Đồng thời vào lúc này Cố Chấn Hải cũng nhìn thấy bé gái giống hệt với Cố Tiểu Mạch đó đang lộ ra một nụ cười kinh bỉ đối với ông!
Cố Chấn Hải kiềm nén cơn nóng giận và nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang bước từng bước về phía ông.
Trong ngữ khí lạnh lùng xen lẫn cơn phẫn nộ cuồn cuộn, “Ông lại đến đây làm gì?”
Cố Chấn Hải nhíu mắt nhìn Cố Tiểu Mạch và dự định là sẽ nói tất cả mọi chuyện cho thật rõ ràng, “Cố Tiểu Mạch, ba đến là muốn hỏi con, con có thích giám đốc Mộ không?”
Hơ, có phải là đang giúp con gái của ông loại bỏ trở ngại không.
Cố Tiểu Mạch kiềm nén lại sự thất vọng, lạnh lùng nói: “Ông Cố không cần lo lắng, tôi không đến mức phải đi đến bước phá hoại hôn lễ của Cố Lan Tâm đâu! Đồng thời, người không động chạm vào tôi, tôi cũng sẽ không động chạm vào họ, tốt nhất là đừng động đến giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không thì hậu quả thế nào thì không ai biết được đâu?”
Thân người nhỏ bé nhưng lại tỏa ra một khí chất có thể khiến ông Cố Chấn Hải có chút kinh hãi.
Sắc mặt của Cố Chấn Hải bất chợt trở nên phẫn nộ, “Mày nói mày không câu dẫn giám đốc Mộ, vậy chuyện hôm qua ở bệnh viện là thế nào, mày đơn thuần là muốn nhìn Lan Tâm không vui đúng không? không thể nhìn được những điểm tốt của con bé cho nên mới dùng cái thủ đoạn vụng về xấu xa như vậy sao?”
Nghe đến đây hai bàn tay buông thõng hai bên hông của Cố Tiểu Mạch chợt nắm chặt lại, nắm chắt đến mức tạo thành tiếng răng rắc, nếu người trước mặt này không có quan hệ máu mủ gì với cô thì cô nhất định sẽ hận thù giơ tay cho người đàn ông này một cái tát.
“Ông nói đủ chưa vậy?”
Giọng nói của Cố Tiểu mạch lạnh lùng trở lại, nhìn chằm chằm về phía Cố Chấn Hải một lúc.
Cố chấn Hải âm thầm nắm chặt nắm đấm, cuối cùng thì nói lời cảnh cáo: “Lan Tâm còn một tháng nữa là kết hôn rồi, ba không hi vọng thời gian này sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, Tiểu Mạch, ba đến là muốn nói với con, thứ không thuộc về con thì mãi mãi sẽ không thuộc về con, ba nhìn giám đốc Nam kia cũng rất tốt, tại sao con lại cứ muốn cướp đi thứ thuộc về Lan Tâm chứ?”
Nếu Cố Tiểu Mạch muốn dựa vào giám đốc Nam mà anh ta thì lại đang cố xoa dịu quan hệ với Cố Tiểu Mạch… Nhìn thấy đôi mắt Cố Chấn Hải lộ ra nụ cười tham lam thì Cố Tiểu Mạch lại giống như ăn phải Thư Hoàng đến nỗi không nói nên lời, cô mím chặt một, kìm nén lại cơn phẫn nộ, “Cố Chấn Hải, ông coi con gái ông đều là đồ vật để mua bán sao, cái gì cũng không thể so sánh được với Cố Thị của ông có đúng không? Ông đừng quên, mẹ ruột tôi là người đã tự tay nâng đỡ ông, ông có tin là tôi sẽ giành Cố Thị lại không?”
Đọ độ thâm sâu sao?
Tuyệt tình sao?
Khi Cố Chấn Hải tuyệt tình, mẹ của cô đã phải đơn độc, đau khổ tột cùng, năm Cố Tiểu Mạch 18 tuổi đã bị nhận một cái bạt tai và khi cô bị đuổi đi thì Cố Chấn Hải cũng không hề có chút thương xót!
Câu nói của Cố Tiểu Mạch trong phút chốc đã chọc giận ông Cố Chấn Hải, ông ta lộ ra khuôn mặt hung ác: “Cố Tiểu Mạch, tao đã lựa lời khuyên bảo rồi, mày đừng có mà không biết điều như vậy? Nếu mày không chịu nhường thì có phải là mày không muốn cứu con mày nữa không? Cái thứ đó mà chết rồi thì mày có thể không quan tâm không, đừng có động đến giới hạn của tao, tao cảnh cáo mày!”
Câu nói vừa dứt thì Cố Tiểu Mạch đã không thèm nhìn Cố Chấn Hải thêm một lần mà trực tiếp đi qua người ông ta và bước lên chiếc xe taxi rời đi.
Chỉ đến khi lên xe có thể của Cố Tiểu Mạch mới hoàn toàn buông bỏ được sự phòng bị mà trở nên run rẩy, trong ánh mắt trống trải vô hồn đem theo sự chán nản.
Đúng thật là tình cảm cha con ruột thịt, đến cả phong cách làm việc gì cũng rất giống nhau!
Nám Nám, Cố Tiểu Mạch mất đi tất cả thì cũng sẽ phải chăm sóc cho cô bé trưởng thành, bệnh tình của Nám Nám thực sự là không thể chậm trễ được nữa.
Sau ngày Vương Dật trốn thoát thì đã được Lan Tâm cứu trở lại và giấu hắn trong một khu nhà của Thành Đô, không dám ló mặt ra.
Lúc này, Cố Tiểu Mạch lại nhận được điện thoại của Vương Dật.
Đôi mắt của cô ngay lập tức trở nên sắc bén đem thêm sự nghi hoặc bắt máy: “Alo!”
Giọng nói của Vương Dật có chút trầm ồm dường như là đang cố ghì thấp giọng xuống mở lời, “Cố Tiểu Mạch, cô còn muốn cứu con gái cô không? Nếu cô muốn cứu thì hãy đem 50 vạn đồng đến gặp tôi, nếu không thì, tôi dám bảo đảm là dù tôi có chết thì cũng sẽ không đưa tủy cho con gái cô đâu!”.