Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 286





Lão Mộ gần như có vài chữ không đạt đến đúng ý nghĩa, hít đến vài luồng hơi mới có thể miễn cưỡng nói ra câu này.

Dịch Bách nặng trĩu gật đầu, “Vâng, lão Mộ, tôi lập tức đi làm ngay!”
Khi anh ta cuống cuồng rời khỏi đó thì đã không chú ý đến bà Mộ đứng ở phía xa đang cong khóe môi cười khẽ, thậm chí khóe mắt cũng đem theo nụ cười xảo quyệt.

Mộ Bắc Ngật được cứu vớt lên thì đã được đẩy vào phòng cấp cứu khẩn cấp ngay sau đó, Cố Lam Tâm nghe được tin thì đã quên đi mọi chuyện mà lao đến bệnh viện ngay tức khắc.

Cô nước mắt đầm đìa lao đến cửa phòng phẫu thuật, kiên quyết ở đó trông trừng Mộ Bắc Ngật.

Sao chỉ trong một đêm mà Mộ Bắc Ngật đã xảy ra chuyện kinh hoàng như thế này.


Dịch Bách bôn ba cả một đêm, anh ta thậm chí cũng đi cả vào trong khu người nghèo, nhưng lại bị muộn một bước, khi anh ta đến nơi thì đã không biết được là ai đã đưa Tiểu Mạch đi mất rồi, thứ sót lại trong căn phòng tầng hầm này chỉ có bức ảnh bị xé thành hai nửa của Cố Tiểu Mạch, Dịch Bánh âm thầm mang chúng trở về.

Nhưng thời khắc này, anh ta lại chỉ tựa lưng vào bức tường lạnh toát của bệnh viện và cảm thấy có phần bất lực!
Ai có thể biết được Cố Lan Tâm lại bất chợt mất đi khống chế mà lao về phía anh ta, hai tay cô nắm chặt lấy cổ áo anh ta, “Dịch Bách, tối qua giám độc Mộ đã đi làm gì rồi, tại sao lại xảy ra chuyện thế này, tại sao lại chỉ có một mình anh ấy lái xe, lúc đó anh đang ở đâu!”
Cố Lan Tâm mắc chứng cuồng loạn nên đã la hét rất lớn, hành lang vang vọng lại tiếng của cô.

Dịch Bách mím chặt môi, chuyện này không thể nói cho Cố Lan Tâm nên anh ta chỉ có thể thấp giọng nói xin lỗi: “Là tôi không chăm sóc thật tốt cho sếp.


“Anh không chăm sóc tốt, anh có thể gánh vác nổi cái trách nhiệm này không?” Cố Lan Tâm khóc đến hai mắt sưng vù, sau đó từ từ buông tay khỏi cổ áo, dáng vẻ nản lòng hiện lên.

Cứ như vậy đến khi lão Mộ, bà Mộ cùng Mộ Thiếu Lãnh đi đến thì Cố Lan Tâm mới từ từ thu lại những phần trong hội chứng cuồng loạn của mình, hơn nữa còn khóc một cách rất yếu đuối như cành liễu trước gió, khiến ai nhìn cũng cảm thấy thương cảm, đặc biệt là Mộ Thiếu Lãnh, anh ta lộ ra ánh mắt dịu dàng đẹp đẽ.

“Ông Mộ ơi! Bắc Ngật có xảy ra chuyện gì thì cháu phải làm thế nào?”
Nghe thấy câu nói yếu đuối của Cố Lan Tâm, bà Mộ đứng bên cạnh không những lạnh lùng cười mà còn quay đầu nhìn lão Mộ, nói một cách tuần tự: “Ba à, Bắc Ngật lúc này bị thương, nếu xảy ra mệnh hệ gì thì Mộ Thị có phải cũng nên nhanh chóng tìm một người để thay thế không vì dẫu sao Mộ Thị cũng là mồ hôi xương máu cả đời của ba.


Mộ Thiếu Lãnh nghe vậy thì lập tức đứng lên phía trước: “Ông nội, hay để con lên tiếp quản cho, ông đã nói Lâm Thị sớm hay muộn đều là của cháu mà.



“Đây là lúc để nói chuyện này sao?” Lão Mộ nhìn thấy vậy thì liền trở nên phẫn nộ, lạnh lùng nói một câu.

Mộ Thiếu Lãnh có chút uất ức, “Ông nội, từ khi nào mà ông bắt đầu quan tâm đến Mộ Bắc Ngật vậy ạ?”
Ở bên kia tình hình lúc này không hoảng loạn giống bên này, tại biệt thự nhà họ Nam.

Nam Thần An biết nhà họ Mộ nhất định sẽ phát hiện ra Mộ Bắc Ngật, anh ta hoàn toàn không muốn đến bệnh viện để nhìn thấy cảnh này, huống hồ cả một đêm như vậy, Mộ Bắc Ngật chết hay sống thì phải đợi điều tra.

Anh ta tìm một vị bác sỹ chuyên môn rồi đưa Cố Tiểu Mạch đến đó, cả một đêm băng bó và thoa thuốc cho cô, khi anh nhìn thấy bác sỹ cởi bỏ quần áo trên người Cố Tiểu Mạch mặc dù dã tuân theo nguyên tắc không được phép nhìn cô nhưng vẫn đã nhìn thấy những vết thương ngoài da của cô và cảm thấy đau lòng vô cùng!
Anh ta nhìn thấy thì không thể không cảm thấy kinh sợ, càng đừng nhắc đến Cố Tiểu Mạch là một người phụ nữ gầy gò yếu đuối thì làm sao có thể chịu đựng nổi đây.

Anh nhíu lại đôi mắt, dần dần những hơi thở cũng tràn đầy sự nguy hiểm, khi Nam Thần An đứng ở bên cạnh cửa sổ thì không khí dày đặc một mùi hương thơm nức mũi, sộc vào mũi từ khắp nơi.

Cố Tiểu Mạch không thích mùi thuốc, nhưng mùi hương hoa thơm như vậy đã lấn áp đi mùi của nước truyền dịch, cô dần dần tỉnh lại, nhẹ nhàng cử động thân người, sau đó thì lại cảm thấy một cơn đau âm ỉ trong lòng.


Cố Tiểu Mạch suốt cả một đêm đều mơ thấy ác mộng, lúc này vừa mở đôi mắt thì đôi mắt quả hạnh vừa to vừa tròn đó cũng không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ vô hồn nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, rất lâu cũng không phát ra một tiếng nào.

Tay của cô đang được truyền dịch, đã bị truyền đến tê dại, là Nam Thần An bất chợt quay đầu thì mới phát hiện ra cô đã tỉnh.

Trong lòng vui vẻ vô cùng nhanh chóng bước về phía Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, em tỉnh rồi.


Từng bước chân luống cuống của anh đạp xuống sàn gỗ đã làm cho Cố Tiểu mạch bừng tỉnh và nhớ lại khung cảnh kinh hãi của hiện thực chiếm giữ lấy trái tim, đồng tử cô giãn ra, gương mặt cũng trở nên cau có.