Vô Ái Thừa Hoan

Chương 59



Edit: Nguyệt Quế | Beta: Thụy



Nước ấm làm vơi đi mùi rượu trên người Lục Thừa Vũ, cũng rửa sạch nước mắt trên mặt hắn. Lúc từ trong phòng tắm đi ra, ngoại trừ mắt còn hơi đỏ thì chẳng còn bộ dạng say rượu như vừa nãy nữa. Hắn lau mái tóc còn hơi ướt một cách qua loa, xong lại mặc áo choàng tắm vào rồi vội vàng tắt đèn trở về phòng ngủ.

Kim đồng hồ đã chỉ bốn giờ rưỡi.

Vào mùa hè mặt trời luôn lên sớm, mới giờ này mà trời cũng đã tờ mờ sáng. Lục Thừa Vũ vừa đang hối hận những việc mình đã làm đêm qua, vừa đưa tay vặn tay nắm cửa phòng ngủ.

Thẩm Mặc đã ngủ ở trên giường, quần áo cởi ra đều được cậu xếp gọn đặt ở một bên. Đèn trong phòng tắt ngúm, nhưng Thẩm Mặc vẫn để lại một ngọn đèn màu vàng nhạt bên cạnh đầu giường. Lòng ngực chợt trở nên ấm áp hơn, đồng thời cũng khiến hắn càng kinh tởm chính bản thân hơn, chóp mũi gã đàn ông có hơi chua xót, hắn từ từ đi tới mép giường.

Thẩm Mặc hình như đã nhận ra hắn bước đến, cậu trở mình, mơ màng mở mắt. Có lẽ cậu cho rằng đã đến giờ dậy nên thò hai tay ra từ trong chăn. Lục Thừa Vũ vội vàng tắt đèn rồi đến giường, sau đó khẽ vuốt trán cậu, nhỏ giọng nói: “Em ngủ thêm đi, trời chưa sáng đâu.”

“Ừm…” Đôi mắt vừa mở lại ngoan ngoãn nhắm lại lần nữa, sau đó còn khẽ cọ nhẹ vào cái chăn mềm.

Lục Thừa Lũ nhìn dáng vẻ này của cậu mà mềm lòng, nhưng chỉ ngơ ngẩn nhìn một chốc rồi lập tức nằm xuống. Động tác của hắn nhẹ nhàng đến lạ thường, như sợ làm phiền đối phương. Hắn chậm rãi đắp chăn lên người, tham lam nhìn ngắm gương mặt ngủ say của người nọ.

Cứ như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cơ thể thèm một chút hơi ấm, nếu là ngày thường hắn đã sớm ôm lấy người kia vào trong lòng, nhưng lúc này hắn vô cùng áy náy còn có hơi rụt rè, chỉ dám dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm nhẹ vào gương mặt của đối phương. Thẩm Mặc ngủ không sâu, cậu dĩ nhiên cảm nhận được hắn chạm vào mình. Cậu bất mãn hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó lại vùi mặt vào gối. Người đàn ông nọ giật mình thu hồi tay, tim bất giác đập nhanh, thấy cậu không có phản ứng gì khác thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Lục Thừa Vũ chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, tuy rằng lúc trước hắn ngủ li bì vì say rượu nhưng không thể nào vơi đi mệt mỏi. Hắn im lặng quan sát một lúc, cơn mệt mỏi cũng dần ập đến. Mí mắt từ từ rũ xuống, hắn thật sự đã kiệt sức, chỉ giây lát sau đã thiếp đi. Lúc tỉnh táo hắn chưa từng ôm lấy đối phương, nhưng khi ý thức rơi vào trong bóng tối, cơ thể mới tự nhiên ôm lấy Thẩm Mặc.

Ngay cả hai chân cũng đan xen chặt vào nhau.

Đồng hồ báo thức được cài trên điện thoại đặt từ thứ Hai đến thứ Sáu, cậu vừa mới ngủ một lúc thì đã bị đánh thức dậy. Thẩm Mặc cố gắng rời giường, nhưng mắt lại không mở ra được. Cả cơ thể bị ôm trong vòng tay ấm áp, dường như có sức hút kì lạ. Cậu chưa bao giờ buồn ngủ đến thế, nhưng rồi cũng khó khăn ngồi dậy, bất mãn rục rịch trong vòng tay Lục Thừa Vũ.

Đối phương ngược lại lập tức mở mắt sau đó với tay qua tắt đồng hồ báo thức.

Hai người đêm qua không được nghỉ ngơi tốt lắm, nhưng họ vẫn muốn đưa Thẩm Trạch Hiên đi Nhà Thiếu Nhi Chơi. Biết rõ Thẩm Mặc chưa ngủ đủ giấc nên Lục Thừa Vũ mở bừng mắt để lấy lại chút tỉnh táo rồi lại nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương như thể đang trấn an.

“Hôm nay em không đi làm được không? Tôi giúp em gọi điện thoại xin nghỉ.” Giọng hắn còn hơi khàn khàn, hiển nhiên là do đêm qua khóc lớn khiến cổ họng bị thương.

“Không… Không được… Trạch Hiên…”

Mặc dù chưa tỉnh táo lắm nhưng cậu còn nhớ rõ phải đưa Thẩm Trạch Hiên đi học, bèn cố gắng giãy dụa thêm chút nữa.

“Tôi đưa thằng bé đi, em cứ ở nhà ngủ thêm, tôi đi rồi về ngay.”

Nghe xong, nỗi lo trong lòng Thẩm Mặc mới được giải quyết, cậu lập tức bình tĩnh trở lại trạng trái ngái ngủ. Tiếng thở nhẹ nhẹ vang lên, Lục Thừa Vũ cũng không muốn ngồi dậy ngay, ngược lại hắn nằm xuống nhìn cậu một lát, nghe bên cạnh có tiếng mở cửa hắn đành bất đắc dĩ hôn lên trán đối phương, rồi mới chậm rãi kéo tay Thẩm Mặc đang đặt trên eo mình ra.

Thẩm Trạch Hiên nhìn cánh cửa còn đóng chặt bèn một mình đi phòng tắm rửa mặt.

Lục Thừa Vũ cũng đi phòng tắm ngay sau đó, thấy cậu nhóc đang đánh răng thì nói nhỏ “Sớm vậy”. Vì trong miệng chứa bàn chải đánh răng nên cậu nhóc ậm ừ trả lời gì đó, sau lại nhịn không được mà nhìn ra ngoài, như thể muốn hỏi Thẩm Mặc đã dậy chưa.

“Hôm nay tôi đưa cháu đi học, ba cháu…… Em ấy tối hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, để em ấy ngủ thêm đi.” Người đàn ông ho nhẹ giải thích, Thẩm Trạch Hiên lúc này mới yên tâm xoay người cầm lấy bàn chải đánh răng để súc miệng. Ngoài miệng còn dính bọt kem đánh răng, cậu nhóc nhìn Lục Thừa Vũ bên cạnh bằng ánh mắt phức tạp rồi trầm giọng nói.

“Hai người cãi nhau…”

Chuyện giữa hắn và Thẩm Mặc bị người thứ ba nhắc tới, vẻ mặt hắn không tránh khỏi vẻ xấu hổ.

“Không… Là do hôm qua tôi uống nhiều quá, có lỗi với ba cháu…”

“… Vậy à.” Thiếu niên cụp mắt xuống cầm khăn lông lau mặt, kế đó cẩn thận xả nước ấm giặt sạch. Dáng vẻ vốn hiền lành và vô hại của cậu lúc này lại bỗng chốc biến về điệu bộ gai nhọn khắp người như hồi ban đầu mới gặp. Bởi vì Thẩm Mặc nên cậu vẫn luôn giữ lại chút lịch sự và dè chừng đối với Lục Thừa Vũ, nhưng lúc này đây lại như lộ ra bản chất thật sự, ánh mắt toát lên vẻ u ám.

“Chú Lục, hy vọng sau này chú có thể đối xử tốt với ba cháu.”

Cậu ta liếc mắt nhìn đối phương thật sâu, thậm chí còn có cảm giác đe dọa, cũng không hề che giấu sự thù địch đối với Lục Thừa Vũ. Người đàn ông hơi sửng sốt trước ánh mắt của cậu ta rồi im lặng một lúc, lát sau mới khẽ “Ừm” một tiếng.

“Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, cháu yên tâm.”

Thật sự thì bị một đứa nhóc nhỏ hơn mình cảnh cáo như vậy chẳng hay ho gì, nhưng Lục Thừa Vũ lại chẳng hề tức giận mà ngược lại còn biết nhận sai. Thiếu niên cười lạnh một tiếng rồi bước ra khỏi phòng tắm. Còn hắn vẫn đứng im tại chỗ chầm chậm thở dài.

Sau khi đưa Thẩm Trạch Hiên đến Nhà Thiếu Nhi, Lục Thừa Vũ không tới công ty ngay mà chạy thẳng về căn hộ.

Bận đi bận về không mất quá nhiều thời gian, Thẩm Mặc vẫn còn đang cuộn tròn ở trên giường mà ngủ.

Người đàn ông ấy biết hắn là nguyên do khiến cho đêm qua cậu không thể nghỉ ngơi tốt nên chẳng dám quấy rầy, chỉ sờ nhẹ trán cậu cảm nhận độ ấm một chút rồi lặng lẽ ra phòng, xong một mình ở phòng khách xử lý công việc.

Có lẽ do đêm qua uống say mà những nỗi uất hận trong lòng đều biến mất cả, thay vào đó là đau lòng lẫn áy náy. Thấy Thẩm Mặc không định thức dậy, Lục Thừa Vũ lại tranh thủ đi ra siêu thị mua không ít thịt cá và rau dưa về, phải đến 10 giờ mới bận rộn vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Mùi thơm thoang thoảng từ trong bếp đi ra, men theo khe cửa tràn vào phòng ngủ. Tối qua Thẩm Mặc ăn không nhiều, trong bụng sớm đã chẳng còn gì, thế nên mới bị mùi thơm kéo tỉnh dậy, mơ mơ màng màng đi ra theo trong bộ đồ ngủ.

“Anh làm cơm trưa à…” Bộ đồ ngủ màu trắng sữa khiến cậu trong ngoan ngoãn đến lạ thường, đôi mắt khép hờ hiện lên vẻ khó hiểu. Lục Thừa Vũ sững người chốc lát sau mới ừ một tiếng rồi cẩn thận nói tên từng món.

Thẩm Mặc đứng một bên nghe, lâu lâu gật gật đầu một cái. Mùi thơm của nồi canh cá diếc cứ liên tục tỏa ra, bụng cậu không nhịn được kêu lên. Cậu như thể chưa tỉnh ngủ mà nhìn xuống bụng, bộ dạng ngốc ngốc khiến người trước mắt không kìm được mà nhếch môi một cái.

“Em mau đi đánh răng đi, tôi múc cho em bát canh cá uống trước nhé.”

“Được…” Thẩm Mặc lại gật gật đầu, cứ như đêm qua chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Từ đầu đến cuối, cậu hệt như chẳng có bất cứ phản ứng gì, dù cho bị Lục Thừa Vũ quát lớn hay lôi kéo xin lỗi đi nữa thì vẫn vậy. Nhưng người đàn ông lại không để ý tới mà còn cho rằng Thẩm Mặc thật sự không trách hắn, trên mặt hiện lên đều là ý cười.

Dù là hiểu lầm nhưng bữa trưa hiếm hoi này lại vô cùng hài hòa.

Thẩm Mặc vì đói quá nên sau khi uống hết bát canh đậu phụ cá diếc còn ăn thêm thịt thăn chua ngọt. Dạ dày trống được lấp đầy, cậu ăn xong rồi lại nằm trên sô pha, hai chân gác hết lên trên, ôm lấy đầu gối cúi đầu chơi di động. Vì chưa thay quần áo nên cậu vẫn mặc bộ đồ ngủ ngắn tay, tóc có chút rối bời trông hệt như thiếu niên vừa mới tốt nghiệp. Nhìn nhân vật trong game nhảy dựng lên. Cậu mới bắt đầu chơi trò chơi mini đã lỗi thời này trên WeChat, nhưng cậu lại thấy rất thú vị, thậm chí còn không để ý đến Lục Thừa Vũ đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

“Đang chơi gì đấy?”

Ngón tay cái ấn lúc ban đầu thả ra vài giây, kẻ xấu rơi vào giữa hai tấm lưới.

Điểm số trên màn hình nhảy ra nhưng cũng chỉ có vài chục, xếp hạng cũng đếm ngược. Thẩm Mặc hơi chớp chớp mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương.

“Jump Jump của Wechat. Anh rửa chén xong rồi à?”

“Ừm, em chơi tiếp đi.”

“Ừa.”

Dứt lời, điện thoại tức thì hiện lên màn chơi mới. Thẩm Mặc chăm chú nhìn hết sức, nhưng lại nhảy lệch ra ngoài nhanh hệt như cũ, game over.

Vốn không thể nào không để ý đến người đàn ông bên cạnh, cậu khẽ thở dài một tiếng rồi tắt màn hình “Sao anh không ngủ thêm đi? Hôm qua chẳng phải không nghỉ ngơi tốt à.”

“Em ngủ trưa đi, giờ anh không buồn ngủ.”

“Rồi… Rồi.” chỉ là dặn dò một chút nhưng đến tai Lục Thừa Vũ lại thành ra quan tâm. Hắn thật sự không hiểu nổi tại sao trước đây mình lại sinh ra bất mãn với Thẩm Mặc, trong lòng càng thêm áy náy, nghe xong hắn bèn vội đi vào phòng ngủ. Nhưng đi được vài bước mới nhớ tới trong tay còn đang cầm túi đồ thì vội vàng quay lại.

“Đúng rồi, hôm nay anh đi siêu thị sẵn mua ít đồ uống lạnh… Anh nhớ rõ em có bảo lúc nhỏ có thích ——”

Một cây kem đá to đùng xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc.

Cậu im lặng một lát, ngơ ngác nhìn đối phương đang đưa mình thứ đồ chỉ dành cho trẻ con, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu. Dường như Lục Thừa Vũ nhận ra được mình đang làm chuyện xấu hổ gì, nói xong bỗng chốc muốn thu tay lại.

“Nếu giờ em không thích nữa… Anh cứ nghĩ…”

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bực bội, tự mắng mình sao lại làm ra hành động trẻ con như thế, thậm chí đang tính quăng hết kem đá trong tủ đi phứt cho rồi. Nhưng lúc này, một cánh tay mảnh khảnh chìa ra, nhẹ nhàng cầm lấy cây đá cứng ngắc đông lạnh kia.

Thẩm Mặc không nhịn được cười.

Bộ dạng ngốc nghếch của Lục Thừa Vũ khiến tâm trạng cậu tốt hơn một cách kỳ lạ, một tay cậu cầm lấy que kem đá rồi dùng tay khác bẻ gãy thành hai nửa bằng nhau.

“Cảm ơn anh… Anh ăn nửa này đi.” Cậu đưa tay tới trước mặt đối phương, đôi mắt chan chứa ý cười.

Lục Thừa Vũ không biết mình đã nhận lấy nửa que kem kia như thế nào, cũng không biết làm sao lại cùng Thẩm Mặc ngồi trên sô pha ăn hết nửa que kem ấy.

Giấc ngủ trưa dễ chịu đến lạ, tựa như trong mơ đều toàn mùi vị ngọt ngào.

– Hết chương 59 –