" Nguyệt Nguyệt, thật xin lỗi em "
Đến ngày hẹn...!
Theo như cô quan sát từ ngày hôm trước đến hôm nay thì cách khoảng cỡ 20 phút thì sẽ có người vào đây một lần, kiểu như canh chừng vậy đó.
Bây giờ đã có thời gian chính xác chỉ còn lo cho Hạ Giang nữa thôi, Hạ Giang không hề có võ hay biết dùng súng.
Không biết Hạ Giang có nghĩ mình gánh nặng không nữa?
Nhưng cô thấy có điều này khá được khi ở đây, mặc dù bị trói và đang là con tin nhưng vẫn được cho ăn đầy đủ những món ngon.
( Yên: chị ơi, sao bị bắt mà sướng vậy? Nguyệt: chị cũng không biết nữa.
Yên: )
Ở đây cũng khá là nhàn rỗi, chẳng phải làm gì ngoại trừ đấu khẩu với Đức Trí, có thể nói bắt cóc như này cũng tiện.
Cho dù vậy thì cô cũng chẳng muốn ở trong đây chút nào, bởi ở trong đây cô vừa bị trói vừa thấy ngột ngạt, tuy cô đã quen với mùi máu tanh của người rồi nhưng vẫn không thích ở trong một nơi có đầy mùi máu tanh.
Như cô để ý nãy giờ thì cũng sắp có một người vào đây rồi nên đành ngồi yên tại chỗ thôi.
Sỡ dĩ cô không bị lấy điện thoại là bởi vì Đức Trí chỉ muốn dùng cô làm con tin để trả thù anh mà thôi, cô không liên quan đến chuyện này nên Đức Trí cũng không muốn làm hại đến cô.
Đúng như cô dự đoán, lại có người bước vào đây nhưng lần này không phải người của hắn ta mà chính hắn ta bước vào.
- Cũng như cô đã biết hôm nay người chồng mà cô rất yêu sẽ đến đây - Đức Trí
- Tôi biết thì sao? - cô
- Không sợ chồng cô biến mất khỏi cuộc đời này sao? - Đức Trí
- Không! - cô
- Không ngờ! Tôi không ngờ cô tuyệt tình như vậy cơ đấy - Đức Trí
- Không.
Không phải tôi tuyệt tình mà là tôi biết anh ấy sẽ chẳng bị gì cả - cô.
- Chắc chắn đến vậy à? - Đức Trí
- Chắc chắn.
Nhưng tôi đang lo sợ cho anh - cô
- Tại sao lại lo sợ cho tôi? - Đức Trí nhíu mày
- Tôi sợ anh sẽ làm tổn thương người anh yêu - cô
- Ai? Tôi chẳng yêu ai ngoài Nhược Uyển - Đức Trí
- Để rồi xem, ở đây ngoài tôi ra thì có người rất yêu anh, yêu anh từ lúc còn 12 tuổi cơ - cô
- Cô ta sao? Không! Tôi chẳng yêu cô ta, sao tôi lại yêu một người phản tôi như vậy được - Đức Trí
- Tôi nói là để rồi xem, rồi anh sẽ phải hối hận vì những lời nói hôm nay - cô
Hạ Giang lúc này mắt đã đỏ, chẳng hiểu làm sao Đức Trí lại không thể có tình cảm với nó, nó không tốt ở chỗ nào? Trong những năm qua nó đã cố gắng làm những gì Trí yêu cầu để Trí được vui để bây giờ nhận lại lời nói đau lòng đến như thế? Đúng rồi! Nó chỉ là người phản lại Trí thôi thì làm sao có được tình yêu từ Trí cơ chứ.
Tất cả cũng chỉ vì quá dại khờ hay ngốc nghếch bỏ cả một thời gian dài để làm một người nó yêu có tình cảm với nó trong khi nó chỉ đang làm một điều vô ích.
- Thật xin lỗi! - Hạ Giang
Đức Trí quay qua chủ nhân của câu nói này, dùng ánh mắt khinh rẻ nhìn nó.
- Thật xin lỗi, tôi đã làm một việc vô ích trong nhiều năm qua - Hạ Giang
- Giờ cô mới nhận ra sao? - Đức Trí
- Đúng! Giờ đây tôi mới nhận ra, một người tầm thường như tôi làm sao có thể có được tình yêu của anh, tôi còn bị xâm phạm tình dục hồi còn nhỏ nữa thì làm sao tôi xứng đáng với anh, đúng không? - Hạ Giang
Nó ngước gương mặt đang ngấn lệ lên nhìn Đức Trí, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống ngày một ngày, chứng tỏ chủ nhân của những giọt nước mắt này đã giấu đi cảm xúc của mình rất lâu rồi.
Đức Trí nhìn thấy những giọt nước mắt cùng với câu nói này của nó bỗng dưng trái tim nhói, lòng thì buồn bực vô cùng.
Cố gắng gạt bỏ những cảm xúc hiện tại của mình nhưng Đức Trí không thể làm được, chỉ có thể để vẻ ngoài lạnh lùng che giấu đi cảm xúc thật bên trong.
Nó thấy Đức Trí nhìn nó với ánh mắt khinh rẻ, gương mặt vẫn lạnh tanh thì bất giác cười nhạt, trong trò chơi này nó thua hoàn toàn rồi nó chỉ không cam lòng khi thua một người đã khuất nhưng thôi, có lẽ nó nên bỏ cuộc thì hơn bởi nó hoàn toàn không có cơ hội thắng.
- Tôi xin lỗi, từ nay tôi không xen vào chuyện của anh nữa, tôi...!Chính thức bỏ cuộc - Hạ Giang
Đức Trí bất ngờ với câu nói của cô, đến đây tim Trí nó khó chịu lắm, nó đau lắm.
Tại sao chứ? Rõ ràng người Trí yêu là Nhược Uyển kia mà sao bây giờ lại nhói chỉ vì câu nói bỏ cuộc của Hạ Giang?
Đức Trí bối rối với cảm xúc của mình nên quay người bước ra ngoài, trước khi ra ngoài thì Trí nói:
- Chiều nay người chồng của cô sẽ đến vào lúc 6 giờ, chuẩn bị đi - Đức Trí
Cô lại một lần nữa thắc mắc tại sao lại là 6 giờ, quay qua định hỏi nó thì nó đã lên tiếng:
- Đúng sáu giờ chiều là giờ em gái anh ấy từ bỏ cuộc sống - Hạ Giang
Cô thấy sao viễn tưởng quá, làm sao Đức Trí lại biết chính xác giờ giấc như vậy cơ chứ, nhìn gương mặt của cô nó liền biết cô đang thắc mắc cái gì.
- Bởi em gái anh ấy ra đi trước mắt anh ấy, khi nhìn thấy em gái mình đứng trên sân thượng mỉm cười với mình và rồi thả người vào không trung thì chắc anh ấy sốc lắm - Hạ Giang
Cô im lặng, nó cũng lặng yên, bởi bây giờ cả hai không ai biết nên nói gì...!.