“Con thực sự không cảm thấy khó chịu một chút nào mà mẹ.”
Nám Nám không thích ở trong phòng bệnh quá lâu, Nám Nám thích được đi học ở trường, khiêu vũ và tận hưởng ánh nắng mặt trời.
Hơn nữa, lúc này Nám Nám thực sự không cảm thầy khó chịu.
Nám Nám cựa người ngồi dậy, không màng đến sự ngăn căn của Có Tiểu Mạch mà cử động chân tay một cách hoạt bát.
“Mẹ nhìn xem, con thực sự không thấy khó chịu nữa!”
“Cần thận chút.”
Nám Nám liếc nhìn chiếc váy bên cạnh, trong mắt lóe lên sự thát vọng, “Khai giảng két thúc rồi đúng không mẹ, thật đáng tiếc, con không được múa, mẹ ơi, con sẽ múa cho một mình mẹ xem, có được không ạ?”
Có Tiểu Mạch bừng tỉnh, nhìn cô bé rắt muốn làm nên cô đã chiều theo ý của cô bé.
Sau khi mặc chiếc váy múa ba lê lên người, Nám Nám đứng trên sàn nhà, trái ngược lại rất có dáng vẻ mà nhón mũi chân lên, tư thế rất đúng, đẹp đế vô cùng.
Có Tiểu Mạch khom người ngồi xuống ghế, mái tóc xõa xuống trước trán che đi một nửa gương mặt, Nám Nám vừa múa vừa cười tít mắt với Cố Tiểu Mạch nói: “Mẹ, mẹ xem con múa có phải là rất đẹp không!”
Không hiểu vì sao, nhìn con gái thoải mái tự do nhảy múa, lòng Có Tiểu Mạch lại thấy nhói đau, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ: hồ, cô gần như muốn khóc vì sung sướng, cô kiềm chế, gắng sức để kiềm chế những nơi yếu đuối nhạy cảm nhát trong lòng, đè nén nó khỏi sự tan vỡ.
Có Tiểu Mạch có chút run rầy nói: “Nám Nám múa rất đẹp.”
Khi Mộ Bắc Ngật giải quyết xong chuyện ở trường gấp gáp đến nơi, nhìn thây cảnh tượng này, lòng anh đã chững lại, nói rằng không cảm thấy kinh ngạc thì là giả dói, anh nhìn thấy dáng vẻ Có Tiểu Mạch mỉm cười, nước mắt không ngừng rơi thì trái tim của Mộ Bắc Ngật liền như sụp đổ, giống như một cơn đau đang âm ïỉ trong cơ thể của mình.
Cô luôn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại rất mỏng manh và nhạy cảm, giữa hai người quả thật có những chướng ngại vật vô hình, nên cô mới hết lần này đến lần khác trồn tránh tình cảm của anh.
Mộ Bắc Ngật chửi rủa một tiếng, khi vừa mở miệng nói thì giọng nói của anh ta có chút khàn: “Dịch Bách, video của trường học đã được chiết xuất qua chưa?”
“Vâng, thưa sếp, hoạt động của sếp với cô Có cũng đã được đăng tải lên mạng, và hiện tại trên mạng dư luận đều đang công kích Có Tiểu Mạch, chúng ta…”
Có Tiểu Mạch nhận ra rằng cảm xúc của mình đã bị bộc lộ ra quá rõ ràng nên đã nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt, “Là mẹ đang vui quá thôi, vui vì Nám Nám của mẹ có thể múa đẹp như vậy!”
Cô nhanh chóng che giấu cảm xúc thì ngay sau đó cánh cửa bị đẩy vào từ bên ngoài.
Mộ Bắc Ngật xuất hiện ở cửa, vẻ mặt của Có Tiểu Mạch bị “phơi bày”, cô nhanh chóng lau nước mắt, cô có cảm giác tất cả những cảm xúc của bản thân mình đã hoàn toàn lộ ra trước mắt Mộ Bắc Ngật, không còn chỗ nào có thể che giấu được.
Nhưng Mộ Bắc Ngật lại nhanh hơn cô một bước đi đến trước mặt cô, Nám Nám nhìn thấy điều này thì lập tức nhường vị trí trước mặt Có Tiểu Mạch của mình cho Mộ Bắc Ngật: “Ông chú lợi hại, mẹ cháu đang rất buồn, chú mau an ủi mẹ đi, tai của mẹ là nơi mềm nhát, khi trước cháy đều ôm mẹ thơm mẹ là mẹ sẽ tốt hơn thôi.” Điều này trong vô hình đang muốn gợi ý cho Mộ Bắc Ngật nên làm gì không?
Trong mắt Nám Nám ẩn chứa nụ cười ranh mãnh, khuôn mặt của Có Tiểu Mạch hiện lên một tia giận dữ và trong một khoảnh khắc nó lại tuyệt vời vô cùng.
Anh đang đứng trước mặt cô, hơi thở xung quanh cơ thể cô đã bị anh bao trùm láy, thậm chí không khí xung quanh cũng trở nên loãng dẫn khiến người ta khó thở.
Nám Nám nháy mắt bỏ lại Có Tiểu Mạch, đi vào nơi gọi là phòng vệ sinh.
Có Tiểu Mạch lại chưa kịp lau nước mắt thì đã bị lộ tẩy hoàn toàn rồi, làm nhiều hơn nữa cũng sẽ vô ích.
Mộ Bắc Ngật cúi người nhìn cô, “Có Tiểu Mạch, cô sợ bị tôi phát hiện đến như vậy có phải là đang gián tiếp thừa nhận tình cảm của cô?”
Khả năng thương lượng của các doanh nhân nằm ngoài tằm với của những người bình thường.
Có Tiểu Mạch lúng túng nói: “Giám đốc Mộ, tôi không có người mà mình thích.”
“Bây giờ thì có rồi.”
“Giám đốc Mộ, khi trước anh cũng đã thừa nhận rằng anh không có cảm giác gì với tôi, nhưng bây giờ anh lại đột nhiên có cảm giác với tôi, anh không cảm thấy nó quá lố bịch à? Tôi trái lại còn cảm thấy lời nói của lão Mộ không sai, từ lý lịch, từ gia cảnh, Có Lan Tâm thực sự phù hợp để ở bên cạnh anh.”
“Cho dù năng lực gia thế của cô ta có thề nào thì điều tôi cần chỉ là cô mà thôi.” Mộ Bắc Ngật cúi người ôm chặt cô vào lòng, dáng người cô gầy yếu nên có thể dễ dàng bao bọc..