"Ừm...không sai, đây đúng là mùi vị của chồng yêu rồi, đúng là rất ngọt, rất chua"
Một tiếng thì thầm 'chồng yêu' này dường như làm cả người hắn mềm nhũn.
Ngón tay Diệp Hạo Nhiên run lên, hắn vẻ mặt như mặt quỷ trừng mắt nhìn Ninh Ninh, say đến nỗi đầu óc không bình thường rồi sao? Hay là còn có âm mưu gì khác...
Bình thường đều như nhím xù lông với hắn mà nay say rượu lại nhớ hắn là chồng cô cơ đấy.
"Nói linh tinh gì vậy, còn không mau lên xe" hắn lạnh lùng phớt lờ của cô, muốn đẩy cô ra.
"Ưm...Chồng à, em muốn..."
"Muốn gì?" Hắn cúi xuống nhíu mày nhìn dáng vẻ say khướt của cô.
"Muốn..."
Ninh Ninh ôm lấy cổ hắn ánh mắt mê man, Diệp Hạo Nhiên đứng im còn tưởng cô đang định hôn hắn lần nữa thì...
Ọe....
Chỉ nghe thấy một tiếng nôn ẹo, cả người cô cúi xuống, ngay lập tức không kiềm chế được, dạ dày cồn cào làm cô nôn ọe mấy tiếng phun hết ra vào người hắn.
Giang Dã vừa ra đến ngoài liền bị một màn này dọa cho khiếp sợ.
Thôi xong.
Hết sẩy con bà bảy!
Ông chủ cứ vậy mà bị người ta nôn một đống vào người.
Còn là cô vợ vừa mới đi tìm trai bao về nữa chứ.
Phải biết rằng ông chủ cậu là một người có bệnh sạch sẽ, từ trước đến giờ ông chủ ghét nhất là gần người say rượu, thế mà....Cậu chưa bao giờ thấy ông chủ chật vật như này.
Lần này thiếu phu nhân coi như khó bảo toàn tính mạng rồi.
"Mộc, Ninh, Ninh"
Diệp Hạo Nhiên chỉ cảm thấy chất lỏng toàn mùi rượu kia dính vào trên tay mình, áo sơ mi dính ướt vào người, gương mặt hắn đen lại, bàn tay để bên hông nắm chặt, gân xanh nổi lên, giống như có thể bị bùng nổ bất cứ lúc nào.
"Em cố ý?"
"A...không. .không phải..tôi...tôi..." giọng nói cô càng lúc càng nhỏ mãi vẫn không nói ra được từ xin lỗi, cô thực sự không cố ý mà.
Ngực Diệp Hạo Nhiên không ngừng phập phồng, một hơi thở bị nghẹn không lên không xuống, không xả ra được, sắc mặt âm u nguy hiểm vô tình đẩy Ninh Ninh ra.
"Đừng cho vững"
"Ừm"
Ninh Ninh cũng thật muốn đánh chết bản thân mình, đang định trêu hắn chút thôi không ngờ lại nôn vào người hắn.
Cô cúi đầu, vừa im lặng vừa ngoan ngoãn, đứng lắc la lắc lư, cơ thể nhỏ bé yếu ớt giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể ngã xuống.
Sắc mặt Diệp Hạo Nhiên xanh mét, nhấc chân bước đi đè xuống suy nghĩ chẳng muốn quản cô.
Giang Dã ở một bên cũng không dám lên tiếng, liền nhanh chân chạy theo sau hắn.
Ninh Ninh nhìn bóng dáng lạnh lùng của hắn bước vào trong xe, thấy hắn hình như đã giận thật sự không thèm để ý cô, thì liền cảm thấy rất vui vẻ, cuối cùng cũng tránh được một kiếp, cô tính hắn đi khỏi thì sẽ rời đi.
Tối nay cô không ăn gì, nôn ra chỉ toàn là rượu với rượu, không có gì khác nên giờ cổ họng cứ nóng hừng hực.
Bụng cô khó chịu cả người chỗ nào cũng không thoải mái, cuối cùng đành ôm bụng ngồi xổm dưới đất.
"Lên xe"
Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô.
Ninh Ninh bị thanh âm lạnh lùng làm cho giật mình, liền ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Hạo Nhiên thay một chiếc áo mới đi đến bên cạnh cô.
Cô thầm nghiến răng, m*nó tại sao hắn ta còn chưa đi, cô ngước mắt lên nhìn hắn đành ỉu xìu nói:
"Tối nay mà còn ngồi xe nữa thì chắc chắn lại sẽ nôn. Bụng tôi không thoải mái, nếu anh không muốn tôi nôn vào người anh lần nữa thì cứ về trước đi, đừng lo cho tôi…”
Cô còn chưa nói xong thì cả người đã bị hắn ôm ngang lên.
Trong nháy mắt rời khỏi mặt đất, cô theo phản xạ túm lấy cổ áo hắn, ánh mắt nửa tỉnh nửa say nhìn vào đáy mắt thâm sâu như mặt biển của Diệp Hạo Nhiên.
“Sao tôi có thể mặc kệ em được?" Giọng nói của hắn trầm thấp, quả thực, hắn cảm thấy bất lực với dáng vẻ này của cô, mặc dù cô làm hắn tức chết nhưng hắn vẫn không sao giận nổi.
"Vợ à! Nếu em không ngồi xe được, vậy thì bây giờ tôi chỉ còn cách ôm em vào khách sạn thôi!"...........