Vĩnh Sinh

Chương 90: Pháp lực mạnh mẽ



"Ta đã phái bốn tên nội môn đệ tử đi rồi. Bọn chúng đều là người có thể tin tưởng được, lại mang theo các loại ẩn nặc phù, rất khó phát hiện, hơn nữa cho dù có bị phát hiện thì Phương Hàn cũng không dám làm gì họ? Giết hại đồng môn là trọng tội. Nhẹ thì phế võ công, nặng thì giam giữ cả đời. Có thể mấy người Phương Hàn đi vào thế giới dưới lòng đất? Hạc giấy truyền tin chắc là có vấn đề. Việc này cũng không thể nào lường hết được."

Diệp Nam Thiên tùy ý nói chuyện với Phương Thanh Vi, tuy hời hợt, nhưng mà trong nội tâm thì cảnh giác vô cùng, suy nghĩ tính toán các loại tình huống có thể xảy ra.

Đúng vào lúc này, bốn con hạc giấy nhẹ nhàng xuất hiện, từ đàng xa bay lại, nhảy múa, quay tròn quanh người hắn.

"Có tin tức!" Diệp Nam Thiên mừng rỡ, tay khẽ vung lên thu lấy những con hạc giấy này, mở ra bên trong là những tờ giấy chi chit chữ.

Phương Thanh Vi nhón người qua nhìn, chỉ thấy trên mặt giấy toàn là chữ, nói chung là kể về các sự việc Phương Hàn gặp phải khi xuống dưới lòng đất tu luyện. Đầu tiên là gặp đại quân Dạ Xoa, chật vật chạy trốn, sau đó bị Tu La Đại thống lĩnh đuổi giết…. từng tao ngộ gặp phải đều mô tả chi tiết, thông tin rất rõ ràng, sống động.

"Ha ha, muội xem đi. Phương Hàn cũng chỉ có vậy mà thôi. Mất đi Thất Sát Hồ Lô thì cũng không có át chủ bài nào khác. Lần đại hội Sơn Hà Bảng này, muội muốn ta làm thế nào với hắn? Hủy bỏ toàn thân võ công? Hay là chặt đứt tay chân của hắn?" Sau khi xem xong, Diệp Nam cảm thấy rất thoải mái.

"Bình thường giết hại đồng môn, thương tổn thân thể của đối phương đều bị xử phạt rất nặng, nhưng khi thi đấu Sơn Hà Bảng thì trong lúc đấu võ rất khó tránh khỏi thương tật hoặc tử vong." Phương Thanh Vi lạnh lùng nói, cũng rất rành về môn quy, "Muội cũng không cần mạng hắn, chỉ muốn huynh phế đi võ công của hắn, để cho hắn trở về làm nô tài như trước kia. Muội sẽ cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Một tên nô tài mà lại dám lớn mật coi thường chủ, coi trời bằng vung, Phương gia đối với những tên nô tài như thế này đều dùng lồng hấp chưng sống."

"Được! Chúng ta vào bái kiến Vạn La sư huynh thôi."

Hai người cùng leo lên Vạn La Phong.

Vạn La Phong này tuy không rộng lớn, hùng vĩ như Thiên Đô Phong nhưng cũng là một ngọn núi lớn, uy phong, sừng sững, một dãi bậc thang bằng đá như rồng lượn xuyên vút vào tầng mây, hướng lên đỉnh núi cao chót vót khuất trong mây.

Hiện cũng đã đầu đông, lá vàng rơi rụng, khắp nơi tràn một màu thu tàn, nhưng cây cối trên Vạn La Phong vẫn xanh um, tươi tốt, khói mây lơ lửng, suối trong chảy róc rách, tiên hạc vỗ cánh bay, hươu trắng ngậm linh chi, vượn khỉ ôm đào thọ, khung cảnh như tiên cảnh, đẹp không tả xiết.

"Nghe đồn cây cối trên Vạn La Phong đều được chăm sóc bằng nước có trộn đan dược. Bởi vậy linh khí nồng đậm, sinh cơ tràn ngập. Vạn La sư huynh thật là giàu có."

Phương Thanh Vi quan sát cây cối xung quanh, mỗi một cây đều thần tuấn, mạnh mẽ, tràn ngập hương khí tươi mát, kinh ngạc nói.

"Đó là chuyện dĩ nhiên, đối với đệ tử bình thường thì đan dược là thứ mà họ ước mơ có được nhưng đối với Vạn La sư huynh thì cũng chỉ dược liệu bình thường dùng để pha nước tưới cây. Bất quá nhờ vậy mà môi trường tu luyện ở trên Vạn La Sơn tốt hơn ở các nơi khác rất nhiều." Qua lời Diệp Nam Thiên cũng thấy được sự giàu có và đạo thuật khôn cùng của vị chân truyền đệ tử tại Vạn La Phong.

Vạn La Phong cao vút trong mây, người thường nếu đi theo bậc thang thì cũng mất mấy ngày mấy đêm, mệt đứt hơi mới có thể leo lên tới đỉnh núi, nhưng Diệp Nam Thiên và Phương Thanh Vi đều có võ công cao cường, thể lực sung mãn nên chỉ hao phí chút lực lượng trong một canh giờ đã leo lên tới đỉnh núi ngập trong mây của Vạn La Sơn.

Một tòa cung điện hoa lệ hiện ra.

Vạn La Cung!

Đây là cung điện nơi Nam Vạn La, một trong năm đại chân truyền đệ tử tu luyện.

Trước Vạn La Cung là quảng trường rộng lớn, nền được lót bằng đá quý màu xanh nước biển, giống như một tấm gương lớn, rắn chắc như sắt, xanh như nước biển, vừa nhìn cảm giác giống như lớp lớp sóng biển đang chuyển động, hơi nước tươi mát đập vào mặt. Đứng giữa quả trường rộng mười dặm vuông này, người ta có cảm giác bản thân trở nên nhỏ bé đi rất nhiều.

"Quảng trường này là do Vạn La sư huynh dùng pháp lực phá hủy một ngọn núi, rồi sai xử quỷ thần, điều khiển thần ma, vận chuyển Hải Lam Thạch về đây xây dựng nên." Diệp Nam Thiên giới thiệu.

"Thật là pháp lực vô biên, khi nào ta mới đạt đến cảnh giới này, có thể sử dụng lục lượng của thiên địa, sai khiến quỷ thần, điều khiển vạn vật đây." Phương Thanh Vi nắm chặt hai tay.

Giá! Giá! Giá!

Đúng lúc này, một tràng tiến vó ngựa vang lên, hai người nhìn qua thì thấy giữa sân rộng có một đám nội môn, ngoại môn đệ tử xếp thành đội hình, mỗi người điều khiển một thớt ngựa cao to, khỏe mạnh.

Những con ngựa này cao to, toàn thân bao phủ một màu vàng sáng bóng, vừa nhìn giống như một bức tượng được đúc bằng vàng, hơi thở mạnh mẽ tạo thành những luồng khí lưu mãnh liệt làm cho người ta người ta có cảm giác như hơi thở của rồng.

"Đây là Huyền Hoàng Mã, là danh mã nổi tiếng của Đại Huyền Đế Quốc dưới trướng Thái Nhất Đạo! Là Thương sư huynh đang kiểm tra pháp lực bản thân." Diệp Nam Thiên quan sát, xem xét một chút liền nói.

Phương Thanh Vi nhìn chăm chú vào quảng trường, chỉ thấy có chừng bảy tám chục ngoại môn, nội môn đệ tử cưỡi Huyền Hoàng Mã, bỗng nhiên họ quát lên một tiếng thật to, vung roi quất vào mông ngựa.

Ầm ầm!

Bảy tám mươi thớt Hoàng Huyền Mã mãnh liệt lao nhanh. Thiết kỵ đạp mạnh xuống nền đẩt, tạo ra rung động mạnh mẽ như sét đánh xuống, lực trùng kích lớn vô cùng, không gì có thể sánh bằng.

Nhưng đúng lúc đó, có một đạo nhân trẻ tuổi, cao lớn đứng phía sau nhìn Huyền Hoàng Mã đanh hùng hổ lao đi. Hắn nâng cánh tay lên, năm ngón tay mở ra, chộp ra một trảo vào hư không!

Xuy xuy! Xuy xuy!

Một luồng khí lưu khổng lồ hình thành, giống như một sợ dây vô hình nắm chặt lấy tám mươi thớt Huyền Hoàng Mã đang chạy điên cuồng kia. Thoáng cái đã giữ chặt chúng lại! Mặc cho những thớt ngựa này điên cuồng chạy như thế nào, hí dài từng đợt thì vẫn bị pháp lực kéo giữ lại! Không thể tiến thêm được nửa bước!

"Đảo!" Khi hắn quát lên một tiếng thật lớn, tám mươi đầu Huyền Hoàng Mã bị kéo giật một cái, thân ngựa bị kéo đến loạng choạng, cả người ngựa đều ngã xuống!

Lăng Không Hư Trảo! Một chiêu mà ngăn chặn tám mươi thớt ngựa đang chạy như điên! Pháp lực của vị đạo sĩ này thật là mạnh mẽ!

Huyền Hoàng Mã là danh mã của đế quốc lớn nhất thiên hạ, Đại Huyền Đế Quốc. Đại Huyền Đế Quốc có hơn trăm ức dân cư, được Thái Nhật Đạo chống lưng, rất nhiều đế quốc khác đều dùng pháp luật, tiền tệ, đơn vị đo lường của Đại Huyền làm tiêu chuẩn. Tiền tệ của Đại Huyền Đê Quốc là tiền thông dụng trên khắp thiên hạ.

Mà Huyền Hoàng Mã ngày đi ngàn dặm, trọng kỵ binh sử dụng Huyền Hoàng Mã đánh mạnh tới thì có thể đánh vỡ cả tường thành.

Bất luận là vương triều nào thì hình phạt ngũ mã phanh thây đều là dùng Huyền Hoàng Mã làm tiêu chuẩn.

Đồng thời, cao thủ Thần Thông Bí Cảnh dùng Lăng Không Hư Trảo, kiềm chế những tuấn mã như vậy cũng là để kiểm tra độ mạnh mẽ, hùng hồn của pháp lực bản thân.

"Với lực lượng hiện tại của ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được mười ba thớt ngựa chạy điên lên. Mà Thương sư huynh sau khi tấn thăng từ Sơn Hà Bảng lên thành chân truyền đệ tử cũng chỉ bế quan có hai năm mà pháp lực ở tầng thứ nhất của Thần Thông Bí Cảnh đã được củng cố, có thể dùng pháp lực mà kiềm chế tám mươi thớt Huyền Hoàng Mã. So với ta thì mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần! Thần Thông Bí Cảnh thật là lợi hại!"

Diệp Nam Thiên nói với sự mơ ước chờ mong, khát vọng đạt tới Thần Thông Bí Cảnh càng thêm mãnh liệt.

Một bước có được thần thông, lực lượng không chỉ đơn giả là tăng lên gấp bội.

"Ah? Diệp sư đệ đến? Vạn La Sư huynh đang ở trong đan phòng chờ đệ đó." Vị đạo sĩ kia sau khi kéo ngã tám mươi thớt Huyền Hoàng Mã, vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, đảo mắt nhìn qua thì thấy Diệp Nam Thiên và Phương Thanh Vi.

"Pháp lực của Thương sư huynh thật mạnh mẽ." Diệp Nam Thiên vội vàng nói: "Thương sư huynh tự lập ra một ngọn núi rồi, sao hôm nay lại đến Vạn La Phong thế?"

"Chỉ có chút pháp lực nhỏ bé, có gì đáng nói? Vạn La sư huynh chỉ cần một ngón tay cũng có thể hạ gục một trăm người như ta. Hôm nay ta tới xin Vạn La sư huynh đan dược tăng cường pháp lực. Ta muốn cô đọng chân khí, trọng tu đột phá tầng thứ hai, Chân Nguyên Cảnh. Pháp lực càng hùng mạnh thì càng tốt. Chỉ là muốn kiểm tra thử xem pháp lực của bản thân đã đạt đến mức nào nên mới cho mấy người này cưỡi Huyền Hoàng Mã để ta lăng không trấn nhiêp." Thương sư huynh chuyển ánh mắt nhìn sang Phương Thanh Vi: "Đây có phải là muội muội của Thanh Tuyết sư tỷ? Nghe nói Thanh Tuyết sư tỷ đã tới Tiểu Tiên Giới tu luyện, đợi sau này sư tỷ tu luyện xong thì rất mong được sư tỷ chỉ điểm."

"Thương sư huynh yên tâm, muội sẽ nói cho tỷ ấy." Phương Thanh Vi vội nói, nàng tự nhiên là biết nên nói gì.

"Tốt lắm, các ngươi đi vào đi."

Diệp Nam Thiên và Phương Thanh Vi đi vào Vạn La Cung.

Nội Tiên Viện, giữa đan phòng, Phương Hàn đang vận chuyển pháp lực! Một cổ pháp lực bàng bạc, xoay tròn quanh thân thể của hắn, tạo thành những luồng khí lưu vô hình như long hổ, không ngừng rít gào, lực lượng mạnh mẽ khiến cho bốn đệ tử đứng xa xa quan sát cảm thấy kính phục.

Mặc dù bốn người này đều có lực lượng bảy tám mã lực, nhưng Phương Hàn cũng chỉ một cái búng tay là hạ gục được tất cả bọn họ.

"Tốt lắm! Các ngươi bịa chuyện cũng không tồi. Cứ tiếp tục lừa gạt Diệp Nam Thiên như vậy! Giờ đi ra ngoài đi!" Phương Hàn đình chỉ vận chuyển pháp lực, nói xong thì phất phất tay.

"Vâng, Phương sư huynh! Chúng tôi vừa báo tin cho Diệp Nam Thiên xong, đồng thời cũng biết được hiện giờ hắn đang cùng Phương Thanh Vi đi lên Vạn La Phong." Bốn người vội vàng dùng ẩn nặc phù, lặng lẽ rời đi.

"Diêm! Ta thật muốn thữ kiểm tra pháp lực của mình, thử xem pháp lực của ta mạnh đến mức nào, có thể cầm giữ bao nhiêu thớt ngựa?" Phương Hàn nói.

"Ngươi tu luyện Diêm La Kim Thân, pháp lực hùng hậu, mạnh mẽ hơn các cao thủ Thần Thông Bí Cảnh bình thường nhiều lắm. Ước chừng có thể cầm giữ được hơn chín mươi thớt Huyền Hoàng Mã."

Diêm suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Ta vừa mới kiểm tra cái Tinh Đấu Tụ Pháp Đan, không có vấn đề gì cả, ngươi có thể yên tâm sử dụng. Đây là thánh dược của Quần Tinh Môn, sau khi dùng có thể tăng pháp lực của ngươi lên, có lực lượng cầm giữ trăm thớt ngựa! Từ giờ đến khi Thi đấu Sơn Hà Bảng còn hai tháng nữa, trong thời gian này cố gắng làm cho pháp lực càng cô đọng, càng hùng mạnh thì càng tốt. Tránh bị lật thuyền trong mương."

"Ta sẽ không sơ xuất đâu, những người có thể xếp hạng trên Sơn Hà Bảng thì cũng không phải tầm thường, bọn họ cũng có những pháp bảo rất lợi hại, thậm chí còn có cả bảo khí nữa! Diệp Nam Thiên đi Vạn La Phong sợ rằng cũng là muốn mượn pháp bảo……"

Phương Hàn cười lạnh, từ sau khi từ thế giới dưới lòng đất trở về, hắn bế quan liên tục tu luyện, vậnc huyển pháp lực, tăng cường pháp lực của bản thân, làm cho căn cơ của mình càng thêm vững chắc.

"Pháp lực của Hoa Thiên Đô rất mạnh mẽ?"

Hắn đột nhiên hỏi Diêm.

"Không thể nhìn thấu được. Căn bản không thể dùng lực lượng Huyền Hoàng Mã để tính toán. Người này có thể dời núi lấp biển, lại thêm công pháp của Bàn Võ Tiên Tôn xưng hùng xưng bá một thời, nếu như tính toán chi li thì chỉ sợ hắn hơn ngươi cả ngàn, thậm chí là cả vạn lần! Cao thủ Trường Sinh Bí Cảnh thậm chí có thể trong nháy mắt nâng lên cả một dòng sông lớn. Nếu như lấy Long Uyên Hà làm ví dụ, thì Hoàng Tuyền Đại Đế có thể trong nháy mắt làm cho vài cả con sông dài ngàn dặm cạn khô, không còn một giọt nước. Pháp lực hùng hồn đến mức nào thì ngươi còn chưa thể tưởng tượng được đâu." Diêm tựa hồ sợ đả kích lòng tin của Phương Hàn nói thêm, "Bất quá khi hai người đấu pháp, pháp lực hùng mạnh là một nhân tố quan trọng nhưng không phải là tất cả. Tu luyện Thần Thông Bí Cảnh khó hơn Thân Thể Cảnh rất nhiều, mỗi khi tăng lên một tần đều phải trả một cái giá rất đắt,. Ngươi đừng cho rằng Phương Thanh Tuyết tu luyện nhanh như vậy là nhờ kỳ ngộ của nàng. Sợ là trên người nàng còn ẩn giấu một bí mật rất lớn!"

"Thật sự có thể mạnh như vậy sao?"

Phương Hàn càng hiểu thêm việc mình cần phải làm, còn một chặng đường dài vất vả nữa.
— QUẢNG CÁO —