Cô bị họ đưa đến một căn nhà ở trong rừng sâu. Mở mắt ra cô thấy mình đang bị nhốt trong một căn phòng tối. Tay chân cô bị xích lại, cô nhớ lại những điều vừa xảy ra thì hoảng sợ. Nhìn xung quanh có rất nhiều các dụng cụ sắc nhọn dùng để tra tấn tù nhân. Cô sờ lên bụng thấy đứa bé vẫn còn không bị sao thì an tâm phần nào.
Lúc này cánh cửa mở ra, anh như môt con hổ nguy hiểm bước từng bước chân đi đến gần cô. Cô nhìn anh hoảng sợ, mắt anh đỏ ngầu như muốn giết chết cô vậy. Cô lùi mình xuống sát tường. Anh cất giọng:
- Bạch Tiểu Nhi cô giỏi lắm, dám thông đồng với hắn ta để hại chết Tố Lan phải không.
Thuộc hạ anh lôi hắn ta vào phòng, hắn bị đánh tơi tả, khắp người đầy máu, vết thương chằng chịt.
Cô nhìn dáng người hắn có chút quen quen.
Đây chẳng phải người đàn ông nói chuyện với Tố Lan hay sao. Cô hỏi anh:
- Đây là..
Anh nhìn cô khinh bỉ đáp:
- Đến nước này rồi cô còn giả vờ ngu, không biết chuyện gì à.
Anh tiến đến bóp cằm cô quát:
- To gan, cô dám thông đồng với thằng đó hãm hại Tố Lan hả. Tôi đã bảo đừng động đến cô ấy rồi cơ mà.
- Tôi...tôi không có thông đồng với ai hại cô ấy cả. Tôi không biết hắn ta là ai.
…"Bốp"...
- Không thông đồng hả
…"Bốp"...
- Không quen hả. Cô nghĩ tôi ngu hả.
…"Bốp"...
…"Bốp"...
Anh liên tục tát vào mặt cô. Cô đau đớn mà hét lên:
- Á...anh đừng đánh nữa, tôi thật sự..á không biết. Huhu
Đến khi má cô chảy máu, anh dừng lại. Sai người đổ nước lạnh vào người hắn ta. Hắn ta mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy xung quanh nói:
- Các người là ai, sao lại đánh tôi.
Mày có quen cô ta không.
Hắn ta nhìn cô thấy không quen. Và hắn nhận ra anh là Lăng Triệt người bị Tố Lan lừa. Hắn ta vừa mở miệng nói thì máu mồm ộc lên, hắn phun ra một ngụm máu tươi. Cả có thể ngã xuống đất.
- Xem hắn ta làm sao
Anh ra lệnh.
Thuộc hạ anh ra kiểm tra thù thấy hắn ngừng thở. Họ nói:
- Thưa thiếu gia, ngừng thở rồi ạ.
- Dọn dẹp đi.
Thuộc hạ anh nhanh chóng mang xác hắn đi, đóng cửa lại. Giờ cả căn phòng này chỉ còn có anh và cô. Anh vỗ tay nói:
- Quá hay, Bạch Tiểu Nhi cô tính kế quá xuất sắc rồi.
- Anh nói gì tôi không hiểu.
- Cô bịt miệng hắn rồi đấy. Sợ hắn nói ra sự thật chứ gì.
- Anh nghe tôi giải thích đã thật ra…
- Còn gì để giải thích hả, mọi việc đều rõ ràng rồi. Cô thích hại người chứ gì, được hôm nay tôi phải dạy dỗ cô một trận rồi.
- Anh..anh định làm gì tôi hả. Anh phải...nghe tôi giải thích chứ.
Anh tiến đến bên tủ lấy ra một chiếc roi đầy gai nhọn sắc ở trên đấy. Cô hoảng sợ mà cố gắng thoát khỏi xiềng xích nhưng không thể được. Anh từng bước đi đến về cô, cô hoảng sợ khóc lóc che chở cho bụng mình.
- Anh...anh đừng qua đây. Anh định đánh tôi bằng cái đấy sao. Tránh ra...không...không được lại gần..tôi. Á.. á…
Anh lập tức vung roi quật mạnh lên người cô. Cô đau đớn mà hét lên cầu xin nhưng anh càng đánh mạnh hơn. Từng vết roi quất lên người cô khiến rách cả áo quần, đâm sâu vào da thịt cô đến bật cả máu. Vết thương mới chồng lên vết sẹo cũ. Cô nằm co người lại, che chở cho bụng mình. Cô không chịu nổi nữa, cô yếu ớt nói:
- Lăng Triệt tôi...tôi đang….đang có thai...anh đừng đánh nữa.
Anh bất ngờ, dừng tay. Anh vứt chiếc roi xuống đất. Tiến đến gần cô đang nằm bều dưới đất. Anh cúi người tóm đầu cô lên.
- Cô nói gì.
- Tôi...tôi đang có em bé.
- Của ai
Cô nghe câu hỏi của anh mà trong lòng không khỏi đau lòng, hụt hẫng.
- Đứa bé là..là con anh
- Haha, con tôi. Làm tình với cô xong tôi bắt cô uống thuốc thì làm sao có thai được hả. Rốt cuộc cô ăn nằm với thằng nào rồi bắt tôi đổ vỏ hả.
Anh vừa nói vừa nắm chặt tóc cô khiến cô đau hết da đầu kêu:
- Á...á đau đầu tôi. Làm sao tôi...tôi biết, thuốc làm sao có tác dụng hoàn toàn được. Đây thật sự là con anh mà...huhu… Anh bỏ...bỏ tay ra cho tôi
Anh buông tóc cô ra, vén áo cô lên cao để lộ vùng bụng to tròn. Cô hoảng sợ lấy tay che bụng lại.
- Anh...anh định làm gì hả?
- Cô mang thai mấy tháng rồi. Bụng to thế này mà cô vẫn giấu tôi hả.
- Tôi..tôi mang thai được 5 tháng rồi. Tôi thề đây là con của tôi với anh. Xin anh cho tôi sinh con ra. Tôi hứa tôi sẽ đưa con đi khỏi đây. Huhu… tôi cầu xin anh
- Haha, tha cho cô á. Cô giết chết con của tôi với Tố Lan. Đứa bé này sẽ phải chết thôi. Mau phá đi.
Cô hoảng sợ, ôm bụng gào thét:
- Không, không được phá. Lăng Triệt anh còn là con người không. Hổ dữ không ăn thịt con sao anh lại muốn giết đứa bé chứ. Tôi đã nói tôi không có hãm hại Tố Lan. Có chiếc xe tải lao vào tôi và cô ấy đẩy tôi ra và bị đâm. Chứ thật sự tôi cũng không có muốn cô ý bị như vậy.
- Người đâu mang cô ta đến bệnh viện phá bỏ cái thai đi.
Cô quỳ xuống nắm lấy ống quần anh cầu xin:
- Không Lăng Triệt, đứa bé được 5 tháng rồi. Nó sắp chào đời rồi. Anh đừng bắt tôi bỏ con. Đừng làm thế...huhu.. tôi cầu xin anh.