Giọng nói quen thuộc làm Diệp Hạo Nhiên trong phút chốc cứng đờ, lập tức đứng hình mất 5 giây.
"Mẹ..."
"Không ngờ phải không? Con hồ ly tinh dụ dỗ mày vào khách sạn đâu rồi ?"
Diệp Hạo Nhiên còn chưa kịp phản ứng một bên tai đã bị mẹ hắn kéo đi, hắn lập tức kêu la oai oái đau đớn.
"A mẹ...mẹ làm gì vậy?"
"Cái thằng chết tiệt này, có phải mày ăn cơm chán nên thèm phở phải không? Mày dám giấu con dâu tao ra đây ngoại tình, không ngờ là mẹ mày đến bắt gian phải không? Nói đi, mày giấu con hồ ly tinh kia đâu rồi"
"A...mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Ai là hồ ly tinh? Đau quá, mẹ bỏ con ra đã"
"Lại còn cố cãi, mày có tin mẹ mày nhét mày lại vào bụng không?"
Mẹ hắn trừng mắt nhìn hắn sau đó liền xách tai hắn đi thẳng vào phòng ngủ.
Cảnh tượng trước mắt bà chính là quần áo vươn vãi dưới sàn, không khí trong phòng còn ngập tràn mùi sắc dục.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách.
Mẹ hắn thấy một màn này, gương mặt mặt lập tức biến sắc, bà không ngừng ôm tim kích động ra vẻ khó thở.
"Hạo Nhiên...mày...mày"
"Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã, không phải như mẹ nghĩ đâu, đó là..."
"Mày không cần nhiều lời, tao biết mày giấu con hồ ly tinh kia đâu rồi"
Vừa nói bà vừa hùng hồn định bước vào phòng tắm.
Cạch!
Đúng ngay lúc này cửa phòng tắm được mở ra, Ninh Ninh chỉ quấn lấy một chiếc khăn tắm ra ngoài, suýt chút nữa còn đâm vào người mẹ hắn.
"Con hồ ly tinh này, mày...A...Ninh Ninh"
Tiếng hét thấy thanh làm cô giật bắn mình, Ninh Ninh lúc này mới ý thức được người đứng trước mặt mình là mẹ chồng cô, tự dưng mẹ chồng bất thình lình xuất hiện lù lù trước mặt như này làm cô suýt chút nữa ôm tim muốn xỉu tại chỗ.
"Con...con chào mẹ "
"Ninh Ninh? Sao lại là con" mẹ hắn bị sốc đến nỗi không biết phản ứng ra sao, bà không ngờ hồ ly tinh dụ dỗ con trai bà lên giường trong miệng bà lại chính là con dâu của bà.
"Dạ" Ninh Ninh vẻ mặt ngờ nghệch khó hiểu nhìn mẹ hắn trước mặt.
"À không, ý mẹ là Con...con vừa tắm xong hả?"
"À vâng"
Ninh Ninh lúc này mới ý thức được trên người mình chỉ có quấn đúng một chiếc khăn tắm, cô liền xấu hổ gương mặt đỏ bừng không dám nhìn mẹ hắn, dù sao đó cũng là mẹ chồng cô, bộ dạng của cô như này...
"Ninh Ninh, tối qua con đều ở bên cạnh Hạo Nhiên hả?"
"Vâng, đúng rồi ạ"
"Cả đêm hai đứa đều ở chung qua đêm khách sạn với nhau sao?"
"Dạ"
Ninh Ninh có chút mờ mịt, sao nghe cứ giống như mẹ chồng cô đi bắt gian tại trận vậy nha.
"Phù...Vậy thì tốt...vậy thì tốt, thấy hai đứa vẫn ở với nhau là mẹ vui rồi" mẹ hắn khẽ thở phào một hơi, không ngừng ôm tim suýt xoa.
Nhưng vui chưa được bao lâu, bà lại phóng ánh mắt giết người về phía hắn.
"Hạo Nhiên, mày không có nhà để về hả, nửa đêm nửa hôm mà còn đưa vợ vào khách sạn làm gì?"
"Mẹ nghĩ xem?"
Diệp Hạo Nhiên ung dung dựa lưng vào cửa nhìn mẹ mình, qua phản ứng hùng hồn lúc vừa vào đến cửa của bà, hắn cuối cùng cũng hiểu ra được mục đích của mẹ mình đến đây là làm gì rồi!
Còn không phải là đến bắt gian tại giường hộ cô sao.
Ừm...Quả đúng là mẹ của hắn với một pha xử lý không chê vào đâu được.
Không biết tên đầu heo nào truyền tin làm mẹ hắn đến phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Đợi hắn về, nhất định sẽ tra ra tên đầu sỏ kia chỉnh chết tên kia mới thôi.
"À...mẹ hiểu rồi"
Trong phút chốc đôi mắt của mẹ hắn liền sáng lên, quên cả mục đích mình đến đây để làm gì, bà vui vẻ tiến đến bên cạnh hắn thì thầm.
"Có phải...con muốn chơi trò kích thích"
Diệp Hạo Nhiên khẽ cong môi không trả lời.
Người mẹ nào đó liền ngầm hiểu ý hắn, ánh mắt liên tục sáng lên.
"Con trai, cuối cùng sống gần 30 năm cuộc đời, IQ 180 của con cũng đã dùng đúng chỗ rồi"
Mẹ hắn vui vẻ nháy mắt, khẽ ghé vào tai hắn thì thầm : "con nói đi, nãy mẹ không phá hỏng chuyện tốt của con đấy chứ?"
Diệp Hạo Nhiên nhếch môi: "Không, mẹ chỉ làm lỡ thời gian bồng cháu của mẹ thôi!"
"A..." mẹ hắn bất ngờ giật mình thốt lên, sau đó ánh mắt hối lỗi nhìn hắn: "con trai, mẹ xin lỗi, mẹ biết mình sai rồi, việc ở công ty cứ để mẹ xử lý, con cứ lo làm chuyện có ý nghĩa của con đi nha"
"Ừm, coi như mẹ thông minh"
"Con coi làm như nào thì làm, hết tháng này mà không có tin gì về cháu của mẹ thì con cũng chuẩn bị cuốn gói ra ở ngoài đường đi là vừa"
Hắn nghe vậy chỉ khẽ cong môi: "Mẹ đừng có mà coi thường sức vận động của con, con đảm bảo với mẹ là lần nào cũng bắn không trượt phát nào luôn, cháu của mẹ sẽ ra đời sớm thôi"
Mẹ hắn: "...." bà còn biết nói gì không, nhưng mà với việc không có tiết tháo như này quả không hổ là con trai của bà.
Ninh Ninh đứng ở một bên tỏ vẻ khó hiểu, không biết hai mẹ con hắn cứ thì thầm to nhỏ chuyện gì, lâu lâu lại quay sang nhìn cô với ánh mắt sâu xa...quả thực khiến cô không khỏi có chút hoang mang.
Đợi khi mẹ hắn đi rồi cô mới khẽ hỏi hắn.
"Nãy anh với mẹ cứ thì thầm chuyện gì vậy?"
"Em muốn biết" Diệp Hạo Nhiên nhếch môi nhìn cô.
"Ừm, là chuyện gì mà không thể cho em biết được à"
"Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là nói một chút về cây súng của anh"
Diệp Hạo Nhiên ôm cô vào lòng, khẽ tựa cằm lên trán cô nói khẽ.
"Hả? Cây súng, anh có súng sao?"
"Ừm, em có muốn thử không?"
"Anh còn mang súng bên người nữa hả"
"Ừm" hắn cúi xuống khẽ cắn nhẹ vào vành tai cô, hơi thở mập mờ: "Đồ ngốc, không phải em đều đã sử dụng qua rồi sao, mới đó mà đã quên nhanh rồi à"
"Hả? Em đã từng dùng rồi sao? Sao em không nhớ gì cả?" gương mặt Ninh Ninh ngờ nghệch.
"Hửm? Súng của anh là súng người còn có thể bắn liên thanh" Diệp Hạo Nhiên cười khẽ, bàn tay bắt đầu làm loạn trong khăn tắm cô, nụ hôn lướt dần xuống gáy cô: " Hơn nữa đây là súng đặc quyền, chỉ có thể bắn trên giường, nó không gây chết người mà khả năng của nó là tái tạo người, nếu em hiểu rồi thì đây là lý thuyết, còn bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cho việc thực hành vợ à!"..........