Vợ À, Anh Sai Rồi!

Chương 80: 80





Một tuần sau đó...!
Dạ Nguyệt đã ở đây được một tuần, mọi sự lo lắng sầu tư cô đều bỏ qua một bên và tận hưởng vẻ yên bình bên này, có cô ở đây Thịnh Anh Đức cũng đỡ phần nào việc tập đoàn, hầu như mọi tài liệu, hợp đồng đều do cô giải quyết.

Hôm nay cô thức sớm xuống nấu cho cha nuôi của cô một bữa tại trưa cô phải lên máy bay quay về Trung Quốc rồi.

Thịnh Anh Đức vừa bước đến cầu thang đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mũi, thầm mỉm cười khen cô con gái nuôi này rất biết chữ hiếu, mặc dù không phải con ruột nhưng cô thật rất hiếu thảo với Thịnh Anh Đức, đây cũng là lý do ông không chút do dự giao hết cả tâm huyết của mình cho cô bởi ông tin cô có đủ khả năng điều hành cả tập đoàn.

Ông đi lại bàn ăn ngồi xuống nhìn cô bưng đồ ăn ra, cầm cái bát của Thịnh Anh Đức lên xới cơm vào, cất tiếng nói: " Đây thưa cha, hôm nay con gái cha đặc biệt vào bếp nấu đồ ăn sáng cho cha đấy "
" Ừm cảm ơn con, con gái yêu "
" Vâng ạ, cha ăn xem có ngon không? "
Ánh mắt lấp lánh nhìn Thịnh Anh Đức chờ câu trả lời ăn một chút thức ăn, ngước mắt lên môi tạo mỉm cười: " Ngon.

Rất ngon là đằng khác "
" Ngon thì cha ăn tiếp đi ạ "
Hai cha con cùng nhau ăn sáng cùng nói chuyện phiếm này nọ, bỗng cô sực nhớ đến bản hợp đồng của Lãnh Thị liền hỏi: " Cha à, hôm bữa con có thấy bản hợp đồng đề tên Lãnh Thị, con khá thắc mắc rốt cuộc tại sao Lãnh Thị lại hợp tác với mình "
" À, thì ra là vậy, thật ra không phải Lãnh Thị gửi cho chúng ta đâu, cha đã đề nghị hợp tác với Lãnh Thị đó chứ "
" Tại sao? Đâu chỉ có Lãnh Thị chúng ta mới hợp tác được đâu cha? "
" Đúng vậy, nhưng xác suất hợp tác của Lãnh Thị cao hơn các tập đoàn khác, vả lại sẽ an toàn hơn dù gì cũng là người quen "
" Vâng, vậy cha sẽ đi gặp Lãnh Thiên Hàn sao? "
" Không.


Cha khá bận nên nhân lúc con về đến Trung Quốc thì gặp cậu ấy dùm cha "
" Sao lại là con? "
Cô ngạc với câu nói của Thịnh Anh Đức, vốn dĩ cô với Thiên Hàn không hề đội trời chung, cô không hề muốn gặp lại anh xíu nào vậy mà giờ đây phải gặp, cô thầm khóc trong lòng.

" Con gái, cha biết giữa con và Thiên Hàn có chuyện xảy ra nên con không hề muốn gặp cậu ấy nhưng con là chủ tịch Thịnh Thị, cha lại bận nên con phải đi gặp cậu ấy thay cha chứ, chẳng lẽ con muốn người cha bận rộn này phải đến Trung Quốc giải quyết giúp con sao? "
" Thôi thôi được rồi, con sẽ gặp anh ấy cho cha "
" Cảm ơn con "
Ăn xong, cô lên lầu sắp xếp lại vài thứ chuẩn bị chút nữa sẽ lên máy bay trở về, mặc dù cô vẫn còn muốn ở đây chơi thêm một thời gian nữa nhưng nghĩ lại ở Trung Quốc cô vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.

Đến giờ Bạch Thiên qua đón cô, tạm biệt Thịnh Anh Đức xong cô lên xe và Bạch Thiên lái đến máy bay riêng.

Sau vài phút chạy xe, máy bay trước mặt cô cùng Bạch Thiên lên máy bay, Bạch Thiên vuốt tóc cô, nói: " Nếu em mệt thì nghỉ ngơi nhé đừng gắng quá "
" Ừm "
Rõ ràng lời nói ấm áp đến như vậy tại sao tim mình lại không thấy ấm kia chứ? Lắc đầu gạc bỏ tất cả suy nghĩ qua một bên.

Sau những giây phút ngồi trên máy bay từ Mỹ về Trung Quốc, cô bước xuống khỏi máy bay với vẻ mệt mỏi, trời cũng đã tối nên cô về nhà rồi mai mới đi gặp Lãnh tổng bàn bạc về bản hợp đồng.

Chỉ vừa mới đặt chân vào cửa Lưu Gia cô đã nghe tiếng nói trách mắng của mẹ bên tai: " Cuối cùng con cũng chịu về nhà rồi "
Lam Vi khoanh tay đứng đó nhìn cô tiểu thư nào đó đang mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài ngoài cửa.


" Mẹ à, con chỉ mới đi có một tuần thôi đó "
" Một tuần cũng gọi là lâu, mẹ nhớ con đó "
" Aizz, chẳng phải mẹ vẫn còn Băng...!Vẫn còn chị dâu ở đây sao? "
" Ừ thì còn nhưng cha mẹ nào chẳng nhớ con cái khi con cái đi xa chứ "
" Rồi rồi, con xin lỗi đã về trễ, mai con ở nhà mà mẹ lo gì "
Cô bước lại bên Lam Vi ôm Lam Vi một cái rồi bước lên phòng nằm ngủ một giấc, thức sớm quá làm cô buồn ngủ quá trời.

[...]
Buổi sáng ánh mặt trời chiếu vào phòng, cô gái nào đó khó chịu khẽ nhíu mày kéo cái chăn lên đầu mình.

Nằm thêm một lát cô mới bật ngồi dậy, tay dụi mắt nhìn đồng hồ thì hết hồn đã hơn tám giờ, bởi cô đã quen với giờ giấc bên Mỹ rồi nên giờ về đây cô rất buồn ngủ thành ra thức trễ thế này.

Thói quen ngủ nướng cô đã bỏ khá lâu nhưng giờ thì...!
Ngồi dậy làm vệ sinh cá nhân chuẩn bị đến tập đoàn Lãnh Thị bàn việc hợp đồng, vốn dĩ giờ hẹn là bảy giờ ba mươi mà bây giờ đã hơn tám giờ, trễ hẹn mất rồi thôi kệ cho anh chờ cũng chả có sao cả, cô ung dung làm vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng sau đó mới thay đồ đến Lãnh Thị.

Cô vừa ra khỏi nhà thì nhỏ cũng ra ngoài, cô lấy xe chạy đến tập đoàn của tên nào đó.

Đi vào đại sảnh của tập đoàn đã thấy thư ký của anh ra đón, dẫn cô lên phòng chủ tịch, theo sau thư ký với tướng mạo xinh đẹp thân hình chuẩn thì bao ánh mắt đều dồn về cô.


Vào thang máy dành riêng cho chủ tịch ấn tầng cao nhất, xong đến phòng chủ tịch cô đưa tay lên định gõ cửa đã nghe thấy giọng nói của ai đó vang lên: " Vào đi "
Tay chuyển xuống tay nắm cửa mở cửa bước vào, cô đi lại ghế sopha ngồi xuống lên tiếng: " Tôi đến đây vì bản hợp đồng của Thịnh Thị "
Anh ngước đầu khỏi đống giấy tờ nhìn cô, giọng nói từ lạnh lẽo thấy cô liền đổi thành dịu dàng
" Anh biết, ông Thịnh đã gọi điện cho anh biết "
" Nếu anh đã biết thì chúng ta vào thẳng vấn đề chính luôn "
" Hợp tác với anh sẽ có ích hơn các tập đoàn khác "
" Tại sao? Anh chắc chắn đến vậy nhưng tôi lại thấy khác "
" Tất nhiên sẽ có lợi, hai chúng ta là vợ chồng đương nhiên anh sẽ ưu tiên em hơn "
" Vợ chồng? Anh tự luyến quá mức rồi đấy "
" Trên pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng "
" Nhưng tôi đã cắt đứt quan hệ với anh, người tôi yêu bây giờ là Bạch Thiên "
" Em có chồng mà vẫn yêu người khác thì anh có thể dùng pháp luật với em "
" Anh sẽ kiện tôi? "
Cô nhíu mày không hài lòng với câu nói của anh.

" Không phải em mà là Bạch Thiên "
" Anh...!"
Cô tức giận nhìn anh trong khi anh chỉ nhếch mếp đứng dậy tiến thẳng đến chỗ cô, đẩy cô sát vào sopha áp đôi môi bạc mỏng lên đôi môi đỏ mọng của cô, cô muốn đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh cành nắm lấy tay cô chặt hơn, đè cô nằm xuống sopha ép đôi môi cô mở ra đưa cái lưỡi vào trong, môi lưỡi quấn lấy nhau nhưng vẫn là cô không tự nguyện.

Bờ môi ấy bị anh làm sưng đỏ lên, thấy cô hơi thở dần yếu anh mới buông đôi môi đó ra trườn môi mình xuống cái cổ trắng nõn, tay anh xé áo cô ra để lộ áo lót màu đen gợi cảm, anh tiếp tục hôn xuống ngực cô từng nơi môi anh đi qua đều để lại vết đỏ đỏ tím tím nhằm đánh dấu chủ quyền, tay anh bóp lấy nhũ hoa tay còn lại xé nốt váy phía dưới của cô.

Trên người cô hiện tại chỉ còn áo lót quần lót bên trong, gắng chống cự nhưng chỉ vô dụng bởi vốn dĩ sức phụ nữ không bằng đàn ông.

Chướng mắt với thứ đang che cơ thể cô lại nên anh tiện thể tháo nốt nó ra, nắm hai tay cô kéo lên cao môi ngậm nhị hoa đang dần cứng lên kia cắn nhẹ lấy nó, cô cắn môi không cho tiếng rên rỉ phát ra, một tay anh luồn xuống phía dưới đang ẩm ướt của cô trêu đùa hột ngọc bên dưới, nhận ra bên trong cô đã có thể đưa vào anh nhanh chóng đưa ngón tay mình vào bên trong cô, môi lại hôn lên môi cô hiện đang rỉ máu do cô cắn chặt, anh hôn lấy cánh môi cô ngăn cô lại cắn môi mình.


Rời khỏi cánh môi cô, anh tức giận khi cô chống cự, anh lớn tiếng: " Nhìn xem người đang ở trên em là ai "
Cô lắc đầu không chịu anh liền lấy tay giữ đầu cô lại, nói thêm lần nữa: " Nhìn người đang ở trên em là ai, nhìn cho kỹ "
Nước mắt cô rơi xuống, thấy giọt nước mắt cô rơi xuống anh mềm lòng lau đi giọt nước mắt ấy, đặt một nụ hôn lên trán cô, mở lời xin lỗi: " Xin lỗi em Nguyệt Nguyệt, thật sự xin lỗi em, anh rất yêu em, anh biết sai rồi em quay về với anh được không? "
" A...!Anh lúc nào cũng em tổn thương...!Lúc nào...!Cũng khiến em phải khóc...!Lúc nào cũng...!Cũng khiến em giận anh "
" Anh biết anh sai rồi, tha lỗi cho anh nhé "
" Hứ, anh lúc nào cũng ức hiếp em "
" Vợ à, tha lỗi cho anh nhé "
" Không biết "
" Tha lỗi cho anh đi mà "
" Không biết "
Anh ẫm cô lên, do bất ngờ mà tay cô choàng qua cổ anh tránh bị ngã, miệng hỏi: " Đi đâu vậy? "
" Vào phòng riêng làm tiếp chuyện đại sự "
" Vô sỉ.

Thả em xuống không vào với anh đâu "
" Vợ à, em đang không mặc đồ đó "
" Anh...!Đồ vô liêm sỉ, lưu manh, vô lại, cầm thú ...!"
" Còn gì nữa em nói luôn đi "
" Biến thái "
" Vậy anh cho em biết biến thái là như thế nào "
Nói rồi anh ẫm cô vào phòng...!.