ra trên bề mặt có sáu chữ to làm cho người ta cảm thấy một loại khí thế bức người. Phương Hàn vung tay lên, đạo phù lục này liền bị pháp lực của hắn bao trùm rồi bay vào trong tay hắn. Hắn liền đem pháp lực của mình dung hợp vào trong đó, trong khoảng khắc đã tế luyện thành công.

Sau đó hắn cảm giác được đạo linh phù này cũng không có trận pháp gì cường đại, cũng không phải là một kiện pháp bảo, không có lực công kích hay phòng ngực nào nhưng bên trong đạo linh phù này có một thông đạo, tựa hồ là thông đạo ra khỏi Ngũ Hành Địa.

"
Rời đi hay ở lại đây?" Phương Hàn định phát động thông đạo này, rời khỏi Ngũ Hành Địa nhưng sau đó lại suy nghĩ lại, lẳng lặng đứng chờ người của Thái Nhất Môn và ba đại kiếm tông tiến đến.

Trong lúc đó, hắn đã thu đạo bổn mạng phù lục vào trong đầu, khiến cho người khác không thể nhìn ra tu vi của hắn. Người khác tuy có thể nhìn ra hắn đã tu luyện đến Quy Nhất Cảnh nhưng cũng không thể biết được rốt cuộc trong bổn mạng phù lục của hắn ẩn chứa bao nhiêu loại thần thông, cường đại đến mức nào.

Dù sao thì có thể rời khỏi Ngũ Hành Địa bất cứ lúc nào, sao không thử nghiệm một chút uy lực thần thông của bản thân?

Đồng thời cũng có thể lập uy, tăng thêm chút kinh nghiệm thức chiến.

"
Không hay! Lại có người đến trước chúng ta, đoạt được linh phù rồi. Rốt cuộc là ai? Lại dám tranh đoạt quyền khống chế Ngũ Hành Địa với Thái Nhất Môn chúng ta!" Khi Phương Hàn thu được kiện linh phù thì mấy cao thủ Thái Nhất Môn ở xa xa cũng thấy được.

Trong đó người thấy đầu tiên chính là cao thủ tầng thứ tám Thần Thông Bí Cảnh, người đã vượt qua Phong Hỏa Đại Kiếp như Vương Thiên Nhất, Chu Dương Nhất.

Lập tức mấy đại cao thủ liền nổi giận.

"
Mặc kệ người này là tiên hay là ma, là người hay là quỷ thì đều phải chết!" Mười ha vị cao thủ Kim Đan Cảnh đồng thời quyết định.

"
Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha! Thì ra là đồng đạo Thái Nhất Môn, Nhật Nguyệt Kiếm Tông, Đan Đỉnh Kiếm Phái, Thông Thiên Kiếm Phái. Tại hạ là đệ tử Vũ Hóa Môn, không tưởng được lại có thể gặp các vị đồng đạo ở Ngũ Hành Địa này."

Đúng lúc này Phương Hàn phát ra tiếng hô cực lớn, thân thể phóng lên trời, lơ lửng giữa không trung, báo ra thân phận đệ tử Vũ Hóa Môn của mình liền khiến cho đệ tử Thái Nhất Môn đang hùng hổ muốn giết tới phải cả kinh dừng lại.

"
Đệ tử Vũ Hóa Môn? Tên này làm sao lại có thể đi vào trong Ngũ Hành Địa? Chẳng lẽ chưởng giáo Vũ Hóa Môn Phong Bạch Vũ cũng tới đây?" Mười hai cao thủ Kim Đan Cảnh của Thái Nhất Môn thoáng dừng lại, thu hồi kim đan vào trong cơ thể, bao vây lấy ngọn núi hình bàn tay, kế tiếp Kiếm Long của của ba đại kiếm phái cũng bay tới, tản ra, lấy ngọn núi này làm tâm, tạo thành một vòng vây kín kẽ, không một lối thoát. Mấy trăm cao thủ đều nhìn chằm chằm vào người Phương Hàn.

"
Phương Hàn! Hắn là Phương Hàn, Vũ Hóa Môn!"

Mấy người Phúc Thọ chân nhân, Lộc Mệnh chân nhân vừa nhìn thấy chân diện mục của Phương Hàn thì hét lớn! bọn họ hận Phương Hàn thấu xương, khi trước ở Thái Nguyên Tiên Phủ bị Phương Hàn bắt lấy làm mất hết thể diện, sau này về môn phái còn suýt chút nữa là bị môn quy xử trí nghiêm khắc. Sáu đại chân nhân ngày đêm khổ luyện không thời khắc nào không nghĩ tới chuyện bâm thây Phương Hàn thành vạn đoạn để báo thù.

"
Không thể ngờ được là tên tiểu nữ lại như âm hồn bất tán, đi đâu cũng gặp hắn!" Hai đại cao thủ Triệu Duy Nhất, Tống Duy Nhất liếc mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đã từng gặp qua Phương Hàn, không ngờ nhiệm vụ trọng yếu do môn phái giao cho lần này lại bị Phương Hàn phá rối.

"
Ngươi chính là Phương Hàn sở hữu Hoàng Tuyền Đồ?"

Người của ba đại kiếm phái cũng từng nghe kể về Phương Hàn, cũng không phải về các chiến tích của Phương Hàn mà là vì kiện đạo khí Hoàng Tuyền Đồ chấn tam giới rơi vào tay một người như hắn, hắn tự nhiên trở thành tâm điểm chú ý.

Người hỏi Phương Hàn câu này chính là Kiếm Cuồng trưởng lão của Nhật Nguyệt Kiếm Tông.

"
Đúng vậy, chính là tại hạ. Có điều cùng với ta còn có thiếu môn chủ Quần Tinh Môn. Tinh Vân Bảo Bảo mau ra chào các vị đồng đạo đi!" Phương Hàn gật đầu xác nhận, tiếp đó một đạo tinh quang lóe lên, hình thể của Tinh Vân Bảo Bảo cũng theo tinh quang của Nhật Nguyệt Ngũ Tinh Trạc mà hiện ra.

"
Phương Hàn! Ta mặc kệ ngươi có hay không có Hoàng Tuyền Đồ. Tìm được Hoàng Tuyền Đồ là cơ duyên của ngươi, chỉ cần ngươi một mực đi theo chính đạo, không trở thành tà ma thì Thái Nhất Môn của chúng ta cũng sẽ không làm gì ngươi. Nhưng đạo linh phù mà ngươi vừa đoạt lấy lúc nãy phải giao ra. Đây là vật của Thái Nhất Môn!"

Vương Thiên Nhất nhìn nhìn Phương Hàn một hồi, đột nhiên lên tiếng nói.

Lúc này có Tinh Vân Bảo Bảo ở đây, bọn họ cũng không thể hạ sát thủ, vạn nhất giết chết đứa con của chưởng giáo Quần Tinh Môn thì sẽ gây chuyện động trời. Đương nhiên giết chết Phương Hàn cũng sẽ chọc giận người của Vũ Hóa Môn. Huống chi mọi chuyện cũng không dễ giải quyết, bởi vì ở đây còn có người của ba đại kiếm phái nữa.

"
Đó là đô của Thái Nhất Môn? Ngũ Hành Địa hình như không phải của Thái Nhất Môn nhỉ?" Phương Hàn lắc đầu cười nói, "Có điều các ngươi cũng đừng tưởng đến chuyện đánh giết ta để đoạt lại linh phù. Ta đã khống chế được linh phù này, có thể rời khỏi Ngũ Hành Địa bất kỳ lúc nào, nhưng mà đã là đồng đạo thì ta cũng không làm khó mọi người. Ta nguyện ý xuất ra linh phù chia với các vị! Nhưng mà chúng ta phải đấu pháp một hồi, phân định thắng thua đã! Người ở các môn phái ở đây, ai có thể cùng ta đơn đả độc đấu chiến thắng ta thì ta sẽ giao linh phù này cho người đó."

Phương Hàn nói xong thì giơ linh phù trong tay lên, sau đó tay nhoáng lên một cái đã bỏ linh phù vào trong bách bảo nang.

"
Cái gì? Ta không nghe lầm chứ?"

"
Hắn cho hắn là ai? Hôm nay đến đây đều là tinh anh trong tinh anh, cao thủ trong cao thủ cả. Hắn tưởng không ai có thể đơn đả độc đấu thắng hắn sao?"

"
Cuồng vọn, thật sự quá cuồng vọng!".

Phương Hàn vừa nói ra lời này liền gây lên một hồi sóng to gió lớn.